Biên tập: Cải
Khương Yên cảm thấy bản thân sắp không xong rồi.
Nếu so về tuổi tâm lý, cô còn lớn hơn Hoắc Đình Diễm ba tuổi ấy vậy mà hiện tại lại bị hành động của anh làm cho điên rồi.
Đời trước, tuy rằng fan hâm mộ cùng truyền thông liên tục tung hô, nói Hoắc Đình Diễm rất soái, rất mê người, đôi khi làm ra một vài động tác trong vô ý cũng đủ mê hoặc nhân tâm, khiến đại bộ phận fan hâm mộ điêu đứng không thôi. Nhưng nói sao đây? Dù sao lúc đó Khương Yên cũng chỉ được ngắm nhìn qua màn hình TV, còn chưa có được cảm nhận thực tế.
Còn hiện tại... Cô bị Hoắc Đình Diễm dồn vào trong góc. Khương Yên có thể cảm nhận cực kỳ rõ ràng hơi thở của anh đang phả bên tai, khi nhẹ khi nặng, cực kỳ mê người.
Khương Yên có thể cảm giác được khuôn mặt mình đang dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà đỏ lên như phát sốt.
Khương Yên không dám làm ra bất cứ động tác nào. Hoắc Đình Diễm cũng giữ nguyên tư thế, mặt anh dán sát sườn mặt Khương Yên, im lặng cảm nhận rung động của thân thể cô.
Nói thật, vất vả nhanh chóng trở về, hy sinh thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của mình để đi đến trường học không phải là vì anh ham học, cũng chẳng phải vì muốn đến lấy bài thi. Những thứ đó đối với Hoắc Đình Diễm không quá quan trọng, về cơ bản anh đã học xong hết kiến thức cấp ba, có lên lớp nghe giảng hay không thì tùy anh.
Anh trở về, đơn giản vì muốn nhìn cô gái nhỏ đã nửa tháng không được gặp.
Kết quả, vừa mới đi đến cửa lớp liền nghe thấy lời nói kia của Nguyễn Nghiên Nghiên, nói không tức giận là chuyện không có khả năng. Dịch Hướng Thần thì cũng thôi đi, hai người là bạn thân từ nhỏ, điểm này Hoắc Đình Diễm biết rõ. Hai người bọn họ nếu có thể phát triển, tiến thêm một bước thì cũng đã tiến thêm từ lâu rồi. Mặc dù Dịch Hướng Thần có ý với Khương Yên nhưng Hoắc Đình Diễm vẫn có thể nhắm một mắt, mở một mắt bởi vì anh biết Khương Yên chỉ coi Dịch Hướng Thần là bạn tốt.
Nhưng Hướng An Lan thì khác. Hướng An Lan là người con trai mà Khương Yên đã từng thích. Cô còn từng vì anh ta mà làm ra đủ loại chuyện điên cuồng. Hoắc Đình Diễm cảm thấy trong lòng Khương Yên, Hướng An Lan vẫn giữ một vị trí đặc biệt nào đó.
Mặc dù Khương Yên luôn miệng khẳng định hiện tại chỉ một lòng thích anh, nhưng dù sao trước đây cô cũng đã từng thích một người con trai khác, trong lúc vô tình sẽ không khống chế được mà chú ý đến anh ta. Một khi để ý rồi, mọi chuyện liền khó vãn hồi.
Mãi đến vừa rồi, Khương Yên đi theo bọn họ đến đây, Hoắc Đình Diễm trong lòng vẫn có chút tức giận nhưng lại nhìn không được mà mềm lòng, có điều trên mặt vẫn bày ra vẻ không thèm quan tâm đến cô. Nhìn cô xoay người rời đi, anh liền nhanh chóng nói với mấy người Cảnh Hoán rằng mình có việc phải rời đi rồi nhanh chóng đuổi theo cô.
Hai người bọn họ cứ yên lặng ôm nhau như vậy, một lúc sau, Khương Yên nhẹ đẩy đẩy vai Hoắc Đình Diễm, nhỏ giọng nói "Cậu có thể buông ra một chút không?"
