Edit: Ư Ư
"Thiếu tướng quân... Nô tỳ, nô tỳ thật lòng ái mộ chàng..." Tỳ nữ giơ tay lau nước mắt bên khóe mắt, thần sắc chân thành, cho dù nam nhân kia vô tâm, cũng khó tránh khỏi sẽ có chút động lòng.
Nhưng Giang Lâm Uyên người này vẫn mỉm cười, sắc mặt không chút biến hóa, y có động lòng hay không, người ngoài tuyệt đối không nhìn ra, t cười, "Ta đã biết."
Câu trả lời đơn giản này, làm tiếng khóc của tỳ nữ kia dừng lại.
Giang Lâm Uyên lại xoay người định rời đi, không khéo, y vừa xoay người lại, đã đối diện với Bạch Tửu.
Nhưng hai người đều không cảm thấy xấu hổ, Bạch Tửu hành lễ, Giang Lâm Uyên hơi hơi gật đầu, coi như là chào hỏi.
"Thiếu tướng quân..." Tỳ nữ kia không cam lòng vươn tay tới muốn nắm lấy góc áo Giang Lâm Uyên, lại bị Giang Lâm Uyên tránh đi, khóc càng thêm thê thảm, "Thiếu tướng quân... Chán ghét nô tỳ như vậy sao?"
"Tóm lại chưa nói tới thích là được."
Giang Lâm Uyên nói trắng ra như vậy làm người nghẹn họng.
Bạch Tửu vốn tưởng rằng người này làm việc sẽ uyển chuyên hơn Giang Lưu rất nhiều, nhưng lại không nghĩ tới lời nói của Giang Lâm Uyên không để lại cho người ta chút mặt mũi nào.
Tỳ nữ chịu đả kích, sau đó kiên định nói: "Nô tỳ đời này cũng chỉ nhận định một mình Thiếu tướng quân, Thiếu tướng quân không cần nô tỳ, vậy nô tỳ cũng không cần sống trên thế gian này nữa, Thiếu tướng quân không tin nô tỳ, hôm nay nô tỳ sẽ đâm đầu..."
Giọng nói của tỳ nữ đột nhiên im bặt, bởi vì nhìn thấy người thứ ba ở nơi này, ngẩn ra, "Nhị, nhị thiếu phu nhân..."
Tỳ nữ này ngẩng đầu lên, Bạch Tửu mới xác định mình nhìn tỳ nữ này quen quen không phải không có đạo lý, bởi vì lúc trước hai người đã gặp nhau một lần, chẳng qua lúc đó, đối tượng mà tỳ nữ này tỏ tình, là phụ thân của đối tượng hôm nay.
Bạch Tửu chậm rãi cười, "Cây trâm trong mai viên của ta..."
"Nô, nô tỳ còn không chưa được, nô tỳ lập tức đi tìm!" Tỳ nữ kia vội vàng đứng dậy, cũng không rảnh lo dây dưa Giang Lâm Uyên, cúi đầu nhanh như chớp chạy xa.
Bạch Tửu cảm thán một phen, quả nhiên người trẻ tuổi chạy trốn nhanh quá nha.
Tỳ nữ vừa đòi chết đòi sống kia vừa gặp Bạch Tửu đã chạy mất, Giang Lâm Uyên hơi cảm ngoài ý muốn, y bất đắc dĩ nói: "Làm đệ muội chê cười."
Bạch Tửu cũng không thích cái xưng hô này lắm, trên mặt không gợn sóng, nhàn nhạt nói: "Thiếu tướng quân thiên nhân chi tư(*), tỳ nữ kia ái mộ Thiếu tướng quân, làm sao sẽ làm người chê cười?"
"Tuy rằng biết đây chỉ là lời khách sáo, nhưng nghe đệ muội khen ta thiên nhân chi tư, vẫn làm ta cảm thấy vui mừng." Y nói vân đạm phong khinh(**), không giống như đang vui, y lại nói: "Ngày đại hôn của muội và Tiện Ngư, ta có chuyện không thể về tham dự, vì xin lỗi, ta đã đặt tiệc vào hai ngày sau, không biết đệ muội và Tiện Ngư có muốn tham dự không?"
Bạch Tửu thầm nghĩ, lời mời này nàng không có lý do gì để từ chối, tuy không có lý do gì, nhưng Giang Tiện Ngư có lý do a, nàng rũ mắt, vẻ mặt khó xử nói: "Thiếu tướng quân mời, ta đương nhiên muốn đi, nhưng nhị thiếu gia..."
"Tiện Ngư như thế nào?"
"Thiếu tướng quân vừa trở về có lẽ là không biết, nhị thiếu gia thật sự không thích ta, cũng có thể nói là chán ghét, không muốn ở bên cạnh ta, càng đừng nói là ra ngoài ăn cơm cùng nhau."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
(*) Thiên nhân chi tư: Dáng vẻ như người trên trời
(**) Vân đạm phong khinh: Mây gió điềm nhiên, nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi