Xuyên Thành Phu Nhân Hào Môn - Chương 15-2

Bạch Thiến Thiến thay đổi một cái váy dài, lại cầm một cái ô, lúc này mới theo hắn ra ngoài.

Ra khỏi cổng đi ra bãi biển cách đó không xa, Bạch Thiến Thiến cùng hắn một trước một sau đi trên bờ cát, hướng hắn chỉ chỉ chung quanh nói: "Bên này phong cảnh rất đẹp."

Ôn Hạo gật gật đầu, "Rất không sai." Vừa nói chuyện vừa cầm lấy camera ra chụp. Sau khi chụp xong lại cầm máy ảnh trên tay xem những tấm ảnh vừa chụp được, tựa hồ thực vừa lòng với tác phẩm của hắn.

"Cô bình thường trừ bỏ soạn nhạc ra còn có sở thích gì nữa không?"

Bạch Thiến Thiến nhíu mày nghĩ nghĩ, "Cũng không có gì khác hứng thú ngoài âm nhạc. Anh thích nghe nhạc không?"

"Đương nhiên." Hắn cười lại vỗ hé ra, "Cô thích nghe bài hát của ai?"

"Tôi nghe rất nhiều thể loại, bình thường chính là thích nhạc nhẹ. Ừm.. Có mấy người hát rất hay tôi rất thích như là Cơ Thần, Tâm Nhân chẳng hạn."

Hắn vẫn ngưng mi lắng nghe, nghe xong liền gật gật đầu, "Ừ, hai vị này đúng là không tồi, họ đóng góp rất nhiều bài hát thành công trong các bộ phim truyền hình."

Bạch Thiến Thiến nhưng hơi ngạc nhiên, Anh cũng thích họ à? "

" Đúng vậy. Nhưng mà tôi cũng thích mấy bài hát của Mỗ Tư Cơ khoa, giống như "dã phong bay múa" đó. "

" Dã phong bay múa? "Bạch Thiến Thiến cao thấp đánh giá hắn một chút," Thật không nhìn ra anh người ôn hòa như vậy lại thích loại nhạc sôi động này. "

Hắn nhướng mi, vẻ mặt đương nhiên," Người ôn hòa sẽ không thể thích những thể loại như vậy sao? "

" Không phải. "

Ôn Hạo cười cười, không nói chuyện.

" À đúng rồi, tôi có vấn đề này muốn hỏi anh. "



" Hả? "Ôn Hạo nhướng mày nhìn cô, tựa hồ thực cảm thấy hứng thú.

Bạch Thiến Thiến bị hắn nhìn như vậy, thật có điểm không được tự nhiên," Cái kia.. Tôi nghe người trong công ty nói anh cùng Diêu Họa Di là người yêu hả? "

" Cô nghe ai nói? "

" Chính là.. Tất cả mọi người đang nói a. "

Ôn Hạo trầm mặc một lát," Không có chuyện này, là mọi người tung tin vịt. "


" Ngô.. Như vậy a. "Bạch Thiến Thiến thản nhiên ứng với một câu, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

" Nhưng thật ra không nghĩ tới cô lại bát quái như vậy. "

"... "

Bạch Thiến Thiến sờ sờ cái mũi," Tôi chính là tò mò mới hỏi một chút. "

Ôn Hạo cũng không nói chuyện, liền như vậy cười dài nhìn cô, Bạch Thiến Thiến bị hắn nhìn cảm thấy không quá tự nhiên, tùy tiện nói:" Tôi đi nhặt vỏ sò, không ảnh hưởng anh chụp ảnh. "

Ôn Hạo không nói gì thêm, thấy cô đi xa, liền cầm lấy camera bắt đầu chụp ảnh.

Bạch Thiến Thiến không nói dối, cô thật là lại đây kiểm vỏ sò. Cô vận khí tốt, vừa đi lại đây liền phát hiện một cái vỏ sò lớn, Bạch Thiến Thiến đem vỏ sò nhặt lên, lại để nó vào nước biển để rửa sạch cát.

Vỏ sò này lớn như vậy, cũng không biết có thể thổi được không, Bạch Thiến Thiến đưa lên miệng phồng má lên cố gắng thổi nhưng cũng không nghe được gì.

Cái gì a, quả nhiên những câu chuyện cổ tích đều là gạt người.

Ôn Hạo trong lúc vô tình ngoảnh đầu sang vừa lúc liền thấy một màn như vậy, cô ngồi xổm trên bãi cát với chiếc ô nhỏ, mái tóc dài được tết đơn giản sau đầu. Gió biển thổi nhẹ lên làm cho một hai sơi tóc bay rối tinh nghịch ở trên mặt cô.


