Edit: Ư Ư
Giang Lưu cũng không nhìn nàng, "Ngồi ở đây."
Bạch Tửu dừng bước, hơi do dự nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh hắn, nàng cảm thấy mình ngồi bên cạnh hắn có vẻ không ổn lắm.
"Thân thể của ngươi không tốt, nếu cách quá xa ta sẽ không để ý được." Giang Lưu đặt bát chè hạt sen xuống trước mặt nàng, mắt vẫn không nhìn nàng mà chỉ nhàn nhạt nói: "Ấm, không nóng."
Đầu lưỡi của Bạch Tửu còn chưa khỏi nên không ăn được mấy món sơn hào hải vị này, mà chén che sen thanh đạm này lại rất thích hợp với nàng.
Bạch Tửu nhìn xung quanh những cũng không thấy trên bàn người khác có chè hạt sen mà lại nhìn thấy gia gia và phụ thân đang ngồi đối diện nên tâm trạng càng thêm vi diệu.
Đã tới giờ bắt đầu yến hội, Tống thái phi cũng đã xuất hiện, lúc trước phong cảnh vô hạn do được tiên hoàng sủng ái, bây giờ tiên hoàng đã không còn nữa nhưng lại có một người con tà mị khốc huyễn cuồng bá túm phụng dưỡng, cả đời này cũng coi như xuôi gió xuôi nước.
Khi vừa nhìn thấy Bạch Câu Tống thái phi có hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại biểu tình, mỉm cười cảm ơn mọi người đã có mặt trong tiệc mừng thọ này, tuy hoàng đế không tới nhưng đã phái người đến tặng lễ, cũng đủ thành ý.
Ngồi ở bên cạnh Tống thái phi là một nam nhân với khuôn mặt yêu dã tuấn mỹ không giống người thường, khóe môi cong lên tạo thành ý cười tà tứ, không chỉ là nữ nhân mà nam nhân cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần, mỹ nam đẹp nhất thiên hạ quả thật là danh bất hư truyền.
Bạch Tửu nhìn Bạch Cẩm Thư ngồi đối diện rồi lại nhìn về phía Tà Vương Hiên Viên Minh, ngay lúc nàng nhìn về phía gã thì đã cảm nhận được một ánh mắt nguy hiểm đang nhìn mình, nàng không nói gì thu hồi tầm mắt, trời đất làm chứng, nàng thật sự không bị vẻ đẹp của Hiên Viên Minh hấp dẫn.
Tống thái phi nói xong mấy câu, sau đó Hiên Viên Minh đứng lên nở nụ cười, "Hôm nay mời nhiều người như vậy tới tiệc mừng thọ của mẫu phi ta là do còn có một chuyện quan trọng muốn thông báo."
Mọi người nhỏ giọng bàn tán.
Hiên Viên Minh không nhanh không chậm đi tới vị trí ngồi của Bạch gia, một lúc sau, gã đã đứng trước mặt Bạch Cẩm Thư và dùng giọng nói mang theo ý cười nhưng lại làm mọi người đều nghe thấy nói: "Ta muốn nói cho tất cả mọi người biết, ta muốn cưới Bạch Cẩm Thư phủ thái sư làm thê."
Bạch Cẩm Thư cứng người ngẩng đầu nhìn gã.
Mọi người đã bắt đầu nghị luận sôi nổi, Bạch Cẩm Thư chỉ là một thứ nữ được làm trắc phi đã khó nhưng Hiên Viên Minh lại muốn cưới nàng ấy làm thê.
Nhìn Tống thái phi bình tĩnh như vậy hẳn đã biết trước, lại thấy sắc mặt Bạch Câu và Bạch Lãng không tốt lắm, đích nữ phủ thái sư vừa gả cho con vợ lẽ phủ tướng quân mà bây giờ một thứ nữ nho nhỏ lại gả cho Vương gia có thế lực lớn nhất triều.
Vì thế, mọi người lại đặt tầm mắt trên người Bạch Tửu.