"Không thể" Hoắc Đình Diễm lấy hai tay ôm mặt Khương Yên, chóp mũi nhẹ cọ chóp mũi cô "Cậu còn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của tôi"
Khương Yên "...."
Cô trầm mặc, suy nghĩ một hồi sau đó ngước mắt lên nhìn anh "Cậu không phải đã biết đáp án từ lâu rồi sao?"
Còn hỏi, đáng ghét.
Hoắc Đình Diễm nhướng mày, trong mắt đầy ý cười "Nhưng tôi muốn nghe chính miệng cậu nói"
Khương Yên cạn lời nhìn anh, mím môi nói "Tớ không nói đâu"
Cô cúi đầu, nhìn mũi chân "Cậu cũng đâu có chính miệng nói ra"
Lại nói, rõ ràng người chủ động là Hoắc Đình Diễm ấy vậy mà mấy lời then chốt như thế này anh lại không chịu nói ra, cứ một hai bắt cô phải nói. Tuy Khương Yên da mặt còn mỏng hơn tường thành một chút nhưng cũng không muốn cho anh được như ý nguyện.
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm bật cười.
Anh duỗi tay nhéo nhéo vành tai nóng bừng của Khương Yên, cong môi cười, nói "Khương Yên, cậu cũng biết mà"
"Tớ.... Tớ không biết"
Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng, dừng một chút, duỗi tay ôm hai má cô, bắt cô nhìn thẳng vào mình. Hoắc Đình Diễm chuyên chú nhìn cô, từng câu từng chữ nói "Tôi thích cậu, cậu có đồng ý ở bên tôi không?"
Khương Yên "...."
Mặt cô nóng lên, ngại ngùng quay đầu nhìn về hướng khác nhưng khổ nỗi đầu bị Hoắc Đình Diễm giữ chặt cho dù có muốn quay đi cũng không được. Cô chỉ có thể hơi cúi đầu xuống, nhìn phần áo trước ngực anh.
Anh cúi đầu nhìn Khương Yên vẫn chưa chịu trả lời, nhỏ giọng hỏi "Cho tôi một cơ hội, có được không?"
Khương Yên không biết nên nói như thế nào, cô biết bản thân thích Hoắc Đình Diễm, vẫn luôn thích.
Trước kia, cô thích idol, là kiểu thích thuần túy mà fan hâm mộ dành cho thần tượng của mình, nhưng không biết từ bao giờ tình cảm ấy dần dần thay đổi. Trước kia, chỉ nghĩ Hoắc Đình Diễm có thể chú ý đến mình một chút là cô đã thỏa mãn lắm rồi, nhưng từ khi trở thành bạn của anh, lòng tham của cô ngày một lớn, mãi đến khi nhận ra anh luôn đối tốt với mình, Khương Yên liền biết bản thân xong rồi.
Cô đối với idol động tâm. Thích.
Người như vậy, cô sao có thể không cho anh cơ hội.
Cô cũng rất thích, rất thích anh nha.
Khương Yên ngẩng đầu nhìn Hoắc Đình Diễm. Từ trong mắt anh Khương Yên có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình, đôi mắt của ảnh ngược kia đã nói rõ tiếng lòng cô, là thích, là đồng ý.
"Được" Khương Yên nghiêm túc nói, cô duỗi tay nhẹ kéo kéo áo Hoắc Đình Diễm.
Hoắc Đình Diễm nghe thấy vậy, trong mắt hiện lên tia vui sướng.
Anh cong môi, muốn đè ép cảm giác sung sướng đang dâng lên trong lòng nhưng cảm thấy có chút khó khăn.
Anh ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Khương Yên, hầu kết lăn lăn, vừa định lại một lần nữa hôn xuống thì lại bị Khương Yên đẩy ra.
Khương Yên mặt đỏ tai hồng nhỏ giọng nhắc nhở "Chúng ta.... Vẫn nên rời đi, nơi này có quá nhiều người"
Hoắc Đình Diễm đứng hình, lúc này mới nhớ ra bọn họ đang ở nơi nào.
