Edit: Ư Ư
Bạch Câu nói: "Nếu không làm thế ta không nắm chắc có thể đưa con đi."
"Gia gia nói gì vậy?"
Bạch Câu thưởng thức sự trấn định của Bạch Tửu nhưng ông không thể nói rõ ràng, "Có lẽ con không biết nhưng con đã bị hắn theo dõi, vì sự an toàn của con nên ta phải đưa con đi."
"Hắn trong lời nói của gia gia, là ai vậy?"
"Giang Hành, Giang Lưu, Giang Lâm Uyên... Mấy trăm năm, tên của hắn quá nhiều, nhưng cũng có thể gọi hắn là con rối sư." Sắc mặt Bạch Câu rất nghiêm túc, "Hắn hành tẩu trong thế gian đã qua không biết bao nhiêu năm, chỉ cần con có thể trả giá, dù có tâm nguyện gì hắn cũng có thể giúp con đạt được, nhiều năm trước hắn đã hứa với ta sẽ không tổn thương người vô tội nữa, ta và hắn nước giếng không phạm nước sông, nhưng hắn đã vi phạm lời hứa."
Bạch Tửu bình tĩnh, "Hắn không làm gì con."
"Tiểu Cửu, con không biết." Ánh mắt Bạch Câu dừng trên cây trâm trên đầu nàng, "Hạt châu trên cây trâm kia có tên ngưng huyết châu, sẽ chậm rãi hút tinh huyết hồn phách của con, tới khi con trở thành một cái vỏ rỗng, cũng trở thành con rối mà hắn có thể điều khiển."
Bạch Tửu giơ tay khẽ chạm vào cây trâm trên đầu, im lặng.
"Thế nhân đều nói Giang đại tướng quân là người chính trực, còn mai táng những chiến sĩ ở trên chiến trường trong phủ, nhưng tất cả chỉ là để che dấu mà thôi, mỗi một ngôi mộ trong mai viên này đều là con rối của hắn." Bạch Câu nói: "Tiểu Cửu, theo ta đi đi, ta không có nhiều thời gian."
Đây là bí mật của Giang gia sao?
Nhưng Bạch Tửu cũng không nhìn thấy nhiệm vụ hoàn thành, nàng do dự, nói: "Gia gia, ta còn không thể đi."
"Vì sao?"
"Bởi vì ta..." Bạch Tửu nhìn thấy sắc mặt gia gia lạnh xuống, sau lưng nàng cũng cảm thấy có khí lạnh đang khuếch tán, nàng một tay che ngực, giọng nói vốn bình tĩnh lại mang theo vài phần khổ sở, "Con đã yêu hắn, con không biết sau khi rời khỏi hắn con sẽ sống thế nào."
"Con... nói gì?" Bạch Câu lạnh lùng nói.
Bạch Tửu rũ đầu quay mặt đi, buồn bã nói: "Con đã yêu hắn, ta không thể không có hắn."
May quá, khí lạnh sau lưng biến mất rồi.
Bạch Tửu nhẹ nhàng thở ra, nàng thích Giang Lưu là sự thật, nhưng tuyệt đối còn chưa nỗi vì hắn mà muốn sống muốn chết, nàng là người rất lý trí, nàng không biết mình có thích ai ở trong thế giới khác không, nhưng nếu nam nhân kia làm nàng cảm thấy mình không đủ thích hắn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ nàng có thể trực tiếp rời khỏi thế giới này.
Nàng còn nhớ cấp trên đã từng vỗ vỗ vai nàng: "Đúng là khó có người nào yêu đương nhưng vẫn lý trí như cô."
"Ngươi đã cho Tiểu Cửu uống mê hồn canh gì rồi?"
Câu nói này Bạch Câu đang nói với người đang đứng sau lưng Bạch Tửu.
Chỗ tối, một bàn tay vươn tới nắm lấy cánh tay Bạch Tửu, trong lúc Bạch Tửu bị kéo vào trong bóng tối còn có thể nghe thấy giọng nói của Bạch Câu, "Buông ra!"
