Truyện tranh >> Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách >>Chương 63: Viên kẹo ngọt 63

Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách - Chương 63: Viên kẹo ngọt 63


Editor: Cup

Beta: Dâu Tây 🍓

____________

Nhà hàng được trang trí theo phong cách cổ điển, trước mỗi bàn ăn đều có một tấm bình phong được may vô cùng tinh tế.

Nhân viên phục vụ đang pha trà, hơi nước lượn lờ và hương trà tươi mát thoang thoảng khắp nơi.

Đợi nhân viên phục vụ đi xuống, Diêu Mỹ Nhân mở miệng hỏi Tạ Thiệu Vân và Mạnh Nghiên đang ngồi ở phía đối diện, “Hai người đến tìm tôi làm gì?”

Tạ Thiệu Vân hơi cau mày, bà không tin Diêu Mỹ Nhân không biết những chuyện gần đây xảy ra ở nhà họ Phó, huống hồ công ty bất động sản kia lại là của ba cô, dù vậy bà ta vẫn giả ngu: “Hôm nay tôi đến tìm cô để bàn chuyện liên quan đến công ty bất động sản của Phó Hằng.”

Diêu Mỹ Nhân uống một ngụm trà xanh rồi điềm tĩnh lắc đầu, “Tôi không thể giúp bà.”

“Tôi biết vì chuyện của Thư Mạch nên hai người mới nhắm vào nhà họ Phó.”

Tạ Thiệu Vân nhìn cô gái lạnh lùng trước mặt bằng sự căm ghét. Từ sau vụ của Thư Mạch, Phó Diệu Quốc không hề vui vẻ với bà ta như trước, thậm chí có lần say rượu ông ta còn đánh bà, việc này trước đây chưa từng xảy ra.

Do cô gái này và Thư Mạch nên vị trí bà chủ của bà ta mới bị lung lay.

Thấy Diêu Mỹ Nhân không nói gì, sắc mặt bà lập tức trở nên khó chịu: “Cô nói đi, cô muốn gì?”

Phó Diệu Quốc nhận được tin Thư Mạch đang nắm trong tay những tài liệu chưa đưa ra ánh sáng của công ty nên muốn bà ta giải quyết êm đẹp tất cả chuyện này. Đến cả cơ hội nói chuyện còn không có thì nói gì đến gặp mặt, vậy nên bà ta chỉ có thể tìm gặp Diêu Mỹ Nhân.

Diêu Mỹ Nhân im lặng một lúc rồi mới mở miệng: “Tôi muốn biết vì sao bà lại ghét Thư Mạch?”

Tạ Thiệu Vân bị câu hỏi này làm cho sững sờ, “Nói cho cô biết chuyện đó thì cô sẽ bỏ qua cho chúng tôi và giao những tài liệu kia ra?”

Diêu Mỹ Nhân lắc đầu, “Hai chuyện này không hề liên quan đến nhau, tôi muốn biết thì tôi hỏi.” Dáng vẻ của cô vô cùng thong dong, nhàn hạ, “Bà không nói cũng được.”

“Sau một lần ngoài ý muốn, tôi có thai Thư Mạch, lúc đầu tôi định phá đứa bé này đi nhưng cha của Thư Mạch lại tới cầu xin tôi sinh đứa bé. Sau khi kết hôn, do tính cách không hợp cộng với cuộc sống sinh hoạt không như ý muốn, tôi bắt đầu hối hận vì đã giữ lại nó.” Tạ Thiệu Vân chìm trong hồi ức, “Lúc sinh Thư Mạch, tôi mất quá nhiều máu, bác sĩ nói rằng sau này tôi rất khó có thể mang thai.”