Anh "ừ" một tiếng, duỗi tay xoa xoa đầu cô "Còn muốn đi chơi tiếp không?"
"Không muốn" Khương Yên duỗi tay che miệng "Chỉ muốn về nhà thôi"
Cô dám cam đoan hiện tại môi mình đã sưng đỏ, nghĩ đến việc lát nữa đi đường sẽ bị người ta nhìn thấy Khương Yên liền có chút xấu hổ.
Hoắc Đình Diễm nhìn cô một hồi lâu, trầm thấp cười, duỗi tay định tháo mũ ra thì bị Khương Yên ngăn lại.
"Cậu đừng..." Cô nhỏ giọng nói "Cậu đừng đem mũ cho tớ"
Nghĩ nghĩ, cô chớp chớp mắt nhìn Hoắc Đình Diễm, chủ động đề nghị "Đợi lát nữa chúng ta chạy đi, đừng để người khác nhìn thấy"
Hoắc Đình Diễm hơi giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại Khương Yên đã nắm lấy tay anh, lôi anh chạy đi.
Mặt trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà treo ở đường chân trời, đẹp như một bức tranh. Trên đường cái, một nữ sinh tay nắm tay một nam sinh cao gầy chạy, không ít người đi đường đều ngoái đầu lại nhìn họ nhưng tốc độ của họ quá nhanh làm bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hai người.
Thanh xuân, thật tốt.
....
Thẳng đến khi chạy được một đoạn xa, Khương Yên mới dừng lại thở hổn hển.
Còn may còn may, cô vỗ vỗ ngực nhỏ, nhìn về phía Hoắc Đình Diễm "Còn may, chúng ta không có bị phát hiện"
Hoắc Đình Diễm nhìn bộ dáng hiện tại của cô, thật muốn cười.
Anh đây là lần đầu tiên bị con gái nắm tay kéo chạy đi, nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng lại vui vẻ mà chịu đựng.
Hoắc Đình Diễm vươn tay xoa xoa đầu cô "Qua bên kia ngồi nghỉ ngơi một chút đi"
"Ở chỗ này sẽ không gặp phải fan hâm mộ của cậu chứ?"
"Sẽ không đâu" Hoắc Đình Diễm nói "Yên tâm đi, chỗ này ít người"
"Được"
Hai người cùng nhau ngồi xuống ghế dài nghỉ ngơi, vừa mới xác định quan hệ liền yên tĩnh ngồi bên nhau như vậy chắc chỉ có hai người bọn họ.
Ngồi một hồi, Khương Yên đột nhiên nhớ đến một chuyện cực kỳ quan trọng.
"Chúng ta...."
"Cái gì?" Hoắc Đình Diễm nghiêng đầu nhìn cô.
Khương Yên há miệng định nói gì đó, nghĩ nghĩ một hồi mới nhìn anh, hỏi "Công ty quản lý của cậu.... Hẳn là không cho phép nghệ sĩ dưới trướng yêu sớm đâu nhỉ?"
"Vậy trường học thì cho phép?" Hoắc Đình Diễm hỏi lại.
Khương Yên "...."
Trường học đương nhiên là không cho phép rồi nhưng trong trường vẫn có rất nhiều người lén lút yêu sớm. Tuổi này của bọn họ việc nảy sinh tình cảm với người khác là chuyện không thể tránh khỏi, hơn nữa phần tình cảm này còn cực kỳ thuần túy. Có thể nói yêu đương trong trường mặc kệ là có tu thành chín quả hay không thì đều sẽ khiến mọi người hoài niệm, yêu thích.
Nhiều năm sau nhớ lại, trong lòng vẫn như cũ cảm thấy ngọt ngào.
Nhưng Hoắc Đình Diễm thì khác. Cô nếu như đồng ý làm bạn gái của anh vậy thì bọn họ không chỉ đơn giản là yêu sớm..... hơn nữa, cùng một nghệ sĩ nói chuyện yêu đương, thực sự sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức.
