Edit: Ư Ư
Tin Bạch Tửu bệnh nặng hộc máu không thể gạt được Giang Lưu, hắn và Giang Lâm Uyên cùng đứng ở trong phòng, chờ thái y chẩn bệnh, không bao lâu, đại phu đã đi ra.
Giang Lưu lập tức hỏi: "Thái y, thế nào?"
Người lần này tới xem bệnh cho Bạch Tửu không phải đại phu bình thường, mà là lão thái y của Thái Y Viện được Giang Lưu đặc biệt mời tới.
Lão thái y thở dài nói: "Đại tướng quân, vị này, thân thể cũng không phải kém bình thường, bệnh của nàng cũng không phải ngày một ngày hai, mà là ngay từ lúc sinh ra đã có, có phải nàng thường xuyên bị đau tim không?"
"Đúng là như thế."
"Ta vừa bắt mạch cho nàng, đã phát hiện tình huống của nàng không ổn, theo lý mà nói, nàng bẩm sinh bị bệnh này, hẳn là không sống được lâu, nhưng hẳn là do phủ thái sư dùng các loại thuốc quý hiếm tẩm bổ, mới làm nàng có thể kiên trì tới bây giờ, nhưng mà dù là thuốc quý hiếm, nhưng trị ngọn không trị gốc, nếu cảm xúc quá kích động, như vậy rất nguy hiểm, đến lúc đó thì không có cách nào cứu chữa."
Giang Lưu trầm giọng nói: "Ta chưa từng nghĩ tới bệnh của nàng lại nghiêm trọng như vậy."
"Vậy bây giờ tình trạng của nàng thế nào?" Giang Lâm Uyên hỏi một câu, thần sắc cũng mang theo lo lắng.
Lão thái y nói: "Đã ổn định lại, lúc này chỉ có thể nói là may mắn, nếu lại xảy ra một lần nữa, ta đây cũng không nhất định có cách nào."
"Đa tạ." Giang Lưu chân thành nói lời cảm ơn.
Vị lão thái y này là người tài giỏi nhất trong Thái Y Viện, người bình thường không thể mời, hôm nay nguyện tới tới đây khám, cũng là dựa vào Giang Lưu, tự nhiên lão thái y cũng biết vị này là thiên kim phủ thái sư, địa vị cũng không bình thường, nếu Bạch Tửu xảy ra chuyện gì, chỉ sợ phủ thái sư và phủ tướng quân sẽ không để yên, trong mắt lão thái y, Giang Tiện Ngư cưới Bạch Tửu, là cưới một cục nợ, không chừng một ngày nào đó Bạch Tửu không chịu được nữa cưỡi hạc về Tây Thiên, đương nhiên, lời này không thể nói.
Giang Lưu mệnh quản gia tặng lễ và tiễn lão thái y, khi người ngoài đi hết, ánh mắt hắn cũng dừng trên người Giang Lâm Uyên, "Nàng đột nhiên phát bệnh, đã xảy ra chuyện gì?"
"Phụ thân, người xem bộ dạng yếu ớt của đệ muội, chuyện này còn đột nhiên sao?" Đối diện với ánh mắt không gợn sóng của phụ thân mình, Giang Lâm Uyên hơi hơi chột dạ sờ sờ mũi, "Ta chỉ hơi nhắc tới Tiện Ngư một chút mà thôi."
Giang Lưu lãnh đạm nói, "Ta đoán cũng là như thế."
"Vậy... Có cần con gọi Tiện Ngư tới không?"
Từ khi Bạch Tửu ngất xíu đến giờ, Giang Tiện Ngư chưa từng tới nhìn một lần, trong phủ không ít người đều biết Bạch Tửu đã xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ có hạ nhân báo cho Giang Tiện Ngư, nhưng mà Giang Tiện Ngư không tới.
"Nàng và Tiện Ngư như nước với lửa, vẫn không nên gọi Tiện Ngư tới làm nàng phiền lòng."
Giang Lâm Uyên gật đầu, tỏ vẻ nghe theo ý kiến của phụ thân, y lại nói: "Chuyện này nếu là bởi vì con, con sẽ phụ trách chăm sóc đệ muội, làm nàng nhanh chóng tốt hơn."
Giang Lưu chưa nói gì, buồng trong Tiểu Tú đã đi ra, "Tiểu thư nhà ta tỉnh lại, Đại tướng quân, tiểu thư muốn nói chuyện với người."
Giang Lưu không chần chờ đi vào bên trong, Giang Lâm Uyên cũng đuổi kịp, Tiểu Tú lại ngăn cản y, "Tiểu thư nói chỉ gặp Đại tướng quân."
Giang Lâm Uyên không được tự nhiên dừng bước, được rồi, chắc y đã bị người ta chán ghét.