Vì Thư Mạch nên bà ta mới kết hôn sai người, cũng vì cậu nên bà ta mới khó sinh. Mỗi lần nhìn thấy mặt Thư Mạch là bà ta lại nhớ đến lần đi đến quỷ môn quan [*] của mình. Sau khi ba của Thư Mạch qua đời, bà đã dẫn cậu bước vào nhà họ Phó, lúc ấy bà chủ nhà họ Phó mới mất chưa được ba tháng. Để trở thành chủ nhân mới của gia đình quyền thế, bà đã phải giả vờ xa lánh Thư Mạch, lâu ngày, diễn, rồi diễn, cuối cùng lại biến thành sự thật.

[*] Quỷ Môn Quan: chính là cánh cửa địa ngục âm phủ, canh nhốt giữ những vong hồn không thể đầu thai sang kiếp khác.

Diêu Mỹ Nhân chưa bao giờ ngờ đến nguyên nhân này, “Vậy nên bà nghĩ tất cả đều là do Thư Mạch?” Cô cười gằn, đôi mắt đen láy bỗng xuất hiện ý lạnh, “Kết hôn là lựa chọn của bà, khó sinh là do nhân tố bên ngoài tác động tới, những điều này sao một đứa bẻ có thể quyết định được? Thật ra bà đang kiếm cớ để che giấu đi sự yếu đuối của bản thân mình!”

Có một người mẹ ích kỷ như vậy….Diêu Mỹ Nhân cảm thấy mình nên yêu thương Thư Mạch nhiều hơn.

Lời nói của cô như một mũi tên đâm thẳng vào trái tim bà ta, khiến bà ta câm nín không nói lên lời. Những ngón tay được tô đỏ siết chặt tách trà. Dù rất tức giận nhưng bà ta vẫn mỉm cười, “Những gì cô muốn biết thì tôi đã nói hết rồi, bây giờ cô có thể đưa tài liệu ra không?”

“Không bao giờ, tôi muốn thấy nhà họ Phó, đặc biệt là bà phải chật vật, điêu đứng.”

“Cô….” Tạ Thiệu Vân muốn giơ tay lên nhưng lại bị Mạnh Nghiên nãy giờ im lặng cản lại.

Cô ta lên tiếng: “Diêu Mỹ Nhân, cô còn nhớ những lời trước đây cô đã nói với tôi không?” Mạnh Nghiên kiêu ngạo nói tiếp, “Tôi đã cứu Thư Mạch một mạng, bây giờ tôi muốn đổi mạng đó để cứu nhà họ Phó.”

Tiếng nhạc du dương hòa lẫn với tiếng tranh luận ồn ào khiến người nghe vô cùng chói tai.

Diêu Mỹ Nhân vén tóc lên mang tai, bình tĩnh trả lời: “Cô Mạnh, ơn cứu mạng không phải cứ mở miệng ra là có thể lấy lại. Báo ơn hay không là do tôi và Thư Mạch quyết định.”

Nói xong, Mạnh Nghiên sững sờ tại chỗ, còn Diêu Mỹ Nhân thì chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã.” Mạnh Nghiên gọi cô lại, “Diêu Mỹ Nhân, cô hãy nói ra yêu cầu của cô đi.” Cô ta tin, nếu như không có yêu cầu gì thì đối phương chắc chắn sẽ không cho bên ngoài biết chuyện này.

Diêu Mỹ Nhân quay lưng về phía hai người, môi đỏ cong lên thành một đường cong đẹp mắt.

Cô vừa về nhà không lâu thì Thư Mạch cũng về đến nơi.

“Sao không gọi mình đến đón cậu?” Cậu đặt ca táp xuống, vừa đi vừa kéo cà vạt màu bạc trên cố.

Diêu Mỹ Nhân đang ngồi trên giường thu dọn quần áo, trước khi nghỉ đông ba mẹ đã gọi điện giục cô về nhà nên cô đành phải ngoan ngoãn nghe theo.

Thư Mạch cởi áo vest ra rồi ngồi xuống, “Bà ta có làm khó cậu không?”

Diêu Mỹ Nhân biết bà ta trong miệng Thư Mạch chính là Tạ Thiệu Vân.

