Truyện tranh >> Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách >>Chương 8: Chú Giang Nam

Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách - Chương 8: Chú Giang Nam


Editor: Mayar

Beta:

__________

Không khí lớp học rất sôi nổi, hai bạn học mới tới, một người là hotboy, còn một người là hoa khôi học đường, tất cả mọi người đều đắm chìm trong hưng phấn. Thời thanh xuân, ai cũng thích và chú ý tới vẻ đẹp bên ngoài của người khác, rồi ngây thơ ngưỡng mộ, cảm giác yêu thầm khiến những trái tim hồn nhiên tràn đầy khát vọng.

Diêu Mỹ Nhân thu hồi cái nhìn đối với Lục Hạo Niên đang đứng trên bục giảng, đúng lúc bị Nghiêm Thi Lâm nhìn thấy, cô ta khẽ nhếch môi trên, ngữ khí châm chọc: "Lục Hạo Niên rất tuấn tú, nên nhìn lại bản thân mình như thế nào, đừng mơ tưởng nữa."

Lục Hạo Niên rất tuấn tú? Điều này là sự thật, nhưng mà, đã được ngắm nhan sắc khuynh thành của Thư Mạch, đối với diện mạo của Lục Hạo Niên, Diêu Mỹ Nhân không có cảm giác gì khác.

Cô liếc nhìn Nghiêm Thi Lâm, không nói gì, nhưng ánh mắt biểu lộ ý tứ rất rõ ràng: Liên quan gì đến cậu.

Hô hấp của Nghiêm Thi Lâm thoáng cứng lại, hung hăng trừng Diêu Mỹ Nhân một cái. Cô ta cũng không hiểu nổi tại sao bản thân lại muốn cảnh cáo Diêu Mỹ Nhân, nhưng khi nhìn thấy thân hình ngày càng gầy của đối phương, ngũ quan thêm sắc sảo, trong lòng cô ta diễn ra một trận hoảng loạn, cảm giác đối phương sẽ uy hiếp vị trí của mình.

Chuông tan học vang lên, chỗ ngồi của Lục Hạo Niên và Phương Mộng Nhàn đều có rất nhiều người vây quanh.

Thấy nữ sinh mới được hoan nghênh như vậy, Nghiêm Thi Lâm khó chịu cầm gương nhỏ trên mặt bàn, từ trước tới nay, cô ta chính là hoa khôi của lớp, giờ bỗng dưng có một người xinh đẹp hơn cô ta xuât hiện, làm sao có thể thuận khí.

Diêu Mỹ Nhân yên lặng dùng bút sửa lại tên bài học, cô biết Phương Mộng Nhàn giỏi giao tiếp với người khác, với năng lực như vậy thì cho dù đáp ở đâu cũng sẽ như cá gặp nước, cô chưa bao giờ nghi ngờ điều đó.

"Mỹ Nhân." Vu Hiểu Tuyết trở về từ phía Phương Mộng Nhàn.

"Hả?" Diêu Mỹ Nhân lơ đãng ngẩng đầu nhìn Vu Hiểu Tuyết "Sao vậy?"

Câu nói "Phương Mộng Nhàn thật xinh đẹp" của Vu Hiểu Tuyết bị tắc nghẽn ở cổ họng, đối mặt với Diêu Mỹ Nhân, đột nhiên cô không nói được nên lời, rõ ràng Diêu Mỹ Nhân mặt mũm mĩm, cả người toàn thịt nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi cô lại có cảm giác kinh diễm.

"Không...... Không có việc gì."

Diêu Mỹ Nhân cười cười, lại cúi đầu đọc sách.

Buổi sáng chủ yếu học môn Tiếng anh và Ngữ văn, Diêu Mỹ Nhân đã chuẩn bị bài trước, hơn nữa ít kiến thức trước đây còn chưa quên, vậy nên nghe giảng rất dễ hiểu.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến giữa trưa, lúc Diêu Mỹ Nhân chuẩn bị đến nhà ăn thì bị Phương Mộng Nhàn chặn lại.

"Em họ, em muốn đi ăn cơm sao? Chúng ta cùng đi đi." Cô ta mỉm cười, ôn nhu nói

Một tiếng em họ, khiến mọi người xung quanh hết sức kinh ngạc, bạn học mới và Diêu Mỹ Nhân là chị em họ sao?