"Nhưng về phía công ty.... Đến lúc đó làm sao bây giờ?"
Hoắc Đình Diễm cười "Tôi chuẩn bị kết thúc hợp đồng với công ty rồi"
"Vì sao?" Khương Yên trợn tròn mắt nhìn anh, cực kỳ kinh ngạc "Bởi vì chuyện này sao?"
Hoắc Đình Diễm lắc đầu "Không vì cái gì cả, chủ yếu là do hợp đồng sắp hết hạn, bản thân tôi cũng chỉ ký hợp đồng hai năm thôi"
Nghe vậy, Khương Yên chợt nghĩ tới một chuyện.
Đời trước, vào khoảng thời gian này, Hoắc Đình Diễm vẫn chưa đủ nổi tiếng, khi ấy anh cũng không có kết thúc hợp đồng với công ty quản lý hiện tại. Sau này khi cơ duyên xảo hợp nổi tiếng, công ty quản lý vẫn như cũ đối xử với anh không quá tốt nhưng anh đã ký hợp đồng có thời hạn 5 năm, mọi người có muốn anh kết thúc hợp đồng cũng không được.
Khi ấy công ty quản lý đối xử với Hoắc Đình Diễm thực sự rất không tốt.
Cô nghĩ nghĩ "Vậy cậu có định tiếp tục gia hạn hợp đồng với công ty quản lý không?"
Hoắc Đình Diễm nghĩ nghĩ "Xem thế nào đã, tôi còn đang suy xét" Anh cúi đầu nhìn Khương Yên "Cậu có muốn tôi gia hạn hợp đồng không?"
"Không muốn!" Khương Yên không chút nghĩ ngợi nói "Tớ cảm thấy cậu nên suy xét đến những công ty khác"
Vì không để cho Hoắc Đình Diễm nghi ngờ, Khương Yên ra hình ra dáng nói ra phân tích của bản thân "Tài nguyên của công ty cậu thực sự không quá tốt, tuy rằng có nhưng cũng là dành cho mấy nghệ sĩ chủ chốt, mà cậu.... Luôn bị bọn họ bỏ qua, hơn nữa người đại diện của cậu hình như có chút cường thế?"
Hoắc Đình Diễm kinh ngạc nhướng mày "Chuyện này cậu cũng biết?"
Khương Yên gian nan gật đầu, nghiêm túc nói "Tốt xấu gì tớ cũng là fan hâm mộ của cậu, những chuyện này đương nhiên tớ có tìm hiểu qua"
Hoắc Đình Diễm nhéo tay cô, cười cười "Cũng không hẳn là vậy, chẳng qua tính cách có chút không hợp thôi"
Những nghệ sĩ mới khi cùng công ty quản lý ký hợp đồng nào có chuyện chỉ ký hai năm? Hoắc Đình Diễm là có quen biết với giám đốc cho nên mới có thể được đặc cách như vậy. Khi ấy, anh muốn tiến vào giới giải trí, ba mẹ anh lo lắng tính cách con trai không phù hợp với cái vòng này nhưng lại cảm thấy nếu anh muốn làm gì thì họ là ba mẹ, nên ủng hộ anh hết mình cho nên liền thương lượng với công ty quản lý, cho anh ký hợp đồng hai năm.
Sau đó, giám đốc công ty quản lý cũng không quản anh, đây cũng là do Hoắc Đình Diễm yêu cầu, anh không cần người khác quản.
Một năm sau, công ty đổi chủ,giám đốc mới càng thêm không quan tâm Hoắc Đình Diễm, nhưng cũng may nội dung trong hợp đồng cũng không có bị sửa cho nên hiện tại anh mới có thể tự do như vậy.
Có điều những chuyện này những người khác đều không có biết.
Hoắc Đình Diễm cười cười, nắm tay Khương Yên "Sẽ suy xét, yên tâm đi"
"Ừ, ừ"
Hai người ngồi một lúc, Hoắc Đình Diễm cúi đầu nhìn cô "Có đói bụng không?"
