Biên tập:Cải
Sau đó, Khương Yên nhanh chóng cầm lấy điện thoại lao xuống dưới lầu.
Cô mặc kệ mẹ Khương đã ngủ hay chưa, cô hiện tại chỉ biết rằng Hoắc Đình Diễm đang đứng ở dưới lầu chờ mình mà cô thì một giây cũng không chờ được mà muốn ôm lấy anh.
Chính là rất nhớ, rất nhớ anh.
Lúc Khương Yên chạy xuống dưới lầu, Hoắc Đình Diễm đang mặc áo lông vũ đứng ở ngoài cửa. Áo lông vũ màu đen khiến anh với bóng đêm như hòa thành một thể. Khương Yên nhìn, hai mắt sáng rực lên, Hoắc Đình Diễm đang dang hai tay chờ cô.
Cô mỉm cười, nhanh chóng nhào vào lòng anh. Hoắc Đình Diễm bị cô nhào đến có chút mất đà, phải lui về sau hai bước mới có thể đứng vững được.
Rõ ràng người này lúc gọi video ngày hôm qua cũng không có nhắc đến việc hôm nay sẽ về, hơn nữa anh gần đây hẳn là rất bận rộn mới đúng.
Hoắc Đình Diễm cười, ôm chặt lấy cô, ngửi hương thơm thơm ngọt trên người cô, khẽ "ừ" một tiếng "Nhớ em"
- --Nhớ em, cho nên mới nhanh chóng trở về.
Khương Yên nghe thấy lời này, lỗ tai nong nóng, đem người ôm càng thêm chặt.
Hai người yên lặng ôm nhau, một trận gió lạnh thổi tới, cả người Khương Yên run bần bật. Hoắc Đình Diễm đem vạt áo lông vũ bao chặt cả người Khương Yên, cúi đầu nhìn cô "Hay là em đi ngủ đi?"
Khương Yên ngẩn ra, nghĩ nghĩ nhìn anh "Em không thể cùng anh vào nhà sao?"
Lời này có chút đáng thương.
Ánh mắt cô đầy vẻ lên án, lên án Hoắc Đình Diễm không có mình được ở cùng một chỗ với anh.
Hoắc Đình Diễm nhìn, hầu kết lăn lộn. Từ trước đến nay, đối với bộ dáng này của Khương Yên, anh không có chút sức chống cự nào. Hoắc Đình Diễm dừng một chút, cúi đầu nhìn cô "Mẹ em không phải là đang ở nhà sao?"
"...."
Khương Yên suy nghĩ giây lát, nhỏ giọng nói "Chắc là mẹ ngủ rồi, em qua nhà anh một lúc rồi về"
Nói xong, cô nhỏ giọng hỏi "Có được không?"
Sao có thể không được. Cô đã nói như vậy rồi, Hoắc Đình Diễm sao có thể cự tuyệt được.
Sau khi đi vào trong nhà, Khương Yên còn chưa phản ứng lại, Hoắc Đình Diễm đã duỗi tay đỡ lấy ót cô, cúi đầu hôn xuống, môi răng gắn bó, đầu lưỡi triền miên.
Vừa rồi lúc ở ngoài, anh đã nhịn thật lâu thật lâu. Nếu không phải sợ sẽ bị người ta nhìn thấy, nếu không phải sợ mẹ của Khương Yên sẽ phát hiện ra quan hệ của hai người, anh đã sớm hôn cô rồi.
Khương Yên "ưm" một tiếng, chủ động vươn tay ôm lấy anh, đáp lại.
Bọn họ đều đã lâu không gặp hơn nữa lại đang tình nồng ý mật, sau có thể không nhớ nhau. Tuổi trẻ thường có chút xúc động, sao có thể nhẫn nại được chứ.
Hôn một hồi lâu sau, Hoắc Đình Diễm mới ôm lấy mặt cô, rũ mắt nhìn đôi môi kiều diễm ướt át của cô, cúi đầu hôn một ngụm "Có nhớ anh không?"
Khương Yên cười "Rất nhớ"
Cô rất trực tiếp, đối với Hoắc Đình Diễm, Khương Yên đời này không có khả năng cũng không có biện pháp cự tuyệt.
