Tống Nhất Nhất đương nhiên không thể mặc váy ướt đi ra trung tâm thương mại, cô ấy dịch ra một bước, các lọai váy đủ loại kiểu dáng màu sắc làm cô ấy rất khó lựa chọn, sắc mặt rối rắm.
Nhân viên rất có kinh nghiệm chỉ vào một cái váy nói: “Cái váy này mới ra trong năm, đai lưng thiết kế nơ bướm rất đáng yêu, cô Tống có muốn thử không?”
“Cái này…” Tống Nhất Nhất nhìn cổ váy chữ V, nhíu mày lắc lắc đầu.
“Vậy cái này thì sao?” Nhân viên lại lấy tới một cái váy khác, nói: “Chiếc váy này mới ra trong mùa hè này số lượng có hạn, màu tím có vẻ thần bí, lại xinh đẹp, còn có thể tôn dáng, cô Tống cảm thấy thế nào?”
Tống Nhất Nhất nhìn bộ váy úp ngực kia, lại cúi đầu nhìn ngực của mình, không tự tin lắc lắc đầu.
Cứ như vậy, qua vài phút, Tống Nhất Nhất cũng chưa chọn được bộ váy vừa lòng, phụ nữ đi dạo phố mua quần áo, luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ.
Văn Bỉnh cảm thấy đây là lúc mình lên sân khấu, hắn ta sửa sang lại cà vạt, mị lực nam tính của hắn ta không thể có lỗi sai nào, hắn ta tiến lên một bước, thanh thanh giọng nói, dùng giọng nói tràn đầy từ tính: “Ngoại trừ…”
“Ngoại trừ mấy bộ vừa nãy cô Tống nói không thích, còn lại tôi đều mua.” Giọng nói của Bạch Tửu, luôn xuất hiện đúng lúc hợp thời như vậy.
Văn Bỉnh như bị nghẹn.
Tống Nhất Nhất quay đầu nhìn về phía Bạch Tửu, Bạch Tửu khẽ cong khóe môi, mỉm cười làm ngũ quan của cô sáng ngời, tựa như đóa hoa mùa hè nở rộ, tựa như cảnh xuân động lòng người, còn lóa mắt hơn tất cả những gì Tống Nhất Nhất đã từng nhìn thấy.
Sự yêu chiều trong mắt người này, bỗng nhiên có thể làm tim người đập nhanh.
Từ từ, yêu chiều???
Văn Bỉnh cúi đầu nhìn Tống Nhất Nhất đã quay đầu đi che mặt, nhưng vẫn không thể giấu khóe môi đang mỉm cười, hắn ta chỉ cảm thấy nén giận, giống như răng rắc một tiếng, trong lòng hắn ta có thứ gì đó đã vỡ nát, chuyện này làm khi hắn ta nhìn Bạch Tửu, ánh mắt mang theo những lưỡi dao sắc bén.
Bạch Tửu ưu nhã lấy thẻ đen đưa cho nhân viên, ngay cả nhân viên đang cầm thẻ cũng có cảm giác mơ màng.
Tống Nhất Nhất nghiêng mặt về một bên, buông tay bất an nắm lấy góc váy nói: “Cô Bạch… Cái kia… Cô không cần tốn tiền như vậy…”
“Tốn tiền?” Bạch Tửu lắc đầu, lại cười, “Tiền có giá trị, nhưng nụ cười một một cô gái xinh đẹp, lại là vô giá.”
Ôi, ông trời ơi…
Tống Nhất Nhất không thể không lấy hai tay che mặt lần thứ hai.
Văn Bỉnh chợt cảm thấy mịn đang đội mũ xanh, hắn ta rốt cuộc không thể nhịn được nữa la lên một tiếng, “Bạch Tửu!”
Bạch Tửu móc móc lỗ tai, coi như không nghe thấy.
Văn Bỉnh lại lấy thẻ của mình ra, nhìn về phía nhân viên, “Không được quẹt thẻ của cô ta, dùng thẻ của tôi!”
“Xin lỗi…” Nhân viên khó xử trả thẻ cho Bạch Tửu, khi Văn Bỉnh hoài nghi nhân sinh, Bạch Tửu đã thanh toán xong.
Văn Bỉnh lại cảm thấy đau gan, đau dạ dày, đau đầu.
Bạch Tửu cất thẻ, lại cười với Tống Nhất Nhất rồi nói: “Hy vọng chuyện ngoài ý muốn hôm nay có thể để lại kỷ niệm tốt đẹp trong lòng em.”
Dứt lời, Bạch Tửu cũng không nhìn Văn Bỉnh một cái, xoay người rời đi.
Tống Nhất Nhất còn đang mơ màng, cô ấy nhìn bóng dáng Bạch Tửu càng lúc càng xa, thấp giọng nỉ non, “Tôi chưa từng nghĩ tới… Có một ngày tôi cũng có thể trải nghiệm cảm giác tổng tài bá đạo vung tiền vì nữ chính…”
Này!
Em mở mắt ra nhìn a!
Người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng bên cạnh em mới là tổng tài bá đạo a!
Đầu Văn Bỉnh nổ tung, một ngọn lửa không tên đang muốn phun ra từ trên đỉnh đầu!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Sau khi mua một núi quần áo cho nữ chính, Bạch tỷ mua gì cho anh nhà???😕