Editor: Bánh Trứng
Beta: Dâu Tây 🍓
______________
Lúc đó, mọi người đều hoang mang, không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Nghiêm Thi Lâm vừa kêu đau bụng, chắc là cậu ta đang chạy đến nhà vệ sinh.” Vừa rồi, Tề Dao nghe rất rõ, cô cũng tận mắt nhìn thấy Nghiêm Thi Lâm ôm bụng.
“Nghiêm Thi Lâm đau bụng?”
Phương Mộng Nhàn hơi lớn tiếng, đáy mắt phớt qua tia kinh ngạc.
“Tôi nghe thấy như vậy.”
Diêu Mỹ Nhân nhìn Phương Mộng Nhàn đang đứng trước mặt, biểu cảm không rõ ràng.
“Mỹ Nhân, chúng ta qua bên kia ngồi đi. Chưa đầy một tiếng nữa là bắt đầu rồi.” Tề Dao Dao đề nghị.
“Ừm.”
Không lâu sau, Nghiêm Thi Lâm quay lại, mọi người quay qua nhìn, cũng không tiếp tục để ý nữa. Nhưng tầm mười phút sau, cô ta lại kêu đau bụng, ôm bụng rồi chạy vào nhà vệ sinh.
“Cậu ấy sao vậy?” Những người khác bắt đầu lẩm bẩm.
“Có thể là do ăn đồ linh tinh.” Có người suy đoán.
“Có vẻ gấp quá.”
___________
Chạy đi chạy lại mấy lần, chân Nghiêm Thi Lâm mỏi rã rời.
“Nghiêm Thi Lâm, em sao vậy?” Cô Tần đi vào phòng.
“Cô, em... đau bụng, có lẽ không thể lên sân khấu được.” Cô không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận là mình không thể lên sân khấu được.
“Vậy em...”
Cô Tần chưa nói xong, Nghiêm Thi Lâm đã ôm bụng chạy đi.
Đây là...
“Bạn học Nghiêm Thi Lâm bị như vậy nên không thể tiếp tục tham dự, cô muốn hỏi, ai có thể thay thế bạn ấy được?” Cô Tần đảo mắt một vòng, “Ai hát được thì hãy xung phong.”
Ai cũng nghe thấy, nhưng ai cũng chỉ muốn hoàn thành tốt phần biểu diễn của mình, không ai muốn hát thay Nghiêm Thi Lâm, không biết bài hát như thế nào, cũng chưa từng tập luyện, ai dám lên sân khấu?
“Tiếc là mình không biết hát.” Tề Dao Dao lẩm bẩm.
“Không ai muốn thử sao?” Cô Tần cau mày, việc này cũng không dễ dàng gì. Cô liếc qua mấy người, “Tiểu Manh, Thanh Vy, Mộng Nhàn, các em không muốn thử sao?”
“Cô, em hát không hay.” Nữ sinh bị gọi tên ngượng ngùng trả lời.
“Cô, em cũng vậy, em không biết gì về ngũ âm."
Phương Mộng Nhàn thẳng thắn thừa nhận: “Cô, nếu em lên biểu diễn, sợ rằng sẽ không được ấn tượng.” Cho tới bây giờ, cô ta chưa bao giờ làm cái gì mà chưa chuẩn bị trước.
Bây giờ, việc hủy bỏ một tiết mục là vô cùng khó khăn, số lượng tiết mục và thời gian biểu diễn đã được báo lên trên. Cô Tần cảm thấy nhức đầu, lắc đầu một cái, liếc thấy Diêu Mỹ Nhân đang ngồi trong góc, trong lòng lập tức vui mừng, "Mỹ Nhân, em thì sao? Em biết hát không?”
Diêu Mỹ Nhân vốn đang nghĩ đến những chuyện khác, không ngờ cô Tần lại gọi tên mình, cô hơi ngạc nhiên, thấy mắt cô Tần đang nhíu lại, nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi, da đầu cô hơi tê dại, “Em...có biết một chút.” Đối mặt với cô Tần, cô không đành lòng nói không, huống chi cô lại biết hát.