Hai người nhìn nhau cười. Khương Yên nhìn thời gian, cắn môi nói "Muộn rồi, sao anh lại về vào giờ này? Khi nào lại phải trở về phim trường?"
Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng, thấp giọng nói "Trở về tham gia một cái hoạt động vào ngày mai"
Nghe vậy, Khương Yên theo bản năng nhớ đến một cái hoạt động "Nhãn hiệu anh làm đại ngôn có hoạt động khai trương chi nhánh?"
"Hay là lễ trao giải?"
Sắp đến tết, các đài truyền hình lớn đều thi nhau tổ chức lễ trao giải, còn có một vài giải thưởng nào đó cũng rục rịch chuẩn bị. Chuyện này Khương Yên thường xuyên trà trộn trong giới fan hâm mộ đương nhiên là biết, dù sao thì lúc fan hâm mộ thảo luận có nhắc đến, nói anh gần đây bận đóng phim, hẳn là sẽ không thể trở về tham gia.
Có rất nhiều nghệ sĩ do bận rộn không thể đi dự lễ trao giải, thậm chí đến cúp cũng là nhờ đạo diễn lãnh hộ.
Hoắc Đình Diễm lần này trở về là bởi vì bộ phim năm ngoái anh đóng vai nam phụ được đề cử.
Hoắc Đình Diễm gật đầu, duỗi tay nhéo nhéo thùy tai cô "Ừ, là tham dự lễ trao giải, buổi tối ngày mai"
Anh rũ mắt nhìn Khương Yên "Có muốn đi xem không?"
Khương Yên nhoẻn miệng cười "Em không đi được"
Cô không có giấy mời.
Hoắc Đình Diễm nhìn cô "Không muốn đi?"
"Muốn"
Hoắc Đình Diễm cong môi cười "Vậy thì đi, anh có cách"
Khương Yên "...."
Cô sao có thể không muốn đi được chứ? Tất cả hoạt động có mặt Hoắc Đình Diễm cô đều muốn tham dự, muốn đứng bên cạnh anh.
Hoắc Đình Diễm cười khẽ, vươn tay ôm lấy cô "Vậy ngày mai chúng ta cùng nhau đi"
"Được"
Hoắc Đình Diễm thật ra vốn không cần phải trở về tham gia, không nói đến chuyện có giành được giải hay không, cho dù có được giải thì anh cũng có thể nhờ người lên nhận hộ nhưng anh không bỏ Khương Yên được.... Cũng có thể là do ghen tuông, chỉ cần nghĩ đến cảnh Khương Yên cùng Hướng An Lan đứng bên cạnh nhau, Hoắc Đình Diễm liền cảm thấy cả người chua lòm.
Cực kỳ khó chịu.
Nhất định phải trở về nhìn bạn gái một cái mới yên tâm.
Tuy rằng biết giữa Khương Yên cùng Hướng An Lan khẳng định không có chuyện gì nhưng Hoắc Đình Diễm vẫn lo cô sẽ bị người có tâm lợi dụng.
Hiện tại nhìn thấy cô không có chuyện gì, anh cũng yên tâm.
....
Từ nhà Hoắc Đình Diễm rời đi, Khương Yên rón rén trở về nhà chính mình, khóa lại cửa, nhẹ tay nhẹ chân trở về phòng của mình.
Sau khi về phòng cô mới thở phào một hơi.
- --còn may, còn may, không có bị phát hiện.
Buổi sáng hôm sau, lúc Khương Yên thức dậy đi xuống dưới phòng, mẹ Khương đang đứng ở dưới sân nói chuyện điện thoại với ai đó, cô trộm nhìn, hình như cảm xúc của mẹ Khương cực kỳ kích động.
Nghĩ nghĩ, Khương Yên yên lặng đi vào phòng bếp tìm đồ ăn vặt. Lúc cô ăn đến no, mẹ Khương mới cắt đứt điện thoại.
Cô nhìn bà, có chút tò mò "Mẹ, mẹ nói chuyện điện thoại với ai vậy?"
