Editor: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑
Cô lên tầng, ở đây chỉ có một căn phòng của cô, trước kia vốn là phòng cho khách. Quan Trân Lệ mang theo cô gả vào đây, nơi này mới thành phòng cô.
Cố Khê thật sự không thích căn nhà này, lại bối rối không có cách nào hòa nhập với bầu không khí gia đình. Nhưng hiện tại cô có quan hệ huyết thống với Quan Trân Lệ, lại là người thân nhất với cô trên thế giới này, hơn nữa cô cũng không có khả năng tự sinh hoạt, cho nên tạm thời không thể không chấp nhận.
Cô vào phòng, khóa cửa lại, nằm trên giường kiểm tra di động.
Đến 7 giờ, Quan Trân Lệ ở dưới tầng gọi, cô mở cửa xuống dưới.
Chu Vĩ Hoành đã trở lại, ngồi ở bàn ăn bên cạnh, ông mập hơn trước, đeo kính mạ vàng, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai "Ông chủ Quách, chỉ cần nói rằng ngày mai tôi sẽ đến công ty ông, bàn bạc cụ thể sau..."
Bàn ăn bốn người, Cố Khê ngồi xuống vị trí bên trái Chu Vĩ Hoành.
Gọi điện thoại xong, Chu Vĩ Hoành nhìn Cố Khê cười cười, nói "Ai da, chú đã quên hôm nay là thứ sau, đến lúc thấy Tiểu Khê trở về chú mới nhớ ra"
Cố Khê cười nhàn nhạt, cũng không biết đáp lại như thế nào.
Chu Vĩ Hoành nói "Ở trường con học vất vả rồi, đợi lát nữa ăn nhiều chút để bồi bổ"
Cố Khê mím môi "Vâng, cảm ơn chú"
"Con xem con khách khí quá, người một nhà đừng nói cảm ơn"
"Vâng"
Lúc này, Chu Đan đi tới, nhìn Cố Khê, không cao hứng mà chu miệng "Ba, vị trí của con bị người khác chiếm"
Cố Khê trong lòng sửng sốt, Chu Đan đang nói cô sao? Vị trí này là của cô ta?
Chu Vĩ Hoành trách móc nói "Nhà chúng ta có bốn người, ở đây có bốn vị trí, ngồi chỗ nào cũng giống nhau thôi"
Chu Đan dẩu miệng "Không, đây là thói quen của con"
Quan Trân Lệ nói với Cố Khê "Tiểu Khê, con sang đây ngồi đi, đấy là vị trí Đan Đan thường ngồi, thói quen của con bé rồi"
Cố Khê đầy ngượng ngùng đứng lên, nhường chỗ "Em ngồi đi"
Quan Trân Lệ cười cười nhìn Chu Đan "Đan Đan, chị con ngồi vị trí khác"
Chu Đan đi qua ngồi xuống, Quan Trân Lệ đưa cô một bộ chén đũa khác.
Chu Vĩ Hoành nói với Quan Trân Lệ "Nha đầu này bị chiều hư, em đừng tiếp tục dung túng cho nó"
Quan Trân Lệ âu yếm nói "Không phải đâu, ngày thường Đan Đan thực nghe lời"
Một bữa cơm, Cố Khê thật sự ngại ngùng, cô cũng không ăn nhiều, nhưng lại không muốn người khác nhìn ra cảm xúc không tự nhiên của cô. Gia đình này làm cô phản cảm từ tận đáy lòng, nhưng lại vô lực không thể thoát khỏi.
Trở lại phòng sau khi ăn cơm, cô ôm gối ngồi trên giường, gửi tin nhắn cho bạn cùng bàn.
Cố Khê: Khương Linh, cuối tuần ở trường học có thể ngủ lại không?
Khương Linh: Có thể nha, bất quá nếu muốn xin cần có chữ kí của chủ nhiệm lớp mới có thể ngủ lại.
Cố Khê: Được rồi, cảm ơn
Khương Linh: Có chuyện gì thế?
Cố Khê: Không có gì, tớ chỉ hỏi một chút thôi
"Tiểu Khê, mở cửa đi" Bên ngoài truyền đến thanh âm của Quan Trân Lệ.
Cố Khê buông di động, xuống giường mở cửa.
Quan Trân Lệ cầm Ipad tiến vào, trên màn hình là giao diện Taobao, bà nói "Sắp vào thu rồi, mẹ và Đan Đàn đều mua quần áo, con cũng chọn vài bộ đi"
Cố Khê đóng cửa lại, lắc đầu "Con không cần"
Quan Trân Lệ có chút kinh ngạc "Sao vậy, không phải con thích quần áo mới sao?"