Một bóng người xuất hiện đánh nhau với Bạch Câu, thân ảnh bạch y này rất quen mắt, nàng lập tức liền nghĩ tới Giang Lâm Uyên, nhưng mà nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng người bay qua bay lại, ngay sau đó, nàng bị người phía sau nắm lấy cánh tay, cả người đều bị bóng đêm cắn nuốt.
Khi Bạch Tửu mở mắt ra thì nàng đã đang đứng trong một căn phòng tối tăm, vài tia sáng của ánh trăng chiếu vào, cả một căn phòng đầy rối, những ánh mắt không có độ ấm đó vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm.
Trước mặt nàng là một bóng người quen thuộc, Giang Lưu.
Khóe môi Giang Lưu mang theo một nụ cười nhạt, như tắm mình trong gió xuân, "Ngươi nói yêu ta, là thật sao?"
Hắn không còn cảm giác thanh lãnh mà lại giống như công tử như ngọc, ôn nhuận khiêm tốn.
Đây vốn là cảm giác mà Giang Lâm Uyên cho người khác.
Không khí yên lặng một giây, Bạch Tửu bỗng nhiên cười.
"Đúng vậy, ta nói... đ nhiên đều là sự thật." Nàng chậm rãi đến gần hắn, cầm tay hắn, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn hắn
Khi nàng toàn tâm toàn ý nhìn một người chăm chú, người này có thể cảm thấy dường như mình là toàn bộ thế giới của nàng.
Cho nên khi hắn không nhịn được cúi người xuống muốn hôn nàng thì Bạch Tửu lại bỗng nhiên đẩy hắn ra, ngược lại đi tới bên kia, "Rầm" một tiếng, nàng đẩy ngã ngọn núi con rối trước mặt, sau ngọn núi con rối đó là một người nam nhân đang cứng đờ người ngồi xổm.
"Ai nha, xem ta tìm được ai nào?"
Một nam nhân cả người mặc đồ đen, mái tóc dài che đi đôi mắt bên phải của hắn, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt bên trái của hắn lộ ra vài phần hoảng loạn vô thố, vài sợi tóc trắng rũ trước ngực, không chỉ có như thế, lông mi, lông mày của hắn cũng đều là màu trắng, mà sắc mặt của hắn lại càng thêm tái nhợt, toàn thân trên dưới đều không cảm nhận được một tia hơi thở của người sống.
Tuy trên người hắn toàn là màu trắng nhưng hắn lại sống trong hoàn cảnh âm u, cho dù ngũ quan trên khuôn mặt hắn hoàn mỹ đến nỗi làm người không thể tìm được chút khuyết điểm nào nhưng khi nhìn thấy hắn, chắc chắn sẽ không có ai quan tâm hắn đẹp hay không đẹp.
Bởi vì hắn khác thường, lúc này, hắn giống như một con thú nhỏ bị thợ săn phát hiện.
Bạch Tửu dừng một giây, sau đó, nàng nghiêng người về phía trước vươn tay nâng mặt hắn lên hung dữ nói: "Ngươi cũng dám dùng con rối hôn ta!"
Thân thể hắn run lên, ánh mắt mơ hồ.
Bạch Tửu lại chú ý tới đôi mắt hắn, nàng vén phần tóc che mắt hắn lên, xuất hiện trong tầm mắt nàng, là một bên mắt trống không, giống như là vực sâu không thấy đáy..
Nàng hỏi: "Đôi mắt của ngươi đâu?"
Hắn không nói gì mà chỉ co người ngồi im trong góc phòng.
Bạch Tửu tăng lớn tiếng nói, "Nếu ngươi không nói thì ta sẽ tính toán chuyện ngươi dùng con rối hôn ta với ngươi!"
Hắn lại run lên, khuôn mặt vẫn không có biểu tình, nhưng mắt trái lại bại lộ cảm xúc hoảng hốt của hắn.
Bạch Tửu nhìn hắn chậm rãi nâng tay lên, cuối cùng chỉ về phía đỉnh đầu nàng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~