Mẹ Khương ngẩn ra, rũ mắt nhìn cô "Một người bạn thôi"
"Chọc mẹ tức giận?"
Mẹ Khương bật cười, nhìn cô chằm chằm "Không có đâu, chỉ là có chút bất đồng ý kiến mà thôi." Bà thấp giọng nói "Hôm nay con có phải đi học không?"
"Không ạ nhưng con cùng bạn đi tham gia một cái hoạt động" Khương Yên nhỏ giọng nói "Chính là bạn học ở nhà bên cạnh ấy ạ. Tối nay cậu ấy tham gia một buổi lễ trao giải, con muốn đi xem"
Nghe vậy, mẹ Khương nhướng mày, nhìn đứa con gái tương đối thành thật của mình "Muốn đi thì cứ đi, nhưng con có thể đi vào sao?"
"Lấy vé dành cho fan hâm mộ hẳn là sẽ đi vào được" Cô chỉ ngồi ở thính phòng. Những lễ trao giải như thế này, những hàng ghế đầu cùng giữa sẽ dành cho nghệ sĩ, những hàng ghế còn lại đại đa số đều là của fan hâm mộ, Khương Yên chỉ cần ngụy trang kĩ là được.
Mẹ Khương gật gật đầu "Vậy mấy giờ con về?"
"Chắc là tối muộn ạ"
Mẹ Khương cười cười "Muốn đi thì cứ đi nhưng nhớ là phải chú ý an toàn"
Nói xong, mẹ Khương liền xoay người đi lên trên lầu.... Khương Yên còn định nói gì đó cũng không có cơ hội. Cô còn tưởng rằng mẹ Khương sẽ không đồng ý chứ, thậm chí còn hỏi đủ các kiểu chính vì lo lắng như vậy cho nên cả đêm Khương Yên đều suy nghĩ, sắp xếp câu từ, chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó với sự tra hỏi của mẹ Khương.
Kết quả, không nghĩ tới mẹ Khương lại dễ dàng thả cô đi như vậy.
Mãi đến lúc đi ra khỏi cửa, Khương Yên vẫn cảm thấy có chút không chân thật.
....
Lễ trao giải ngày hôm nay quy tụ rất nhiều nghệ sĩ đang rất nổi tiếng, ngoại trừ nghệ sĩ, cánh truyền thông cùng fan hâm mộ đã sớm đến hiện trường chờ.
Tóm lại gần cuối năm, thật ra mỗi người đều có chuyện để viết.
Thậm chí những nghệ sĩ nổi tiếng, có thực lực cũng bị cộng đồng mạng đem đi so sánh với đối thủ, thậm chí còn đem thành tích đại ngôn của người ta ra dò xét, đánh giá một lượt. Hoắc Đình Diễm cũng không ngoại lệ, anh hiện tại nhân khí không tồi, từng bước vững chãi mà tiến lên.
Khương Yên nhẩm tính thời gian, lại so sánh với đời trước một chút, chỉ cần bộ phim điện ảnh mà anh đang tham gia được công chiếu, độ nổi tiếng của anh sẽ ngay lập tức được tăng cao. Năng lực cũng được công nhận, lịch trình cũng ngày càng trở nên kín mít.
Nghĩ nghĩ, Khương Yên có chút thất thần.
Hoắc Đình Diễm nhìn cô "Nghĩ cái gì vậy?"
Khương Yên nhìn anh "Em cùng anh đi đến chỗ tạo hình?"
"Ừ" Hoắc Đình Diễm dừng một chút nói "Hôm nay Khổng Hâm có biểu diễn đấy, em có muốn gọi cô ấy không?"
"Thật sao?" Khương Yên sửng sốt, hoàn toàn không biết chuyện này.
Cô mấy ngày nay đều phải bù đầu học tập, trước đó thì bởi vì tham gia chương trình, bị thu điện thoại cho nên đã rất lâu rồi không có cùng hai người Nguyễn Nghiên Nghiên cùng Khổng Hâm nói chuyện.
Hoắc Đình Diễm gạt đầu "Ừ, vừa nãy anh có nhìn thấy tên của cậu ấy"
Nghe vậy, Khương Yên nháy mắt liền hiện lên một ý.