“Mình không dễ bị bắt nạt thế đâu.” Cô ngước mặt lên, cười nói: “Bà ta bị mình chọc đến tức đỏ mặt, Thư Mạch, có phải càng ngày mình càng xấu tính không?”

Vì phòng mở rất nhiều đèn nên cậu có thể nhìn thấy rõ ý cười trong đôi mắt đen của Diêu Mỹ Nhân, “Không đâu, cậu rất tốt.”

“Mình đã yêu cầu họ phải mang 10% cổ phần công ty ra để đối lấy sự bình yên cho nhà họ Phó.”

Diêu Mỹ Nhân biết rằng mình ích kỷ, chỉ để ý đến Thư Mạch nên luôn muốn làm mọi thứ để đền bù cho cậu. Nhà họ Phó đối xử với cậu thế nào, cô sẽ trả lại gấp trăm, thậm chí gấp nghìn lần.

Trước kia công ty của nhà họ Phó vốn đã xảy ra vấn đề nhưng đều bị đè xuống, Diêu Mỹ Nhân phải xâm nhập hệ thống máy chủ mới biết được điều này. Nội bộ công ty đang lục đục lại còn bị Diêu Thiên Nhai chèn ép nên gần đây cổ phiếu lao xuống không phanh. Ngoài ra, tác phẩm đạt giải của Phó Tiệp Nhiên cũng bị tố ăn cắp ý tưởng của một người vô danh. Những việc này đã khiến nhà họ Phó lao đao, khó có thể tiếp tục đứng vững.

Khóe miệng Thư Mạch cong lên, cô nghĩ gì, sao cậu không biết chứ?

Trước kia, cậu luôn lo được lo mất, lúc nào cũng cảm thấy không an toàn, may mà Diêu Mỹ Nhân đã dùng tất cả sự bao dung để bước cùng cậu đến ngày hôm nay.



Cậu dùng tay nâng cằm cô lên, tay còn lại kéo chồng quần áo đang xếp ném sang một bên rồi hôn.

Thư Mạch rất nhanh đã không chịu nổi cám dỗ, ngựa quen đường cũ chạy thẳng tay vào trong áo cô.

Vì bây giờ là mùa đông nên Diêu Mỹ Nhân mặc khá nhiều áo, Thư Mạch phải mất khá nhiều thời gian mới có thể cởi hết ra.

Ngón tay vô tình chạm vào miền cực lạc, vừa lạnh vừa như có điện phát ra, Diêu Mỹ Nhân rên rỉ không ngừng.

“Đừng, không được…..” Diêu Mỹ Nhân đánh lên ngực cậu, ” Thư Mạch, không được, mai mình phải về nhà.”

“Ư ư….”

Cô kéo tay cậu ra, không ngờ cậu lại ôm chặt một bên ngực, thà chết cũng không chịu buông. Không còn cách nào khác, cô đành phải nhắm vào “người anh em” của cậu. Thư Mạch ngây ra một lúc vì không biết chuyện gì đang xảy ra với mình.

“Xin lỗi, mình ra tay nặng quá.” Diêu Mỹ Nhân run rẩy nhận lỗi vì sợ sẽ bị trừng phạt.

Thư Mạch cam đoan: “Một lần thôi.”

Mãi đến khi sắp thiếp đi vì mệt mỏi, Diêu Mỹ Nhân mới bàng hoàng nhận ra, một lần của cậu dài gần bằng nhiều lần.

____________

Sáng nay Thư Mạch đã ôm Diêu Mỹ Nhân dậy, tự tay mặc quần áo, cho cô ăn sáng rồi đưa cô đến sân bay. Máy bay bay bao lâu thì Diêu Mỹ Nhân cũng ngủ bấy lâu.

Về đến nhà, Diêu Thiên Nhai và Tô Tú Phương đã làm sẵn cơm đợi cô về.

Sau mấy tháng mới được gặp người nhà, Diêu Mỹ Nhân vô cùng xúc động.

Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách - Chương 63: Viên kẹo ngọt 63