"Có chút"
"Đi ăn thôi"
Khương Yên theo anh đi ăn cơm.
Hai người ở gần tiểu khu đơn giản ăn một chút sau đó liền trở về nhà.
.....
Đứng ở trước cửa nhà, Khương Yên duỗi tay chỉ chỉ cửa nhà, quay đầu nhìn anh "Tớ đi vào trước đây"
Hoắc Đình Diễm gật đầu "Được, cậu đi vào đi"
Khương Yên mím môi, vừa định mở cửa đi vào nhà liền bị Hoắc Đình Diễm gọi lại
"Từ từ đã" Hoắc Đình Diễm cong cong khóe môi, mặt mày nhu hòa nhìn cô "Khương Yên"
"Sao vậy?"
"Chúng ta hiện tại là loại quan hệ gì?"
Khương Yên "...." Cô mím môi, bất đắc dĩ nhìn anh "Cậu muốn nói cái gì?"
Hoắc Đình Diễm đứng ở trước mặt cô, lười nhác chỉ chỉ mặt mình, ánh mắt sáng quắc nhìn cô "Bạn gái, cứ như vậy mà đi sao?"
Khương Yên nghẹn lời, nhìn hành động ấu trĩ của Hoắc Đình Diễm, dở khóc dở cười.
Cô trước kia sao lại không hề biết Hoắc Đình Diễm lại là một người con trai vừa ấu trĩ, vừa vô lại như vậy chứ?
Nghĩ nghĩ, Khương Yên đỏ mặt lại gần, nhón chân ôm lấy cô anh hôn một cái sau đó liền nhanh chóng xoay người chạy đi "Ngủ ngon"
Hoắc Đình Diễm nhìn bóng dáng nhỏ xinh biến mất sau cửa nhà, không tiếng động bật cười.
Màn đêm buông xuống, anh dùng tay nhẹ chạm lên mặt mình, dường như trên đó còn lưu lại xúc cảm mềm mại của đôi môi cô. Hoắc Đình Diễm liếm liếm môi, nặng nề nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt thật lâu sau đó liền trở về nhà với vẻ mặt thỏa mãn.
.....
Sau khi về nhà, Khương Yên tắm rửa xong, nằm lên trên giường vẫn như cũ có cảm giác không chân thực.... bản thân cứ như vậy mà cùng Hoắc Đình Diễm ở bên nhau.
Cứ như vậy mà yêu đương
Cô "a a a" ba tiếng, ôm chăn lăn lộn vài vòng cũng không thể áp chế được tâm trạng kích động của mình.
Khương Yên trùm chăn qua đầu, mặt đỏ ửng mở điện thoại lên, Hoắc Đình Diễm gửi tin nhắn cho cô.
Hoắc Đình Diễm: Ngủ?
Khương Yên: Không có, còn đang suy nghĩ...
Hoắc Đình Diễm: Suy nghĩ về việc gì?
Khương Yên: Chợt cảm thấy có chút không chân thật, giống như đang nằm mơ vậy.
Cô rất lo lắng sau khi tỉnh lại, cô sẽ không còn là "Khương Yên" này nữa, cũng chưa từng gặp được Hoắc Đình Diễm, càng không có trở thành bạn học của Hoắc Đình Diễm, cũng không phải là bạn gái của Hoắc Đình Diễm. Tóm lại, tất cả những chuyện này đều do cô tưởng tượng ra.
Hoắc Đình Diễm: Vậy cho cậu một chút cảm giác chân thật?
Khương Yên:?
Hoắc Đình Diễm: Có muốn đến nhà tôi không?
Khương Yên:.... Đã trễ vậy rồi, không hay lắm đâu, nhỡ ba mẹ cậu lại đột nhiên trở về thì sao?
Cô còn chưa quên chuyện lần trước đâu! Khương Yên không nghĩ muốn chui xuống bàn trốn thêm một lần nào nữa. Nghĩ đến chuyện này cô lại cảm thấy có chút lúng túng.