"Vậy lát nữa em sẽ đi cùng Khổng Hâm" Cô nhỏ giọng nói "Đi cùng anh không được tốt lắm"
Hoắc Đình Diễm sâu kín nhìn cô một cái "Sao đi cùng anh lại không được tốt lắm?"
Khương Yên "....." Sao lại không tốt anh không phải là người biết rõ nhất sao?
Cô không nói gì, Hoắc Đình Diễm bất đắc dĩ cười, gật đầu nói "Được rồi, đợi lát nữa tạo hình xong anh mang em đi tìm Khổng Hâm"
"Được" Nói xong, Khương Yên đã cầm lấy điện thoại nhắn tin cho Khổng Hâm.
Sau khi nhắn xong, Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm đi tạo hình. Hôm nay cô ăn mặc khiêm tốn, còn đeo khẩu trang cùng mũ, hiện tại khi còn chưa quá nổi nên cũng chưa ai nhận ra cô. Lấy nhân khí cùng địa vị hiện tại của Khương Yên, cho dù cô có không hóa trang đi trên đường cũng không có ai nhận ra.
Hoắc Đình Diễm làm tạo hình, cô ngồi ở trên sô pha chơi điện thoại, ngẫu nhiên lướt weibo một chút. Trên weibo có rất nhiều fan đăng tin về lễ trao giải mà Hoắc Đình Diễm tham gia hôm nay, sôi nổi bàn luận, tò mò về tạo hình của Hoắc Đình Diễm.
Nhìn nhìn, Khương Yên nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn ảnh ngược của Hoắc Đình Diễm ở trong gương.
Không thể không nói..... Hoắc Đình Diễm càng ngày càng đẹp trai.
Hôm nay anh mặc một bộ tây trang được cắt may vừa người, áo mũ chỉnh tề, nghĩ đến đây Khương Yên nhịn không được mà nở nụ cười. Trên thực tế, cô cùng nhưng fan hâm mộ khác đều như nhau, đều muốn nhìn thấy ảnh chụp Hoắc Đình Diễm đẹp trai.
Người đàn ông đẹp trai này thuộc về mọi người, cũng chỉ thuộc về cô.
Thậm chí weibo của Nhất Mộng Nhất Sinh còn nhận được tin nhắn.
[A a a a a a Sinh Sinh, hôm nay cô có đến lễ trao giải xem ca ca không?!!!!! Nếu có thì nhớ chụp nhiều ảnh đẹp cho bọn tôi ngắm nha!!!]
[Sinh Sinh, đêm nay tôi đi xem ca ca ở lễ trao giải, tôi đã mua vé vào rồi, đến lúc đó sẽ gửi ảnh đẹp cho cô!]
[Sinh Sinh, Sinh Sinh!!! Đã rất lâu rồi cô không có đăng ảnh chụp của ca ca, gần đây ca ca bận đóng phim nên không có nhiều ảnh mới, vậy cô có thể cho mọi người xem chút ảnh cũ cũng được mà!!! Hàng dự trữ cũng được!!!]
[Thật nhớ đống ảnh của Sinh Sinh!]
....
Khương Yên nhìn một hồi thấy mọi người đều có một mong muốn như nhau.
Suy nghĩ giây lát, cô lật lại album, cô lưu không ít ảnh chụp của Hoắc Đình Diễm, có cả đã chỉnh sửa và chưa chỉnh sửa, có cái đã được đăng lên, cũng có cái chưa đăng bao giờ. Nghĩ nghĩ, Khương Yên vui vẻ, quyết định thỏa mãn nguyện vọng của mọi người một chút.
Cô lựa chọn 9 bức ảnh, chỉnh sửa một chút rồi đăng lên weibo.
Nhất Mộng Nhất Sinh V: Hàng tích trữ từ lâu, đăng lên cho mọi người cùng ngắm [Ảnh chụp*9]
Bài weibo này vừa được đăng lên, toàn bộ fan hâm mộ đều điên cuồng!
[A a a a a, điên cuồng liếm màn hình. Bức ảnh thứ ba ấy, rốt cuộc là cái nhan sắc nghịch thiên gì vậy, vì sao trước đây tôi chưa từng phát hiện ra!]