Cô đang cầm một vỏ ốc xà cừ, giống như một đứa trẻ cố gắng phòng má lên thổi, thổi nửa ngày vẫn không có tiếng gì phát ra, rõ ràng là một người phụ nữ đã kết hôn, lại giống một tiểu cô nương nghịch ngợm vậy.

Chính thời khắc này, hắn không tự chủ được cầm lấy camera.

Tách tách!

Thời điểm Bạch Thiến Thiến quay đầu qua thì hắn đã chụp xong, cô theo bản năng nhíu nhíu mày," Sao anh lại chụp tôi? "

Ôn Hạo một chút cũng không xấu hổ vì chụp lén người khác, ngược lại vẻ mặt thản nhiên nói:" Tôi chụp chính là phong cảnh, chính cô đi vào phong cảnh của tôi, cô không thể trách tôi được. "

"... "

Bạch Thiến Thiến từ trên mặt đất đứng lên," Anh sẽ không chụp tôi xấu xí chứa? "

" Tôi chụp đều là cảnh đẹp, sẽ không xấu. "

"... "

" Không tin ngươi lại đây xem. "


Bạch Thiến Thiến vốn cũng tính toán muốn xem, cô gái nào mà chẳng muốn mình trong ảnh thật đẹp chứ.

Cô tiếp nhận máy ảnh của Ôn Hạo, bởi vì ở đây ánh sáng quá mạnh, cô chỉ có thể lại gần một chút, mà Ôn Hạo cũng nghiêng cười qua, chỉ vào ảnh chụp nói:" Rất đẹp phải không? Tôi nói rồi. "

Không thể không nói, kỹ thuật chụp ảnh của Ôn Hạo đúng là không tồi. Ừm, trên ảnh cô không có béo, mặt cũng to, cô khá vừa lòng.

Ôn Hạo liền đứng bên cạnh cô, lại gần hơn. Khi gió thổi qua, tóc của cô bay lên quét qua cằm và tai anh, giống một đôi tay nhỏ bé chạm vào làm anh hơi ngứa ngáy.


Hắn quay đầu nhìn qua, có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo cùng chiếc cổ mềm mại như hoa sen của cô. Tựa hồ còn có một mùi thơm nhẹ trên người cô tỏa ra hòa quyện với gió biển, thật dễ chịu.

Bạch Thiến Thiến đem máy ảnh đưa qua, Ôn Hạo lúc này mới ý thức được chính mình lại thất thần, vội vàng nhận lấy, hắn đặt tay bên miệng ho nhẹ để giảm bớt sự xấu hổ, cố ý tìm đề tài phân tán lực chú ý của chính mình," Cảm thấy được không? "

" Tốt lắm. "Bạch Thiến Thiến tự đáy lòng tán thưởng. Nghĩ hai người đã đi ra đây được một lúc, Bạch Thiến Thiến liền nói:" Còn tiếp tục chụp nữa không? "

Ôn Hạo nhìn nhìn đồng hồ," Được rồi, đi thôi."

Ôn Hạo cùng cô sóng vai xoay người, đang muốn rời đi, trong lúc vô tình vừa quay đầu đã thấy trên con dốc cách đó không xa, có một chiếc xe đang đậu và còn có một bóng người cao lớn đang đứng trước xe.

Bạch Thiến Thiến thấy hắn đột nhiên dừng lại cước bộ, đang muốn hỏi, vừa thấy hắn nhìn thẳng phía trước, cô liền theo ánh mắt của hắn nhìn qua.

Cô nhìn thấy trên sườn dóc kia có một người đang đứng, hắn dáng người cao ngất, như một cây tùng sừng sững ở đó. Hoàng hôn đỏ rực ở phía sau, hắn đang đứng ngược sáng tạo nên một cái bóng lớn trước mặt, vừa vặn che đi biểu cảm trên mặt, làm cho người khác không dễ dàng đoán được.

Nhưng là đôi mắt sâu thẳm u tối đó lại có thể thấy được rõ ràng. Trong khoảnh khắc đó, hắn nhìn qua tựa như một con thú ngủ đông, lẳng lặng chờ đợi trong bóng đêm, chờ cơ hội mà động.

Liêu Định Hiên? Sao hắn lại xuất hiện ở đây?

Tác giả có điều muốn nói:

Thiến Thiến: Anh đến đây làm gì?

Liêu Định Hiên: Tìm cảm giác tồn tại.

Thiến thiến:.

Liêu Định Hiên: Bằng không chắc cô cũng sắp quên tôi trong như thế nào rồi.

Thiến thiến:. (sâu trong nội tâm: Kỳ thật tôi căn bản là không nhớ kỹ quá diện mạo này)

Xuyên Thành Phu Nhân Hào Môn - Chương 15-2