"Mình không nghe lầm chứ?" Có người nhỏ giọng nghi hoặc.

"Chị em họ gì mà chênh lệch lớn thế!" Một nam sinh cười nhẹ.



"Bạn học Phương rất ôn nhu." Nam sinh khác đỏ mặt lên tiếng.

Mọi người xung quanh đều nhìn về phía Phương Mộng Nhàn và Diêu Mỹ Nhân, tràn ngập tò mò và nghi hoặc.

Diêu Mỹ Nhân lãnh đạm trả lời, "Không cần đâu, em mang về phòng học ăn." Thật sự cô không muốn tiếp xúc nhiều với Phương Mộng Nhàn.

"Vậy được rồi, chị không làm phiền em nữa."

Khuôn mặt trắng nõn của Phương Mộng Nhàn mang theo vài phần cô đơn, khiến lòng mọi người xung quanh mềm nhũn, cảm thấy Diêu Mỹ Nhân quá vô tình.

Diêu Mỹ Nhân không quan tâm ánh nhìn của người khác, đời trước xem qua quá nhiều rồi, cô cầm hộp cơm, xoay người rời đi.

Ánh nắng giữa trưa chiếu xuống, chói chang đến mức khiến người ta không thể mở mắt. Ngẫu nhiên cũng sẽ có cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn đi vài tia oi bức.


Diêu Mỹ Nhân ngồi trên ghế đá, chuyên chú ghi chép bài vở, việc uống sữa bò đã khiến da thịt cô thay đổi, dù không tính là băng cơ ngọc cốt [*], nhưng chạm tay vào sẽ thấy ấm mát, vừa căng vừa trơn vừa mịn, dưới thời tiết nóng bức cũng không đổ chút mồ mồ hôi nào.

[*] Băng cơ ngọc cốt: 1) Da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp.

2) Ý chỉ đóa hoa đẹp và chịu được lạnh.

Khi Thư Mạch tìm được cô, cậu thấy dưới tàng lan trắng tươi tốt có một cô gái nhã nhặn lịch sự, vòng eo thẳng tắp cúi đầu chuyên chú nhìn vào vở. Ánh mặt trời xuyên qua lá cây, rơi xuống người cô, giống như mạ một tầng ánh sáng trong suốt, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Đôi mắt cậu thiếu niên đen như mực, một dòng tình ý khác lạ chảy qua, càng lúc càng thêm thâm thúy, chờ tói khi cậu phản ứng lại, chân đã bước đến trước mặt cô gái.

"Thì ra cậu ở đây."

Diêu Mỹ Nhân kinh ngạc ngẩng đầu, "Thư Mạch."

Vườn cây này nằm bên cạnh trường học, tương đối hẻo lánh, rất ít người đi qua, sự xuất hiện của Thư Mạch khiến cô hơi kinh ngạc, hơn nữa, lúc tan học không phải cậu đã về nhà rồi ư?

"Ừ." Cậi tự nhiên ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô.

Khoảng cách giữa ghế đá và bàn đá khá gần, đôi chân dài của Thư Mạch co lại để sát bên chân Diêu Mỹ Nhân, chỉ cần không cẩn thận là có thể sẽ chạm vào nhau.

Vốn dĩ Diêu Mỹ Nhân không bị ảnh hưởng bởi buổi trưa nóng bức, nhưng giờ đây đột nhiên cô lại cảm thấy không khí khô nóng lên.

"Sao cậu lại ở đây?" cô phá vỡ sự an tĩnh. Không biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy số lần tiếp xúc với Thư Mạch tiếp xúc ngày càng nhiều.

"Đọc sách." Nói xong, Thư Mạch lấy một quyển sách ra, mở rồi để lên mặt bàn.

Diêu Mỹ Nhân:......


Thời gian trôi rất chậm, hai bên, lá cây xanh vịn vào bàn đá hai hòa cùng màu hoa đỗ quyên kiều diễm,chóp mũi quanh quẩn hương lan trắng, khung cảnh thoải mái hợp lòng người, hôm nay Diêu Mỹ Nhân dậy sớm hơi sớm, giờ bắt đầu có cảm giác mơ màng muốn đi vào giấc ngủ.

Thư Mạch buông quyển sách trên tay xuống, đầu cô dần dần hạ thấp, cuối cùng cô tựa mặt xuống bàn đá, môi mỏng cong lên, tràn đầy ý cười.