[Oa oa oa, Sinh Sinh, sao cô lại giữ riêng nhiều cực phẩm quá vậy!]
[Tôi nói cho mọi người, bức ảnh đầu tiên hình như là chụp ca ca trong một hoạt động nào đó, khi đó Sinh Sinh cũng đã từng đăng một bộ ảnh về cái hoạt đồng này. Bức ảnh thứ hai là ca ca trong phim, bức thứ ba thì tôi nhìn không ra..... Có ai biết không? Bức thứ tư là ảnh chụp ca ca ở sân bay, bức thứ năm là ca ca mặc đồng phục ở trường....]
[Trời ơi! Sinh Sinh rốt cuộc là blogger bảo tàng gì, vì sao đến ảnh chụp Hoắc Đình Diễm mặc đồng phục học sinh cũng có vậy! Bức ảnh chụp ca ca mặc đồng phục này thật giống giáo thảo[1]!!! Quá đẹp trai, mẹ ơi, đây quả thật chính là hình mẫu giáo thảo trong lòng tôi!]
[1] Giáo thảo: Chàng trai đẹp trai nhất trường.
[Ai ai ai..... Tôi là học sinh trường Nhất Trung, bức hình thứ tám kia.... Hình như là chụp ở thư viện trường tôi???? Chẳng nhẽ Sinh sinh và tôi là bạn cùng trường???]
[A a a a Tôi hiện tại chỉ có thể nói ba chữ: Quá giỏi rồi!!!]
....
Fan quá mức điên cuồng khiến Khương Yên có chút dở khóc dở cười. Cô nhìn bình luận của mọi người, vừa rồi cô chọn vội cho nên cũng quên mất xem xem những bức ảnh kia mọi người đã từng nhìn thấy hay chưa.
Nhưng hiện tại nếu chỉnh sửa thì cũng không thích hợp lắm.
Nghĩ nghĩ, Khương Yên từ bỏ.
cho dù không đổi, để mặc mọi người suy đoán dù sao khi lễ trao giải tối nay được phát sóng, đăng một loạt ảnh chụp mới, lực chú ý của mọi người hẳn nào cũng bị rời đi.
Chỉ là Khương Yên không ngờ tới, một loạt ảnh chụp ngày hôm nay đã khiến mọi người nhìn ra dấu vết, trở thành chứng cứ quan trọng khiến mọi người phát hiện ra quan hệ yêu đương giữa cô cùng Hoắc Đình Diễm.
Đối với việc này, Khương Yên quả thật hối hận đến muốn tự chặt tay mình.
.....
Sau khi Hoắc Đình Diễm làm tóc, trang điểm, thay trang phục đi ra, hai mắt Khương Yên sáng bừng lên.
Anh mặc một bộ tây trang màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, chỗ cổ áo còn đeo một chiếc nơ con bướm, thoạt nhìn vừa thân sĩ lại lịch lãm giống như công tử nhà quyền quý bước ra từ truyện tranh vậy, vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Khương Yên nhìn, hai mắt không dời đi được.
Cô không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Đình Diễm mặc tây trang nhưng mỗi một lần nhìn thấy là lại thêm một lần tâm động. Giống như là, mỗi lần gặp anh là lại một lần nhất kiến chung tình, chung tình với một mình anh.
Hoắc Đình Diễm theo bản năng nhìn về phía Khương Yên. Khương Yên ho khẽ, cúi đầu nhìn, nghiên cứu mặt đất.
Vẫn đang ở bên ngoài, nên tém tém lại chút.
Sau khi chuẩn bị xong, mọi người cùng nhau lên xe, đi được nửa đường thì người đại diện của Hoắc Đình Diễm lên xe. Đây là lần đầu tiên Khương Yên gặp mặt người đại diện của Hoắc Đình Diễm. người đại diện của Hoắc Đình Diễm là nam, tên là Băng ca.
Băng ca là một người đàn ông có diện mạo đoan chính, lúc lên xe nhìn thấy Khương Yên rõ ràng khuôn mặt hiện lên tia sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Hoắc Đình Diễm "Vị này là?"
Hoắc Đình Diễm vừa định mở miệng nói chuyện thì đã bị Khương Yên đoạt mất. Cô mỉm cười nhìn Băng ca, nhẹ giọng nói "Em là bạn học của Hoắc Đình Diễm"
Băng ca "...."
Hoắc Đình Diễm nhíu mày nhìn Khương Yên, sau đó nhìn Băng ca, giới thiệu lại "Đây là bạn gái của em, Khương Yên"
Lập tức, bầu không khí trên xe trở nên an tĩnh.
Băng ca kinh ngạc há hốc miệng nhìn Hoắc Đình Diễm, lại nhìn Khương Yên, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Giang Bạch, tâm trạng rối rắm.
Khương Yên ở phía dưới nhẹ nhéo tay Hoắc Đình Diễm, ra hiệu bằng mắt với anh nhưng anh không thèm để ý tiếp tục nói "Đây là người đại diện của anh, Băng ca"
Khương Yên cười gượng, ngượng ngùng nhìn Băng ca "Chào anh, em là Khương Yên"
Băng ca đánh giá Hoắc Đình Diễm một hồi, nói "Chào em, Khương Yên" Anh lại nhìn Khương Yên hồi lâu, vuốt cằm suy tư "Khương Yên, em cũng là nghệ sĩ sao? Ca sĩ?"
"Vâng ạ" Khương Yên nhẹ giọng nói "Chính là Khương Yên mới được biết đến từ một chương trình ca hát"
Nghe vậy, Băng ca hiểu rõ gật gật đầu cũng không tiếp tục hỏi nhiều. Cho dù có muốn hỏi thì cũng nên hỏi nghệ sĩ của mình.
Chiếc xe nhanh chóng đi đến nơi tổ chức lễ trao giải. Hoắc Đình Diễm phải cùng đoàn làm phim bước đi trên thảm đỏ cho nên Khương Yên cùng Giang Bạch rời đi trước.
Khương Yên xuống xe, từ cửa sau đi vào liền trực tiếp đi tìm Khổng Hâm.
Hai người vừa gặp mặt liền ghé vào nhau nói chuyện.
"Hoắc Đình Diễm đâu?"
Khương Yên cười, nói "Anh ấy muốn cùng đoàn phim cùng nhau bước lên thảm đỏ cho nên tớ chạy vào đây tìm cậu"
Cô duỗi tay chỉ chỉ, nói "Hơn nữa quan hệ của chúng tớ hiện tại cũng không tiện để lộ ra ngoài"
Khổng Hâm duỗi tay nhéo nhéo mặt cô "Gầy"
"Đương nhiên" Vừa nhắc đến chuyện này Khương Yên liền thấy bực bội "Cậu cũng không biết lúc bọn tớ quay chương trình đã phải ăn cái gì, không gầy mới là lạ"
Khương Yên là động vật ăn thịt nhưng khi tham gia chương trình vì không có tiền, mỗi ngày chỉ có thể ăn cà chua cùng cải trắng, ăn đến nỗi gầy cả người. Đến cả mấy người Hạ Lam cũng phải oán giận tổ tiết mục không có tình người.
Khổng Hâm cười "Vậy cậu ở đây cũng tớ, đã có vé vào chưa?"
"Có rồi" Khương Yên nói "Tớ mang theo máy ảnh, chút nữa sẽ chụp ảnh đẹp cho cậu cùng Hoắc Đình Diễm"
Khổng Hâm liếc nhìn cô "Cầm máy ảnh là muốn chụp ảnh cho một người thôi đúng không? Còn tớ đây chỉ là nhân tiện"
Khương Yên "....Cũng không thể nói như vậy"
Hai người nói nói cười cười, ở trên màn hình lớn thấy được Hoắc Đình Diễm đang bước lên thảm đỏ. Anh vừa xuất hiện, sự nhiệt tình của fan nháy mắt dâng cao. Hôm nay ở hiện trường có không ít fan hâm mộ của anh.
Khương Yên không chớp mắt nhìn MC phỏng vấn Hoắc Đình Diễm.
.....
Mỗi một nghệ sĩ khi bước lên thảm đỏ đều phải ký tên cùng trả lời phỏng vấn của MC.