Mi mắt cô Tần dần buông lỏng, âm thầm thở phào một cái, giọng nói của cô bé này rất dễ nghe, nếu như cô biết hát thì cũng không có vấn đề gì lớn.
“Tốt lắm, em sẽ thay Nghiêm Thi Lâm, có gì cần giúp đỡ cứ báo với cô một tiếng.”
“Em biết, thưa cô.”
Sau khi cô Tần đi ra, Tề Dao Dao cầm lấy tay Diêu Mỹ Nhân, “Mỹ Nhân, cậu thật sự muốn thay thế Nghiêm Thi Lâm à?”
“Ừ, nếu không thì biết làm thế nào? Dù sao mình cũng biết hát mà.” Cô không muốn thấy lễ kỉ niệm này bị phá hỏng, dẫu sao mọi người cũng đã phải chuẩn bị lâu như vậy. Cô hơi do dự, “Nhưng mình lại không biết hát bài Thanh xuân không hối hận.”
“Thế mà cậu dám đồng ý?” Tề Dao Dao trợn mắt.
“Mình muốn vậy, để mình chuẩn bị một chút.”
Tề Dao Dao buông tay cô ra, không nói gì nữa để tránh làm phiền tới cô.
Sắc trời dần tối, đã bảy giờ hai mươi phút. Trong phòng điện bật sáng choang, mọi người đã ngồi đầy ghế, xung quanh ồn ào, náo nhiệt. Hàng ghế thứ nhất trong hội trường đều dành cho các lãnh đạo, khách mời, tất cả đều đã yên vị.
Chỗ ngồi được phân theo khối, lớp 11 được ngồi ở khu giữa. Thư Mạch chọn vị trí tương đối dễ nhìn, ánh mắt cậu đã sớm đặt trên sân khấu.
“Chậc chậc, có phải cậu đang rất mong chờ không?” Lúc này, Mặc Sĩ Khoa đột nhiên ngồi xuống phía bên trái Thư Mạch, “Tối nay có thể được nhìn thấy Mỹ Nhân trên sân khấu, chắc hẳn cậu rất vui.”
Thư Mạch liếc cậu ta một cái, ánh mắt vô cùng thâm thúy.
“Đừng hỏi vì sao tôi biết.”
Mặc Sĩ Khoa kiêu ngạo hất cằm, ánh mắt hướng về phía sân khấu.
“Còn rất ít thời gian, các em mau chóng sửa lại trang phục của mình.” Cô Tần chuyển hướng sang Diêu Mỹ Nhân ở phía bên kia, “Mỹ Nhân, em ra phía sau cánh gà để chuẩn bị nhé, sắp đến giờ rồi.”
“Vâng, em biết rồi.”
Ra đến gần cánh gà, bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào huyên náo, phải có xấp xỉ ba nghìn người ngồi ở đây. Cô cảm thấy ngón tay hơi tê, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, trong lòng hơi nôn nao.
Cô đi qua hành lang, đi tới phía bên kia sân khấu, ở đây có mấy cái bàn với ghế nhưng không còn ai ngồi nữa, nếu có cũng chỉ có mấy người trong ban tổ chức đang nghỉ ngơi.
Lục Hạo Niên đã đợi sẵn ở đó.
Cậu mặc tây trang màu đen, vóc người đẹp, dáng dấp cao ráo, chỉ đứng đó cũng đẹp trai bức người.
“Mỹ Nhân.” Cậu ta nghe thấy tiếng gót giày nện trên mặt đất nên ngoảnh đầu nhìn lại.
Giai nhân xinh đẹp, dung nhan tuyệt sắc.
“Tối nay cậu rất xinh đẹp.” Đẹp đến nỗi người khác muốn dán mắt vào.