Cố Khê giải thích "Con ở trường học đều mặc đồng phục, không có cơ hội để mặc quần áo thường ngày"
Quan Trân Lệ nhìn con gái mình, cũng không cưỡng cầu nữa "Vậy thì thôi, nếu con muốn mua nói cho mẹ"
Cố Khê suy nghĩ trong chốc lát "Mẹ, con có việc muốn nói"
Quan Trân Lệ đến mép giường cô ngồi xuống "Con muốn nói gì?"
"Về sau cuối tuần con có khả năng muốn xin ở trọ tại trường"
Quan Trân Lệ nhìn cô, có điểm không hiểu vì sao cô lại muốn xin cuối tuần ở trọ "Trước kia không phải con nói không thích ở trường sao, tại sao lại..."
Cố Khê lấy bừa một cái cớ "Con cảm thấy việc học cao trung ngày càng nặng, thành tích hiện tại của con cũng không được tốt, cho nên con muốn cuối tuần ở lại trường để học tập tốt hơn"
Quan Trân Lệ nhẹ nhàng than "Con có phải bởi vì vừa nãy cảm thấy ủy khuất? Đan Đan là em, con lớn hơn con bé, nhường một chút cũng không sao, biết không?"
Không chỉ là bởi vì Chu Đan, chính là cả căn nhà này, cô đều không muốn ở lại.
Cô thử hỏi một câu "Mẹ cảm thấy ở đây vui vẻ sao?"
Quan Trân Lệ nói "Đương nhiên vui nha, con nhìn xem, chú con đối xử với chúng ta thật tốt, tính tình Đan Đan tùy rằng không tốt, nhưng tâm địa không xấu, nếu các con có thể hài hòa ở chung, nhất định có thể trở thành chị em tốt"
"Vậy là tốt rồi" Cố Khê đột nhiên nhẹ nhõm, Quan Trân Lệ cảm thấy vui vẻ thì tốt rồi, cô cũng không muốn nói với bà cô không thích gia đình này, không nghĩ sẽ phá đi hạnh phúc của bà.
Cố Khê tiếp tục nói "Con sẽ xin cuối tuần ở trọ tại trường, chỉ là không trở về mỗi tuần, cách vài tuần vẫn sẽ trở về, hiện tại lớp 11, việc học thật sự nặng nên mẹ à, mẹ cho con ở trọ đi"
Quan Trân Lệ nghĩ nghĩ, than nhẹ "Được rồi, chuyện của con thì con tự quyết định đi"
Sáng chủ nhật Cố Khê liền trở về trường học.
Tuy ngoài miệng nói là để tiện cho việc học, nhưng đấy chỉ là cái cớ, sau khi trở lại trường học, buông hành lí, cô liền ra chỗ quen thuộc ở gần trường đi dạo.
Ở trường học tự do hơn ở nhà nhiều, cũng không có câu nệ, cũng không cần phải thật cẩn thận.
__________
Tiết thể dục thứ ba, vận động làm ấm người xong, giáo viên cho tự do hoạt động.
Cố Khê cùng Khương Linh và Trần San, ba người cùng đánh cầu lông, sân cầu lông bị người khác chiếm, các cô chơi trên bãi đất trống cạnh sân bóng rổ.
Cách đó không xa, trên sân bóng rổ Trương Vân Hải lớn tiếng kêu "Cố Khê! Lại đây!"
Đang đánh cầu lông Cố Khê nhìn về phía có thanh âm, thất thần một cái, cầu lông rơi xuống đất.
Cố Khê chạy qua, Trương Vân Hải ném quả bóng rổ tới "Đến đi, đấu với tớ"
Cố Khê nhẹ nhàng tiếp được bóng "Cậu nghiêm túc sao?"
"Đương nhiên" Sau khi nhìn Cố Khê đấu bóng rổ lần trước, cậu ta đặc biệt muốn tìm hiểu cô.
Cố Khê cầm bóng đi qua "Cậu muốn đấu thế nào?"
"Đơn giản là phòng thủ và tấn công, ném trúng rổ thì thắng"
"Được" Cố Khê lại cầm bóng "Tớ tấn công trước, thế nào?"
Trương Vân Hải dùng mu bàn tay xoa chóp mũi, làm ra động tác phòng thủ "Không thành vấn đề"
Cố Khê di bóng, bắt đầu tấn công, Trương Vân Hải tiến lên ngăn cản, thời điểm cậu đến gần, Cố Khê xoay người, hoàn mỹ di bóng qua người cậu, ba bước nhảy lên, bóng rổ chuẩn xác rơi vào.
Trương Vân Hải ngây ngốc, không phục nói "Tiếp đi, vừa nãy tớ không để ý"
Cố Khê ném bóng cho cậu "Lần này đổi, cậu tấn công đi"
Trương Vân Hải nhận bóng xong, tới chỗ di bóng, Cố Khê dang hai tay phòng thủ.