Hoắc Đình Diễm cùng đoàn làm phim đi vào cho nên cũng bị hỏi một vài vấn đề.
MC mỉm cười nhìn anh "A Diễm mau cùng mọi người chào hỏi một chút đi"
Hoắc Đình Diễm mỉm cười, nhìn fan hâm mộ đứng cách đó không xa "Mọi người vất vả rồi. Hôm nay ngoài trời rất lạnh, mọi người nên trở về nhà sớm một chút, chú ý an toàn"
Mọi người "....."
Buổi lễ còn chưa có bắt đầu mà.
Fans "Không vất vả!!!"
"Ca ca hôm nay thật đẹp trai!"
"Ca ca cố lên!!!"
MC cười nhìn anh "A Diễm hôm nay là lần đầu tiên tham gia loại lễ trao giải như thế này đúng không? Có cảm giác gì đặc biệt muốn chia sẻ với chúng tôi không?"
Hoắc Đình Diễm cười nhẹ, không biểu hiện ra sự kích động, cũng không biểu hiện ra không thích, thái độ bình tĩnh, rất đúng mực nói "Rất không tồi, hy vọng về sau có thể có nhiều cơ hội tham dự"
MC cười "Được, nhất định sẽ có"
Sau khi phỏng vấn xong, đoàn ngoài cùng nhau đi vào trong hội trường.
....
Trước khi buổi lễ trao giải được diễn ra, Khương Yên đã tìm được vị trí ngồi của mình. Vị trí ngồi của cô khá tốt, có thể nhìn rõ sự việc trên sân khấu, cũng rất thuận tiện cho việc chụp hình.
Sau khi ngồi xuống, cô liền nhìn xung quanh Hoắc Đình Diễm một chút. Cười cười, cô gửi tin nhắn cho anh: Em đã ngồi xuống rồi, chờ lát nữa nhìn anh lên bục nhận giải!
Hoắc Đình Diễm: Hẳn là không có giải đâu, nhưng anh có tiết mục biểu diễn trên sân khấu,
Khương Yên: Em tin anh sẽ nhận được giải mà!
.....
Toàn bộ buổi lễ trao giải Khương Yên đều nghiêm túc xem. Không thể không nói lễ trao giải lần này thật sự rất có năng lực, rất nhiều phim truyền hình được yêu thích đều có trong danh sách đề cử, hơn nữa đều đạt được thành tích không tồi.
Đến lượt Khổng Hâm lên sân khấu. Hôm nay cô cùng một nam nghệ sĩ cùng nhau hợp xướng, Khương Yên nhìn không tiếng động mỉm cười, cầm lấy máy ảnh chụp ảnh Khổng Hâm.
Đến khi bắt đầu đọc đến giải thưởng nam phụ xuất sắc nhất, Khương Yên ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm về phía sân khấu, đây là hạng mục mà Hoắc Đình Diễm được đề cử.
Anh biểu hiện thật sự rất tốt, Khương Yên cảm thấy giải thưởng này hẳn là sẽ thuộc về anh.
Lúc ấy, khi bộ phim này được công chiếu, rất nhiều người mỗi ngày đều canh giữ ở trước TV, xem không chớp mắt.
Tuy rằng Khương Yên là fan của Hoắc Đình Diễm, cảm thấy anh làm cái gì cũng tốt nhưng không thể không nói bộ phim này thực sự rất tuyệt, mặc kệ là nam chủ hay nữ chủ hay là vai phụ đều rất xuất sắc, hơn nữa kịch bản cũng rất hay.
Nghĩ nghĩ, trong lòng Khương Yên càng thêm hy vọng.
....
Khương Yên như thế khiến trong lòng Hoắc Đình Diễm cũng mơ hồ có chút chờ mong. Tuy rằng tự an ủi chính mình hôm nay đến đây chỉ để góp vui nhưng nếu có thể đoạt giải thì cũng là một chuyện đáng mừng.
Bọn họ đóng phim, ngoại trừ muốn nhập vai thật tốt thì cũng rất khát vọng có thể đạt được thành tựu tương xứng.