“Cảm ơn, cậu cũng rất đẹp trai.” Diêu Mỹ Nhân cố ý tránh tầm mắt nóng bỏng của đối phương, khách khí đáp lại một câu.
Bên ngoài sáng như ban ngày, nhưng đằng sau sân khấu lại hơi lờ mờ, gò má Lục Hạo Niên bị che mất một phần, lộ ra vẻ sắc sảo, “Cậu đang lo lắng sao?”
“Hơi hơi.”
“Đừng sợ, có tôi ở đây.” Giọng nói của cậu tràn đầy ôn nhu.
“Ừ.”
Diêu Mỹ Nhân không biết trả lời cậu thế nào.
Ánh đèn chợt tối xuống giúp Diêu Mỹ Nhân bớt lúng túng.
“Bắt đầu rồi, chuẩn bị ra sân khấu thôi.”
Một phút trước hội trường còn ồn ào, bây giờ đều rất yên tĩnh, mọi người đổ dồn ánh mắt lên sân khấu.
Thư Mạch chỉnh lại tư thế ngay ngắn.
“Lên rồi kìa.” Mặc Sĩ Khoa nhỏ giọng nói.
Lúc này, tiếng nhạc vang lên, hai người chậm rãi bước lên giữa sân khấu, ánh sáng chiếu lên người bọn họ.
“A a a a!”
“Đẹp trai quá đi!”
“Nữ thần! Nữ thần kìa!”
Ánh đèn chiếu rọi xuống khiến hai người đứng trên sân khấu trông không được chân thực cho lắm. Cả hai đều có ngoại hình xuất sắc, khiến những người ngồi dưới hò hét không thôi.
“Chúc mọi người một buổi tối tốt lành, tôi là Lục Hạo Niên - MC của buổi lễ ngày hôm nay.”
“Chúc mọi người một buổi tối tốt lành, tôi là Diêu Mỹ Nhân - MC của buổi lễ ngày hôm nay.”
Vẻ ngoài xuất chúng cùng với giọng nói dễ nghe, chỉ đơn giản như vậy cũng khiến mọi người phải phát cuồng, tiếng còi nổi lên khắp nơi, mọi người không ngừng gọi tên hai người.
Mặc Sĩ Khoa sờ cằm, thật lòng khen ngợi: “Hôm nay, Mỹ Nhân thật xinh đẹp, hoạt bát như tiên nữ vậy.”
Lục Hạo Niên chăm chú nhìn người bên cạnh, không hề chớp mắt dù chỉ một cái. Cô gái ấy hôm nay ăn mặc khác xa so với mọi khi, cả người mặc lễ phục màu lam nhạt làm nổi bật làn da mềm mại trắng nõn, chỉ có cậu mới biết cảm xúc chạm vào làn da kia mê hoặc đến nhường nào.
Ánh mắt Thư Mạch mang nhiều tình cảm phức tạp, vừa vui vẻ, nhưng cũng vừa lạnh lẽo. Tầm mắt cậu chuyển xuống vạt váy, đôi chân nhỏ thẳng tắp lộ ra trước mắt bao người, khiến cậu trở nên căng thẳng.
“Sớm biết Mỹ Nhân đẹp như thế, lúc đầu tôi đã...” Lời chưa nói hết, cảm giác được không khí xung quanh lạnh buốt, cậu ta liền đem mấy chữ “theo đuổi” nuốt lại vào trong bụng.
“Chuyên tâm nhìn Mỹ Nhân hơn.” Cậu ta tự nói.
Đợi tầm mắt đối phương rời đi, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó tự nhủ trong lòng: Trời ơi, mình đang sợ cái gì vậy trời.
“Đẹp đôi quá.” Có người lớn tiếng khen.
“Đúng vậy, trai tài gái sắc, đúng là bổ mắt mà.” Một người khác hùa theo.
“Tôi đoán rằng, sau khi buổi lễ kết thúc, hai người đó sẽ ở bên nhau.”
_________
Mặc Sĩ Khoa bỗng cảm nhận được không khí xung quanh như bị ép xuống thấp.
