Edit: Ư Ư
Bạch Tửu vào trong phòng mới phát hiện ra chỗ ngồi của Hứa Khâm trống rỗng, cô quay đầu nhìn lại.
Hứa Khâm không cảm xúc nói: "Mẹ anh đi họp phụ huynh cho Tiểu Thu."
Còn cha Hứa thì không thể đi được.
Tâm trạng Bạch Tửu hơi phức tạp, sớm biết cha mẹ anh không tới thì cô còn rối rắm ở bên ngoài làm cái gì chứ?
"Chị!" Bạch Phàm Phàm đi tới nhìn về phía Hứa Khâm đứng bên cạnh cô, nguy hiểm nói: "Cậu rất thân với chị gái tôi à?"
"Không thân."
Chỉ là rất thân mật mà thôi.
Hứa Khâm đi về chỗ ngồi của mình rồi tùy tiện mở một quyển sách ra, xung quanh anh giống như có một vách tường không ai có thể đến gần..
Bạch Tửu không nhịn được hỏi Bạch Phàm Phàm, "Ở trường cậu ấy đều như vậy à?"
"Chị, chị không biết đâu, mỗi lần cậu ta học bù cho em là em nghĩ mình phải mặc thêm mấy bộ quần áo đấy." Bạch Phàm Phàm xoa xoa cánh tay, cô không thể quên được ánh mắt lạnh băng của cậu ta khi cô làm sai bài tập.
Giống như cô không phải cùng một loài với cậu mà là một sinh vật đơn bào ngu ngốc.
Đương nhiên, Bạch Phàm Phàm cũng không biết Hứa Khâm đã nói thầm với bản thân mình là anh rể nên không thể rời đi vì sự ngu ngốc của cô em vợ, lúc này anh mới có thể tiếp tục giảng bài cho cô.
Bạch Tửu đoán nhất định Hứa Khâm không thích học bù cho người mà mình đã từng khinh bỉ chỉ số thông minh, và cô cũng đoán được mình chắc chắn sẽ khó xử giữa hai con người này trong tương lai.
Chủ đề của cuộc họp phụ huynh này không gì ngoài ba chữ thi đại học, còn hai tháng nữa là kỳ thì đã diễn ra nên thời gian cuối cùng không thể thả lỏng, chuyện điền nguyện vọng của từng học sinh, Bạch Tửu tò mò không biết nguyện vọng của Hứa Khâm là gì nhưng bị Bạch Phàm Phàm dán lấy nên không có cơ hội hỏi.
Sau khi họp phụ huynh xong, Bạch Phàm Phàm đưa Bạch Tửu tới rồi cổng trường khẩu, thấy chị mình đi mới xoay người đi về lớp, đột nhiên một người xuất hiện trong tầm mắt, một người đàn ông đứng sau thân cây đang nhìn chằm chằm phía chị cô rời đi?
Bạch Phàm Phàm giận sôi máu, cô nhanh chóng bước tới trước mặt Tống Từ rồi chống nạnh nói: "Ai cho nhìn! Chị gái tôi chắc chắn sẽ không thích anh!"
Tống Từ lấy lại tinh thần, hắn thấy sắc mặt Bạch Phàm Phàm giận dữ nên lại nhớ tới lời nói dối lúc trước của mình, nghĩ Bạch Phàm Phàm không thích mình nên bây giờ cũng không cần phải nói dối nữa nên giải thích: "Thầy không thích chị gái của em."
"Á à, tốt lắm!" Bạch Phàm Phàm càng tức hơn, "Lúc trước còn nói thích chị gái tôi tới nỗi ăn cơm không ngon mà bây giờ đã thay lòng đổi dạ nhanh như vậy rồi, lại còn là thầy giáo nữa chứ, hừ!"
Tống Từ im lặng một lát, "Được rồi, tôi vẫn còn thích chị gái rm."
"Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không được thích chị gái tôi!"
Tống Từ cạn lời, "Được rồi được rồi, tôi không thích chị gái em mà thích em được chưa."
Bạch Phàm Phàm sửng sốt, sau đó một chân đá vào nơi yếu ớt nhất của đàn ông, Tống Từ xanh mặt cố gắng không lên tiếng kêu đau giữ vững phong độ của midnh.
Hắn run rẩy nói, "Em..."
"Đồ lưu manh!" Bạch Phàm Phàm lại dẫm lên chân hắn rồi chạy biến mất
Tống Từ đau cả trên cả dưới run rẩy đỡ thân cây, hắn hối hận hôm nay không xem lịch mà đã ra ngoài đường.
Một người lại xuất hiện trong tầm mắt của hắn, chỉ có điều lần này là một nam sinh.
Hứa Khâm nhìn hắn với khuôn mặt không cảm xúc.
Nếu có thể bỏ qua cái điện thoại trên tay anh thì Tống Từ tin tưởng bản thân mình vẫn còn có thể duy trì phong độ chào hỏi một tiếng, nhưng bây giờ hắn cảm thấy có chút không ổn, "Hứa Khâm..."
"Thầy Tống." Hứa Khâm nói: "Nếu thầy đồng ý giữ khoảng cách với bạn gái của em thì cái video thầy quấy rối học sinh nữ lúc nãy sẽ không xuất hiện."
Tống Từ: "..."
Một người giáo viên bình thường như hắn đã làm sai điều gì, hả, hả!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~