Tuy rằng nói cúp, giải thưởng đều là vật ngoài thân nhưng nếu có thì chính là dệt hoa trên gấm, còn không có thì cũng sẽ không cảm thấy quá khổ sở.
Trên sân khấu, MC đọc lại một lượt danh sách đề cử cho hạng mục nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, sau đó cầm lấy tấm thẻ đứng đó, nhìn xung quanh một vòng, cười nói "Giải thưởng nam phụ xuất sắc nhất năm nay thuộc về --" Cô cố ý kéo dài giọng, cùng MC nam bên cạnh phối hợp.
MC nam bên cạnh mỉm cười nhìn về phía Hoắc Đình Diễm "Là nghệ sĩ tân binh của chúng ta, Hoắc Đình Diễm! Xin chúc mừng A Diễm đã đoạt giải thưởng nam phụ xuất sắc nhất năm nay"
Nháy mắt, hội trường vang lên tiếng hò hét chói tai!
Khương Yên cũng nhịn không được mà lệ nóng doanh trong đúng lên cùng hò hét với fan hâm mộ!
Đáng giá!
Mọi nỗ lực của anh cuối cùng cũng đã được hồi đáp!
Hoắc Đình Diễm bước lên sân khấu nhận giải, tươi cười nhận lấy lời trêu chọc của MC sau đó mới nhìn xung quanh một vòng, bắt đầu nói lời cảm ơn.
Anh cười nói "Có thể đạt được giải thưởng này, chủ yếu là phải cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua, cảm ơn sự vất vả của đạo diễn cùng nhân viên trong đoàn làm phim, cảm ơn mọi người, tôi sẽ càng thêm nỗ lực, càng thêm cố gắng"
Nói xong, anh cố ý nhìn về phía Khương Yên đang ngồi.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Khương Yên lén lút trèo lên xe của Hoắc Đình Diễm.
Vừa lên xe, Khương Yên liền tươi cười chúc mừng anh "Chúc mừng bạn trai đã đoạt giải"
Hoắc Đình Diễm nhìn cô "Rất vui?"
"Đương nhiên" Khương Yên nói "Em sớm đã biết anh nhất định sẽ nhận được giải thưởng này, anh ưu tú như vậy cơ mà"
Hoắc Đình Diễm cười, vươn tay xoa đầu cô.
Sau khi trở hai người về nhà, Giang Bạch liền tự giác biến mất,
Sau khi đến tiểu khu, Khương Yên nhìn cổng nhà mình sau đó cùng Hoắc Đình Diễm đi vào trong nhà anh. Cô còn có chuyện muốn hỏi Hoắc Đình Diễm.
Hai người một trước một sau đi vào trong nhà. Sau khi vào nhà, Khương Yên cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi "Sao anh lại nói quan hệ của hai chúng ta cho Băng ca biết? Không phải hai ta đã quyết định là tạm thời sẽ giấu kín chuyện này sao? Anh nói như vậy có khi nào sẽ khiến Băng ca có ấn tượng không tốt về anh không?"
Cô có chút lo lắng.
Hoắc Đình Diễm nhướng mày, cúi đầu hôn cô một cái "Chẳng lẽ lại lừa anh ấy, nói em là bạn học của anh?"
Khương Yên chớp chớp mắt "Cũng không phải là không thể"
Hoắc Đình Diễm bị cô chọc giận, trầm giọng nói "Khương Yên, em là bạn gái anh, chuyện này không có gì phải giấu cả. Em muốn gạt fan cũng được nhưng không cần phải gạt Băng ca, cho dù có nói cho anh ấy, anh ấy cũng sẽ giúp chúng ta giữ bí mật"
Trầm mặc một hồi, hai mắt Hoắc Đình Diễm sáng quắc nhìn cô, nói "Anh muốn giới thiệu em với những người bên cạnh anh, với thân phận là bạn gái của anh"
Chứ không phải là bạn học.
= = =
Cải: Chuyện là tôi đã không kìm được mắt bắt đầu đào hố mới rồi TT^TT Mong mọi người ủng hộ!!!
Mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng lấp xong cái hố này TT^TT. Yêu mọi người
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~