Dưới ánh mặt trời, đầu Diêu Mỹ Nhân đen như mực, tóc dài phủ sau lưng, ánh sáng chiếu xuống khuôn mặt mũm mĩm trắng nõn, tầng lông tơ tinh tế giúp da thêm mềm mịn, môi hồng hơi mở, Thư Mạch cảm thấy bản thân đang nhìn đến ngây ngốc.

Cậu duỗi tay nhẹ vuốt mái tóc đen của cô, khi chạm vào có cảm giác mềm mại, trơn mịn.

Sữa bò không chỉ làm thay đổi dáng vẻ của Diêu Mỹ Nhân, ngay cả tóc cô cũng chậm rãi chuyển từ ngọn tóc vàng khô khốc sang màu đen như mực của bây giờ, trơn mịn tựa như lụa. Mọi người đều đặt trọng tâm lên trên mặt Diêu Mỹ Nhân mà bỏ qua sự thay đổi ở những nơi khác.

Trong lúc ngủ, Diêu Mỹ Nhân cảm thấy khá thoải mái, đầu hơi động, dần tiến sát tới bàn tay to của Thư Mạch.

Cô gái yên tâm ngủ, dáng vẻ ngoan ngoãn làm lòng Thư Mạch mềm nhũn.

"Làm sao bây giờ, tôi rất muốn hôn cậu." Giọng nói trầm thấp nghe cũng rất ôn nhu.

Tan học, trên đường về nhà, Diêu Mỹ Nhân không lộ rõ biểu cảm, cô sờ sờ cánh môi, giữa trưa khi tỉnh lại, Thư Mạch đã không còn ở đó nữa, không biết có phải ảo giác hay không, khi tỉnh lại cô thấy môi hơi tê dại.

Gạt sự rung động trong lòng đi, Diêu Mỹ Nhân đã về đến trước cửa nhà.

"Con đã về."

"Mỹ Mỹ, con đã về, mau tới đây." Diêu Thiên Nhai gọi.

Diêu Mỹ Nhân đi vào phòng khách, thấy dáng một người đàn ông cao gầy đang ngồi uống trà trong phòng khách.

Diêu Thiên Nhai giới thiệu: "Đây là chú Giang Nam, con còn nhận ra chú ấy không?"


"Ôi, đây là tiểu Mỹ Nhân ư, lần gặp cuối cùng, cháu vẫn còn học lớp 6, lâu không gặp, giờ đã cao đến bả vai chú. "Giang Nam cười nói.

"Tất nhiên là nhớ rồi, chú Giang Nam khỏe không ạ?" Đối với chú Giang Nam cô vẫn còn lưu lại chút ấn tượng, khi còn nhỏ chú thường xuyên mua đồ chơi cho cô, đối xử với cô rất tốt, sau đó ba ba nói chú phải chuyển công tác, từ đó chưa hề gặp lại.

Giang Nam nghe Diêu Mỹ Nhân nói vẫn còn nhớ rõ mình, nhìn rõ sự yêu quý của tiểu nha đầu, tâm trạng ông trở nên vui sướng, giọng nói to và vang dội hơn: "Đến đây, chú mua quà cho cháu, cháu nhìn xem có thích hay không?"

Diêu Mỹ Nhân quay đầu nhìn ba ba.

" Con nhìn ba làm gì, chú Giang Nam mua cho con, con hãy nhận lấy đi." Ông và Giang Nam chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm rất tốt, vậy nên không để ý mấy loại nghi thức xã giao này.

"Ba cháu nói rất đúng, không cần khách khí với chú, chú vẫn nhớ rằng khi còn nhỏ cháu rất thích nhận quà." Giang Nam trêu ghẹo.

Mặt Diêu Mỹ Nhân nóng lên, "Cháu đã lớn." Ý tứ là hiểu chuyện hơn rồi...


"Ha ha ha, tiểu nha đầu vẫn đáng yêu như ngày nào."

Diêu Mỹ Nhân nhận quà, cẩn thận mở ra. Sau khi thấy rõ bên trong là gì, cô hơi giật mình, "Đây là...... Di động." bên trong hộp được đóng gói rất sang trọng, nằm bên trong là một chiếc điện thoại nắp màu trắng ngọc trai, rất đẹp.