Bạch Tửu vừa cúi đầu rũ mắt coi như không có chuyện gì xảy ra vừa nói thầm Giang Tiện Ngư không ở đây đúng là đáng tiếc.
"Cẩm Thư." Hiên Viên Minh nhìn chăm chú vào nữ tử mình yêu, "Ngươi nguyện ý gả cho ta, trở thành Vương phi của ta không?"
Gã đúng là người không hợp với lẽ thường, chuyện cầu hôn đáng lẽ phải được bà mối tới nhà hỏi cha mẹ cô nương nhà người ta trước, nhưng bây giờ gã lại trực tiếp hỏi thẳng cô nương nhà người ta trước mặt bao người.
Bạch Cẩm Thư có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của Hiên Viên Minh, nàng ấy vốn không tin vào tình cảm nam nữ nữa nhưng giờ phút này cũng không thể bình thản được, sau khi rối rắm một lúc lâu mới mở miệng, "Vương gia, Bạch Cẩm Thư ta không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu sinh hoạt bình đạm, nhất sinh nhất thế nhất song nhân."
"Ngươi yên tâm, trong lòng bổn vương chỉ có ngươi, cả đời này, chỉ biết có một mình ngươi."
Lời nói của Hiên Viên Minh làm tất cả nữ tử ở đây vừa ghen ghét vừa hâm mộ Bạch Cẩm Thư.
Bạch Tửu thừa dịp không ai chú ý tới mình định vén khăn che mặt lên uống chè, nhưng một bàn tay lại cầm lấy thìa cháo trong tay nàng, Bạch Tửu nghiêng đầu nhìn lại đối diện với đôi mắt đen nhánh như đêm tối của người kia.
Giang Lưu hơi híp mắt lại, khóe mắt khẽ nhếch lộ ra một nụ cười nhàn nhạt chỉ có một mình nàng thấy, nụ cười nhàn nhạt thoải mái thích ý như ánh nắng tháng ba, hắn nắm tay nàng nhẹ giọng nói: "Cẩn thận sặc."
Trái tim Bạch Tửu đập chậm một nhịp.
Đúng lúc này, một nữ nhân vừa khóc vừa chạy vào, "Vương gia! Nô gia đã mang thai hài tử của ngươi, sao ngươi có thể không cần nô gia!"
Tiếng khóc của nữ nhân này giống như là bom thổi quét toàn bộ yến hội.
Bạch Cẩm Thư biến sắc nhìn nữ nhân kia.
Tống thái phi nhíu mày lại.
Bạch Lãng lại không tức giận mà bình tĩnh uống trà xem kịch hay.
Bạch Câu uống trà, một bộ không quan tâm..
Mà sắc mặt Hiên Viên Minh lại xanh mét, "Ngươi là ai mà dám ăn nói lung tung ở đây!"
"Nô gia không nói tinh linh, chỉ là nô gia không còn cách nào khác!" Nữ nhân khóc thút thít vô lực ngã xuống mặt đất, bàn tay đặt lên bụng tuyệt vọng nói: "Nếu Vương gia không tin nô gia, nô gia tình nguyện chết dưới kiếm của người, một thi hai mệnh!"
Động tí là dọa chết... Cực kỳ giống cách nói của nha hoàn mà Bạch Tửu đã từng gặp hai lần, nhìn kỹ lại, không phải đây là nha hoàn đó sao? Chẳng qua là đổi đối tượng thôi.
Bạch Tửu một lời khó nói hết nhìn Giang Lưu đang ngồi bên cạnh mình, hắn đang cầm cái thìa trong tay nàng múc một thìa cháo rồi đưa đến bên môi nàng, thần sắc chính trực đến nỗi làm người không dám hoài nghi hắn chăm sóc nàng vì nguyên nhân khác mà chỉ là chăm sóc người đang bị thương.
Bạch Tửu nhìn xung quanh thấy cũng không có ai để ý tới mình, nàng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn vén khăn lên uống một thìa cháo.
Nàng nghĩ chắc sẽ không cần lo lắng về chuyện bị sặc.
Mà bên kia, ly rượu trong tay Bạch Câu vỡ thành bột phấn