"Cậu muốn đứng yên sao, tớ chính là tấn công bất ngờ" Trương Vân Hải trêu chọc nói.
Cố Khê hơi nâng khóe môi "Yên tâm, dù sao cũng không ngã trước mặt cậu"
Nói xong, Trương Vân Hải bật chế độ tấn công mạnh mẽ, Cố Khê tập trung tinh thần, chắn trước mặt, hơn nữa tùy thời đoạt bóng, khi Trương Vân Hải đưa bóng lên cao, cô nhảy lên, tạt bóng ra ngoài, khi bóng rơi xuống đất bắn bật lại, cô hoàn mỹ tiếp được, hướng về phía rổ ném bóng.
Trương Vân Hải có chút không tin được, thế nhưng hai lần đều thua trên tay Cố Khê "Ai da, có chút bản lĩnh nha"
Cố Khê vỗ bóng "Chơi tiếp chứ?"
Trương Vân Hải nói "Cậu từ từ đã, tớ tìm người lợi hại hơn"
Cố Khê nhìn cậu chạy ra, nhàm chán mà vỗ bóng, thử ném rổ, tỉ lệ trúng còn rất cao.
Tế bào vận động của cô phát triển, tất cả đều là di truyền từ ba.
Ba cô Cố Hải là đạo diễn võ thuật, đã từng chỉ đạo nhiều bộ phim bom tấn về võ thuật, trước kia cũng từng giành giải quán quân quốc gia, mà cô bị ảnh hưởng từ ba, từ nhỏ đã bắt đầu tập võ, cũng tham gia thi đấu nhiều lần, giành được nhiều giải thưởng.
Nhưng mẹ cô lại không muốn cô tiếp xúc với những thứ đó, sợ cô không gả được, nên lên cao trung liền không những không cho cô thi đấu mà còn cho cô học một lớp vũ đạo.
Cố Khê không thích khiêu vũ, nhưng thật ra lại khá thích vận động, vì thế gia nhập đội bóng rổ của trường.
Trương Vân Hải đi một vòng sân thể dục mới tìm thấy Hạ Hữu Nam đang ngồi trên ghế dưới bóng cây, anh đang lật một quyển sách ngoại khóa.
Trương Vân Hải mồ hôi đầy đầu "Mẹ kiếp, cuối cùng mới thấy cậu!"
Hạ Hữu Nam hơi nâng mắt "Tìm tớ làm gì?"
Trương Vân Hải ngồi xuống cạnh anh, tay đặt lên vai anh nói "Đi, giúp tớ đấu với một người, xem cậu lợi hại hay cậu ấy lợi hại"
Hạ Hữu Nam hỏi "Ai?"
"Cố Khê"
Hạ Hữu Nam hoàn toàn không có hứng thú "Tớ không đấu với nữ sinh"
"Không bảo cậu đấu với cậu ấy, chỉ là chơi bóng thôi"Trương Vân Hải vỗ đùi nói "Tớ nói cho cậu viết, vừa nãy tớ đấu với cậu ấy, hai lần, cả hai lần đều thua"
Hạ Hữu Nam nhướng mày "Cậu bị cô ấy đánh bại?"
"Đúng vậy, nếu không cậu đi tỷ thí đi? Xem ai lợi hại"
Hạ Hữu Nam vẫn không quan tâm "Không có hứng thú""
"Đừng, coi như giúp tớ được không?"
"Không được"
Hạ Hữu Nam là tòa băng sơn, nếu không ra tuyệt chiêu thì vẫn anh vẫn sẽ bất động, Trương Vân Hải cắn răng, vươn một bàn tay "Nếu cậu đi, tớ giúp cậu trực nhật 5 lần"
Hạ Hữu Nam cong khóe môi "10 lần"
Trương Vân Hải nghĩ thầm người này quả nhiên tàn nhẫn, nhưng trong lòng cậu ta lại có chấp niệm, cắn răng một cái "10 lần thì 10 lần, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu thắng"
Hạ Hữu Nam gấp quyển sách, đứng lên "Không có gì khó"
Trương Vân Hải cũng đứng lên theo "Cậu đừng xem thường cậu ấy, tớ nói cho cậu, vừa rồi tớ mới bị cậu ấy đánh bại hai lần"
Hạ Hữu Nam đi về phía sân bóng rổ, tay để trong túi quần "Trình độ của cậu bị đánh bại bởi cậu ấy cũng không có gì kì lạ"
"Tớ kém như thế sao?"
Tác giả có lời muốn nói: Nam nữ chính thi đấu, ai sẽ thắng?