Hoắc Đình Diễm không có trả lời tin nhắn của cô mà trực tiếp gọi điện thoại tới.
Khương Yên luống cuống tay chân nhận điện thoại, nhỏ giọng "alo" một tiếng "Sao cậu lại đột nhiên gọi điện thoại đến vậy?"
Giọng Hoắc Đình Diễm có chút trầm truyền tới từ đầu dây bên kia "Ba mẹ tôi sẽ không trở về"
Khương Yên "A.... Được rồi. Có điều, hiện tại tớ đã cảm thấy chân thật rồi"
"Chắc chắn?"
"Cực kỳ chắc chắn" Khương Yên cầm điện thoại, chui ra khỏi chăn, mím môi nói "Tớ đã biết đây là sự thật"
Thật ra nói không có cảm giác chân thật chính là lừa Hoắc Đình Diễm thôi, đương nhiên cô cũng có chút cảm giác như đang nằm mơ. Trước kia khi nằm mơ có khi còn không dám mơ bản thân sẽ trở thành bạn gái của Hoắc Đình Diễm ấy chứ. Đời trước, lúc Khương Yên nhìn thấy Hoắc Đình Diễm bị mắng cũng sẽ nằm mơ, mơ bản thân trở thành chị gái hoặc là người đại diện của Hoắc Đình Diễm, tận tâm tận lực chăm sóc, bảo vệ anh.
Tóm lại,....
Phận làm fan hâm mộ, đến trong mơ cũng cực kỳ bảo vệ idol.
Cho dù không trở thành bạn gái của anh thì cũng luôn muốn bảo vệ anh, ủng hộ anh.
Hoắc Đình Diễm bật cười, ngồi xuống ghế dựa "Vậy là tốt rồi, cậu nếu như còn chưa cảm thấy đủ chân thật, tôi liền lại cho cậu cảm nhận thêm"
Khương Yên nghe, lỗ tai nóng lên.
Cô tốt xấu gì trước kia cũng đã từng đọc qua tiểu thuyết tổng tài bá đạo, mấy lời này của Hoắc Đình Diễm ý tứ quá rõ ràng.
Trầm mặc một hồi, Khương Yên lí nhí hỏi "Bộ phim gần đây của cậu..... Cậu đóng vai tổng tài bá đạo sao?"
Từ lúc hôn nhau đến tận bây giờ..... cảm thấy mỗi hành động của Hoắc Đình Diễm đều toát lên cảm giác tổng giám đốc bá đạo.
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm cũng không có trực tiếp phủ nhận ngược lại còn hỏi cô "Vậy cậu có thích không?"
Khương Yên "!!!!"
A a a a a a, cô thật sự chịu hết nổi rồi!!! Hoắc Đình Diễm vì sao lại có thể như vậy chứ!!!!
Thân là học sinh cấp ba lại còn chưa từng yêu đương lần nào!!!! Vì sao lại có thể mê người như vậy!!! Từng hành động cùng lời nói cứ như tên tài xế già!!!
[1] Tài xế già: ý chỉ người lão luyện...
Cô đỏ mặt, dùng chân đá đá chăn, chịu không nổi lầm bầm "Cậu có thể đừng như vậy được không?"
"Như thế nào?" Hoắc Đình Diễm biết rõ còn hỏi.
Khương Yên tặc lưỡi, có chút chịu không nổi "Không nói chuyện với cậu nữa, tớ muốn đi ngủ"
Hoắc Đình Diễm bật cười "Được, ngủ ngon Khương Yên"
Khương Yên "ừ" một tiếng "Ngủ ngon"
Sau khi cúp điện thoại, Khương Yên lại tiếp tục lăn lộn ở trên giường, cố làm bản thân bình tĩnh một chút....
Có điều....
Thực sự rất khó để bình tĩnh a!
Tim đập càng ngày càng nhanh, làm thế nào cũng không khống chế được.