Mặt Thư Mạch đen đến mức có thể nhỏ ra mực.
Mặc Sĩ Khoa nhìn chằm chằm bàn tay ngày càng nắm chặt, thậm chí nổi cà gân xanh của Thư Mạch, trông thật kinh khủng. Cậu lẩm bẩm: “Cậu không thể cản được việc người ta nói sự thật đâu.” Hai người trên sân khấu dù so chiều cao hay vẻ đẹp thì cũng rất xứng đôi.
Nhưng những lời này có đánh chết cậu cũng không dám nói ra.
Thư Mạch hung hăng lườm một cái, cơ mặt cậu như muốn cứng lại, cậu lại uyển chuyển nói: “Cậu nhìn lại dáng vẻ của mình đi, so với Lục Hạo Niên, cậu không khác gì... quái nhân vậy. Nhưng cũng đừng nản chí, cậu cố gắng một chút, có lẽ cũng sẽ được người ta để ý đến.” Nói đến đoạn sau, cậu ta không kiềm chế được mà cười hì hì.
Sắc mặt Thư Mạch càng kém đi.
Rất lâu sau, khi Mặc Sĩ Khoa cho rằng đối phương sẽ không đáp lại lời mình thì nam sinh bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh như băng: “Tôi và cô ấy, trông... rất không xứng đôi?”
Mặc Sĩ Khoa giật mình, mặt đầy gượng ép.
“Phải không?”
Mặc Sĩ Khoa nuốt nước bọt, nhắm mắt trả lời: “... Đúng vậy.”
Sau đó, người bên cạnh không có phản ứng gì nữa.
Xong rồi à? Mặc Sĩ Khoa gãi gãi đầu.
Trên sân khấu, tiết mục đầu tiên đã bắt đầu, khi trở về phía sau sân khấu, Diêu Mỹ Nhân liền thở phào một cái. Lần đầu tiên lên sân khấu, đối diện với nhiều người như vậy, cô phải chuẩn bị dũng khí rất lớn, cho nên rất hồi hộp, nhưng khi đứng ở trên đó, trong lòng lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh.
“Uống chút nước đi.” Lục Hạo Niên đưa cho cô một chai nước.
“Cảm ơn.”
Lục Hạo Niên nhìn cô gái trước mặt bằng ánh mắt sâu thăm thẳm, dù mệt mỏi nhưng cô vẫn ngồi đúng tư thế, đôi chân trắng nõn để gọn sang một bên ghế, “Nghe nói tí nữa cậu sẽ lên hát?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Cậu hát bài Thanh xuân không hối hận?”
Diêu Mỹ Nhân lắc đầu, khóe miệng khẽ cong lên, cô ngượng ngùng cười, “Không phải.”
Đây là lần đầu Lục Hạo Niên nhìn thấy nụ cười của cô, cậu thoáng giật mình, giọng nói mang theo ức chế: “Có thể nói cho tôi biết không?”
Diêu Mỹ Nhân vẫn lắc đầu, “Tí nữa sẽ biết.”
Tiết mục vừa rồi rất hay, mọi người ngồi xem vô cùng thỏa mãn.
Thư Mạch không có hứng thú với mấy tiết mục này, cậu chỉ muốn nhìn thấy Diêu Mỹ Nhân đứng trên sân khấu.
“Tôi tin rằng tiết mục tiếp theo là tiết mục mà mọi người sẽ vô cùng mong đợi, trước đó nó chưa từng được nhắc tới, chúng tôi phải giữ kín bí mật này. Tiết mục này do Diêu Mỹ Nhân - MC xinh đẹp của chúng ta biểu diễn!”
“Cái gì vậy? Tôi không nghe lầm đúng không, Diêu Mỹ Nhân biểu diễn?” Mặc Sĩ Khoa lấy cùi chỏ đụng đụng Thư Mạch.
