Edit: Ư Ư
Tất cả mọi người đều ngốc.
Bạch Tửu ngốc ngốc chớp chớp mắt, thong thả nâng tay, lấy tay áo che miệng, nàng phát ra một câu chỉ có một mình nàng nghe thấy, "Trâu bò thật."
Giang Tiện Ngư chậm chạp đứng lên từ trên mặt đất, thân thể hơi lung lay, phun ra một ngụm máu tươi tới, không quan tâm tới khóe môi còn chảy máu, Giang Tiện Ngư ngây ngốc mà nhìn nam nhân đang đứng ngược sáng kia, "Phụ... thân?"
"Ta từng dạy dỗ ngươi, không thể bắt nạt nữ nhân và hài tử, ngươi đã quên." Ánh mắt Giang Lưu lạnh lẽo, không giận mà uy.
Bạch Tửu ngước mắt, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng thanh lãnh của hắn dường như đang dung nhập với bóng đêm, lạnh lẽo tận xương.
Bạch Tửu lại nhìn Giang Tiện Ngư đứng bên ngoài, tâm tình vi diệu xoa xoa cánh tay, khó có khi cảm thấy mình hơi có lỗi, nhưng nàng cũng không còn cách nào, nàng cũng không thể thật sự ngủ với Giang Tiện Ngư đúng không, huống chi Giang Tiện Ngư cực kỳ chán ghét nàng, nếu không phải thân phận của nàng vẫn còn, hắn ta đã sớm nghĩ cách giết chết nàng.
Còn nhớ rõ ở cốt truyện, vì không để Bạch Tửu có cơ hội hại Bạch Cẩm Thư, bởi vì không chiếm được Bạch Cẩm Thư mà Giang Tiện Ngư hắc hóa trực tiếp xích Bạch Tửu ở trong phòng, không được đi ra ngoài, cuối cùng Bạch Tửu phát điên, Bạch Tửu không muốn trải qua cốt truyện này, nhưng Giang Lưu lại muốn nàng và Giang Tiện Ngư phu thê hòa thuận, nàng chỉ có thể chặt đứt suy nghĩ này của Giang Lưu từ sớm.
Bây giờ trông Giang Tiện Ngư đáng thương như một đứa bé, đôi mắt đen tràn ngập bi thương, "Phụ thân... Bạch Tửu là một nữ nhân tâm địa rắn rết, người không thể tin tưởng nàng..."
"Vậy ngươi còn nhớ rõ, nữ nhân mà ngươi đang nói, là thê tử mà ngươi cưới hỏi đàng hoàng?"
Giang Tiện Ngư còn đang bị thương, hô hấp không thuận, hai tay nắm chặt, "Phụ thân, người không tin ta?"
"Không phải ta không tin người, mà là ngươi quá mức nhằm vào thê tử của ngươi."
Giang Tiện Ngư lập tức nổi giận, "Nói đến cùng vẫn là không tin ta! Dù sao trong mắt người, ta từ nhỏ cũng đã không bằng huynh trưởng, huynh trưởng làm chuyện gì cũng đúng, ta làm gì cũng sai, cho dù người tin tưởng một người ngoài cũng không tin ta!"
"Tiện Ngư, chuyện hôm nay không thể nhập làm một với chuyện đó."
"Tại sao không thể nhập làm một? Còn không phải là không thích đứa con như ta sao?"
Hơi thở quanh thân Giang Lưu lạnh hơn, "Người tới, đưa nhị thiếu gia tới từ đường suy nghĩ lại."
Hai thị vệ lập tức có động tác.
Giang Tiện Ngư nói: "Không cần, ta tự đi được."
Hắn ta xoay người, kéo thân thể bị thương quật cường đi ra ngoài sân.
Giang Lưu phân phó một hạ nhân, "Tìm đại phu đến xem cho nhị thiếu gia."
Trong giọng nói của hắn lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Hạ nhân trả lời, những người khác cũng tan đi, lúc này Giang Lưu mới xoay người nhìn về phía Bạch Tửu, Bạch Tửu đã được Tiểu Tú đỡ đứng lên, nhưng sắc mặt của nàng thật sự không tốt lắm.
Hắn trầm mặc một lát, hỏi: "Thân thể của ngươi thế nào?"
"Còn tốt." Bạch Tửu lại do do dự dự nói: "Nhị thiếu gia..."
"Chuyện hôm nay là nó không đúng, ta sẽ tìm nó nói chuyện."
Bạch Tửu cũng không quên bảo vệ nhân thiết bạch liên hoa của mình, quan tâm hỏi một câu: "Vậy còn vết thương?"
"Không cần lo lắng." Giang Lưu nói: "Bị thương một chút không là gì cả, Lâm Uyên ở trên chiến trường còn bị thương nghiêm trọng hơn nhiều, cũng chưa từng oán trách điều gì, Giang gia không có thiếu gia được nuông chiều từ bé."
Làm đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, Bạch Tửu xấu hổ kéo kéo khóe miệng.
Bây giờ nàng có chút đồng tình vị Giang cá mặn kia, cách giáo dục của phụ thân hắn ta đúng là có vấn đề a.