Đêm nay, cho đến gần ba giờ sáng Khương Yên mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Hoắc Đình Diễm bên kia, cũng không ngoại lệ.
....
Buổi sáng hôm sau, khi Khương Yên tỉnh dậy đã là hơn mười một giờ.
Cô nhìn nhìn điện thoại, có một cuộc gọi nhỡ của Hoắc Đình Diễm cùng với tin nhắn rủ đi chơi của Nguyễn Nghiên Nghiên.
Hôm nay là ngày Quốc tế lao động, mọi người đều được ở nhà hưởng thụ kỳ nghỉ.
Khương Yên sau khi trả lời tin nhắn riêng của Hoắc Đình Diễm mới bắt đầu trả lời tin nhắn trên nhóm chat: Tớ vừa mới ngủ dậy.... Các cậu đã đi chưa?
Nguyễn Nghiên Nghiên: Tớ cùng mấy người Cảnh Hoán đang ở khu trò chơi, cậu có tới không? Chút nữa bọn tớ chuẩn bị cùng nhau đi xem phim!
Khương Yên: Lại đi khu trò chơi sao!
Nguyễn Nghiên Nghiên: Cậu từng đi rồi sao?
Cảnh Hoán: Hôm qua Khương Yên có đến đây với bọn tớ nhưng còn chưa bước vào đã rời đi rồi.
Khương Yên:.....
Cô nhìn tin nhắn trong nhóm chat, vừa định trả lời Hoắc Đình Diễm đã gọi điện thoại tới.
Khương Yên nhanh chóng nghe máy, thanh thanh cổ họng nói "Alo"
Hoắc Đình Diễm nhướng mày "Dậy rồi?"
"Ừ" Khương Yên ngượng ngùng nói "Xin lỗi, tớ ngủ dậy hơi trễ"
"Không sao" Hoắc Đình Diễm nói "Cậu muốn đi khu trò chơi sao?"
"Cũng được" cô nghĩ nghĩ nói "Chỉ cần cùng cậu thì đi đâu cũng được, cậu cũng muốn đi sao?"
Hoắc Đình Diễm nghe cô nói trắng ra như vậy, trong lòng chợt thấy nóng lên.
"Hôm nay không đi đến khu trò chơi, tôi mang cậu đi đến chỗ khác chơi"
"Đi đâu vậy?" Khương Yên nhịn không được hỏi "Cậu đừng để bị người ta phát hiện a"
"Yên tâm, sẽ không bị phát hiện đâu" Hoắc Đình Diễm nói "Cậu đi rửa mặt trước đi, đợi lát nữa đến nhà tôi ăn cơm, tôi đang nấu cơm"
Khương Yên "???"
Cô nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, trợn tròn mắt, Hoắc Đình Diễm nấu cơm???? Cho nên cô đây là tránh không được phải đến nhà Hoắc Đình Diễm có đúng không!!
.....
Thời điểm Khương Yên rửa mặt thay quần áo xong đi đến nhà Hoắc Đình Diễm, Hoắc Đình Diễm nhìn người đứng ở cửa, trầm mặc.
Khương Yên có chút bất an kéo kéo váy, quan sát sắc mặt anh, cẩn thận hỏi "Khó coi sao?"
Bộ váy này cô mua lúc đi dạo phố với Nguyễn Nghiên Nghiên nhưng bởi vì thời tiết có chút lạnh hơn nữa đa số thời gian đều đi học cho nên vẫn luôn không có cơ hội mặc. Hôm nay thời tiết ấm áp, hơn nữa còn là ngày nghỉ cho nên cô mới lấy ra mặc.
Có điều cô nhìn ánh mắt Hoắc Đình Diễm nhìn mình, cảm thấy có chút quái quái.
Hoắc Đình Diễm không hé răng, rũ mắt nhìn người con gái đang đứng trước mặt. Cô mặc một chiếc váy hai dây đại khái là cảm thấy có chút lạnh cho nên còn mặc một chiếc áo phông trắng ngắn tay ở bên trong. Phía trên thì không có bất cứ vấn đề gì.... Có điều váy khá ngắn, chỉ đủ che đến đùi mà Khương Yên dường như đã cao lên, chân so với trước đây dài hơn không ít.
Phần da thịt lộ ra phía dưới vừa mềm lại vừa trắng, ánh mắt đầu tiên của Hoắc Đình Diễm là nhìn đến đôi chân của Khương Yên.
Anh ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm chân cô, một hồi lâu mới nghiêng đầu nhìn sang nơi khác,che miệng ho khẽ, giọng nói hơi khàn "Rất đẹp"
Khương Yên bị anh nhìn có chút không được tự nhiên "Cái kia.... Không định cho tớ vào nhà sao?"
Hoắc Đình Diễm lúc này mới phản ứng lại, nghiêng người sang một bên nhường đường cho cô "Mau vào đi"
"Được"
Hai người một trước một sau đi vào trong nhà. Khương Yên nhìn chằm chằm đống đồ ăn trên bàn, lại quay đầu nhìn Hoắc Đình Diễm "Toàn bộ đều do cậu làm?"
Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng "Nhưng mà, có hai món là gọi người mang đến"
Anh chỉ biết làm mấy món đơn giản, hơi khó một chút thì đành bó tay.
Nghe vậy, Khương Yên bật cười "Được, để tớ nếm thử một chút"
"Được"
Hai người cùng ngồi xuống ăn cơm, cùng trước đây cũng không có sự khác biệt quá lớn.
Mãi đến khi ăn xong, Khương Yên xung phong nhận việc rửa chén. Cô một mình ở trong phòng bếp, nghiêm túc cầm lấy chén đĩa rửa sạch, có chút thất thần.
Lúc gần rửa song, phía sau liền có người sán lại gần.
Khương Yên cứng người, kinh ngạc quay đầu nhìn Hoắc Đình Diễm vừa mới thay quần áo. Anh thay một chiếc quần jean phối với áo thun màu trắng nhìn qua vừa gọn gàng lại năng động.
Khương Yên nhìn có chút thất thần, Hoắc Đình Diễm duỗi tay cầm lấy chiếc đĩa trên tay cô, hơi rũ mắt lau khô đống chén đĩa vừa mới rửa xong, sau đó thuận tiện úp lên chạn bát.
Hai người yên lặng bận rộn, Khương Yên rửa chén đĩa còn anh lau khô.
Khương Yên đóng vòi nước lại, vừa định cầm khăn lông lau tay, Hoắc Đình Diễm liền cầm lấy tay cô. Anh nhẹ đặt tay cô lên lòng bàn tay, cúi đầu cầm khăn lông nhẹ lau. Thời điểm anh làm việc cực kỳ nghiêm túc, mặt mày chuyên chú.... Giống như đang hoàn thành tác phẩm nghệ thuật vậy.
Khương Yên cảm nhận được xúc cảm ấm nóng truyền đến từ bàn tay anh, ngẫu nhiên còn cảm nhận được ngón tay anh như có như không xẹt qua lòng bàn tay mình
Tim cô đập càng ngày càng nhanh, có chút chịu không nổi hành động này của Hoắc Đình Diễm.
Một hồi lâu sau, ngón tay mới được lau khô.
Lông mi Khương Yên run run, lúng túng nói "Cảm.... Cảm ơn"
Hoắc Đình Diễm cong môi cười, đem khăn lông đưa cho cô.
"Sao vậy?"
Anh cười, duỗi tay ra trước mặt Khương Yên, nói "Giúp tôi lau một chút"
Khương Yên "...."
A a a a a, cô thật sự đã chết.
Thật sự!
= = =
Tác giả có lời muốn nói: Bản tác giả cũng muốn chết! Con trai của tôi sao lại có thể làm như vậy chứ!!!!
Editor: TT^TT, tôi cứ bị do dự trong vụ chọn cách xưng hô ấy, nếu các cô cảm thấy không ổn thì nói nhé...
~Spoil chương sau~
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~