Thư Mạch nhìn lên sân khấu, cậu cũng hơi bất ngờ, cô gái nhỏ chưa hề nói với cậu về việc sẽ biểu diễn.
Lúc này, ánh đèn xung quanh tối xuống, chỉ còn lại ánh sáng chiếu giữa sân khấu. Một bóng người yểu điệu từ từ xuất hiện, ánh sáng chiếu lên người cô, phảng phất sự lấp lánh chói mắt.
“Mong mọi người đều sẽ vui vẻ.” Diêu Mỹ Nhân thản nhiên cười một tiếng, “Tôi sẽ mang tới cho các bạn bài hát Bạn ngồi cùng bàn.”
Mọi người đang ồn ào bỗng tự im lặng, cả hội trường tĩnh lặng như tờ.
Giọng hát trong trẻo mềm mại vang lên, tuy nhiên lại không hề có nhạc nền.
“Hát chay!” Có người khẽ nói.
[ Ngày mai, liệu cậu có nhớ hay không, ngày hôm qua đã từng cầm tay tớ.
Ngày mai, liệu cậu còn nhớ hay không, đã từng làm tớ rất xấu hổ.
Các thầy cô giáo đều không nhớ, cậu thường xuyên bỏ học.
Nhưng tớ thường xuyên nhìn thấy, cậu ở sát vách nhà tớ đây.
.......
Cậu luôn cẩn thận hỏi tớ, có thể ở cạnh nhau không.
Cậu cũng từng vô tình nói, thích cùng tớ ngồi chung.
_____________
“Sao tôi cảm thấy cái lời đó không được đúng lắm nhỉ.” Có người hỏi.
“Tôi biết, tôi biết!” Mặc Sĩ Khoa phấn khích, “Cậu ấy...Có phải đang hát về cậu không?”
Cậu ta quay qua thì thấy người vừa rồi còn đang sầm mặt lại khóe miệng đã sớm nhếch đến tận mang tai. Quả thật! Đúng là như thế!
“Mau phát biểu cảm nghĩ một chút, cảm giác được một cô gái nói lời yêu trước toàn trường như thế nào?” Mặc Sĩ Khoa hâm mộ, đố kỵ, thế quái nào mấy chuyện tốt đẹp như vậy lại không ứng trên người cậu ta chứ?
Thư Mạch nhìn cậu ta thở dài một cái, tiếp tục nghe cô gái hát, bên mép vẫn giữ nguyên nụ cười.
Mặc Sĩ Khoa:...
Giờ phút này, xung quanh cậu tản ra mùi yêu thúi hoắc.
Mọi người đều chìm đắm trong chất giọng nhẹ mà phóng khoáng, thanh thanh như nước, tuy hát với chất giọng cao, có hơi lạc giọng nhưng vẫn rất dễ nghe, Diêu Mỹ Nhân cũng không hề có cảm giác lo lắng gì. Mọi người đều ngạc nhiên vì phiên bản Bạn ngồi cùng bàn này khác hoàn toàn với nguyên tác.
Nguyên tác thể hiện tình cảm hoài niệm, mang theo chút ưu thương nhàn nhạt, nhưng khi Diêu Mỹ Nhân hát lại tràn đầy niềm vui, còn gửi gắm thêm chút yêu thương thầm kín.
Làm sao lại thế được, nhất định là tai có vấn đề.
Ai có thể nghĩ đến việc Diêu Mỹ Nhân sẽ đứng trên sân khấu, trước mặt các thầy cô và học sinh toàn trường, hát cho Thư Mạch nghe!
Diêu Mỹ Nhân nhìn xuống khán đài, chăm chú nhìn đến một nơi, biên soạn lại lời bài hát cho thật mượt.
Thư Mạch như bị tê dại, tròng mắt nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ, bên tai là giọng hát của cô, trong lòng bị phủ một tầng mật đường, cậu đã sớm bị ngọt hóa.
Cô gái của cậu, sao lại khiến người ta cưng yêu đến mức này cơ chứ.