"Tiểu nha đầu lợi hại thật, biết đây là cái gì, thế nào, có thích không? Chú mang từ thành phố B về đấy, mới vừa đưa ra thị trường, nghe nói năm nay loại này được rất nhiều cô gái yêu thích."

Diêu Thiên Nhai biết di động không hề phù hợp chút nào, "Tiểu tử ông mua quà quý như vậy làm gì?"

"Chú Giang Nam, quà này quá quý......"

"Không quý, tặng quà cho cháu chú, sao có thể đo đếm bằng tiền, hơn nữa, gần mười năm rồi chú không về, chắc chắn sẽ muốn bồi thường cho cháu gái một chút." Giang Nam nhe răng trợn mắt giải thích.

"Tên nhóc này." Diêu Thiên Nhai cười mắng, "Vậy thì, Mỹ Mỹ, đây là tâm ý của chú Giang Nam, con hãy nhận đi."

"Đúng vậy, tiểu Mỹ Nhân, ba cháu nói chuẩn không sai chỗ nào."

"Cảm ơn chú Giang Nam, cháu rất thích món quà này." Không thể từ chối, Diêu Mỹ Nhân đành phải nhận lấy di động, huống chi, cô thật sự rất thích món quà này.

"Không cần cảm ơn, hiếm có cô nhóc nào ngoan như vậy." Giang Nam vui sướng nói, "Nghe ba cháu nói, bây giờ cháu đang học trung học?"

" Dạ vâng, cháu học lớp 11."

Giang Nam cười trêu chọc: "Cô nhóc ngoan, Nhất Trung là trường trọng điểm, cố gắng học tốt, thi vào trường đại học danh tiếng, cho chú cháu được nở mày nở mặt."

Diêu Mỹ Nhân nghiêm túc gật gật đầu: "Chú, cháu sẽ nỗ lực phấn đấu."

"Ha ha, tiểu Mỹ Nhân vẫn ngoan như vậy nha, thật đúng là tiểu áo bông tri kỷ."

Diêu Thiên Nhai liếc nhìn một cái, tức giận nói: "Hâm mộ con gái giống tiểu áo bông, vậy còn không mau kết hôn sinh một đứa, anh cũng đã lớn tuổi rồi."

"Đừng đừng đừng, tôi còn chưa lập nghiệp thành công đâu, thành gia chẳng phải sẽ gieo tai họa cho người khác sao? Đúng rồi, anh Thiên, tôi và anh đã nói việc kia, anh suy xét thế nào rồi?" Giang Nam ngừng cười, đứng đắn hỏi.

"Anh học mọi người làm bất động sản, có người chỉ dạy sao? Hơn nữa vốn lấy từ đâu ra." Diêu Thiên Nhai vốn định hút điếu thuốc, nhưng thấy con gái ngồi bên cạnh, tay lập tức rút ra bỏ vào túi tiền, yên lặng ngồi uống trà.

"Điều này thì anh yên tâm, ở thành phố B tôi quen thêm không ít người, người chỉ bảo tự nhiên sẽ có. Quỹ tài chính tôi bảy anh ba, cổ phần chúng ta năm năm, anh Thiên, tôi không tin những người khác, tôi chỉ tin anh thôi."

Diêu Thiên Nhai vẫn có chút do dự: "Chuyện này...... phương diện bất động sản tôi chưa tiếp xúc qua, huống hồ trước mắt trong tương lai các ngành sản xuất trang phục và ngành sản xuất điện gia dụng sẽ phát triển, làm địa ốc có thể thu được lợi nhuận sao? Không chỉ vậy, trong bản tin hôm trước chính phủ đã đưa ra chính sách, làm vậy là muốn khống chế giá nhà sao?"

Giang Nam biết những điều Diêu Thiên Nhai suy xét đều là đúng, ông không biết nói thế nào để thuyết phục đối phương, "Anh Thiên, anh hãy tin tôi, tôi có trực giác, giờ chính là thời điểm ngành địa ốc quật khởi. Anh hãy nghĩ đi, dân số nước ta ngày càng tăng, kinh tế phát đạt, ngay cả khi chính phủ điều tiết và khống chế, giá nhà nhất định vẫn sẽ bay lên."

Diêu Thiên Nhai cúi đầu suy nghĩ.


Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách - Chương 8: Chú Giang Nam