Mỗi lần Bạch Tửu nhìn thấy người đàn ông này không thể không cảm thán, toàn thân anh, mỗi giây mỗi phút đều tản ra hơi thở "Tôi rất tang thương", mười phần lười biếng và suy sút, nói được dễ nghe là không dính khói lửa phàm tục, cô độc một mình, nói không dễ nghe, đó là không hứng thú với điều gì cả.
Nga... Không, vẫn có một thứ làm anh thấy hứng thú, ví dụ như ly trà sữa không biết vị gì trong tay anh.
Ngay cả hiện tại, tuy anh cũng nhìn thấy Bạch Tửu đi tới, lại cũng chỉ không chút để ý nhìn thoáng qua, rũ mắt, thoạt nhìn như chưa tỉnh ngủ.
Trên thực tế, hai ngày nay trong lúc quay phim anh vẫn giữ thái độ này.
Vưu Án không có ý kiến gì với chuyện này, người trong giới đều biết tính tình của vị đại thần này, anh ở hiện thực như thế nào, trong phim ngắn tuyên truyền cũng là như thế, như vậy còn rất làm người khác có cảm giác chân thực.
Bạch Tửu cảm thấy cho dù mình không chào hỏi anh, anh cũng sẽ không để ý, nhưng cô cũng lịch sự cười cười, tiếp tục đi về phía trước, hai người sẽ lướt qua nhau.
Nhưng không bao lâu, Bạch Tửu lại lui về phía sau hai bước, bởi vì cô ý thức được, anh cũng không đi về phía trước, mà đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Đương nhiên, bộ dáng này của anh khơi dậy lòng hiếu kỳ của cô.
Bạch Tửu đứng ở bên cạnh anh một lát, cũng không nói gì, cô nhìn theo ánh mắt của anh, trên tường ngã rẽ, một con nhện màu đen đang bò.
Con nhện kia không động đậy, người đàn ông mặc bộ bộ quần áo đen cũng không động đậy.
Không khí giằng co lan tràn giữa một người một nhện, có lẽ dùng thuật ngữ trong giới của bọn họ mà nói, đó chính là đang PK.
Còn Bạch Tửu... cô chỉ có thể xem như một người ngẫu nhiên nhìn thấy.
Ánh mắt Bạch Tửu hướng lên trên, người đàn ông này rất cao, đỉnh đầu cô chỉ đến ngực của anh, cô không thể không ngẩng đầu, cũng vì thế, cô có thể nhìn thấy cái cằm hoàn mỹ của hắn, cô nhịn một lát, cảm thấy mình đã nhìn hắn lâu như thế, nếu không nói gì cũng quá kỳ quái, cho nên hỏi: "Anh thích nó?"
Cuối cùng anh cũng nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt không có cảm xúc.
Bạch Tửu cảm thấy mình hỏi một vấn đề ngu ngốc, cô nhún nhún vai, "Được rồi, tôi không quấy rầy anh nữa."
Cô không hề nhìn anh, mà là tiếp tục đi về phía trước, sau đó còn chưa đi được ba bước, tầm mắt không thoải mái sau lưng lại làm cô lùi ba bước, lại đứng bên cạnh anh, mặt không biểu tình, "Anh sợ nó."
Anh không nói chuyện, thần sắc nhìn không ra chút dao động nào.
Bạch Tửu lại có thể xác định, anh thật sự sợ hãi.
Sợ hãi một con nhện...
Đây cũng không phải ảo giác của cô.
Bạch Tửu nhìn anh, lại nhìn con nhện trên tường, cô cảm thấy nếu mình cứ như vậy mà đi, để một người đàn ông cao hơn 1 mét 8 một mình đối mặt với con nhện chưa được 2 centimet trên tường, sẽ là một chuyên tàn nhẫn cỡ nào.
Vì thế cô xoay người đi một bước, nâng tay lên, dứt khoát lưu loát tát xuống.
Thân hình người đàn ông hơi run lên.
Bạch Tửu thu tay lại, cô hỏi anh, "Anh muốn mang về lưu làm kỷ niệm không?"
"Không." Anh quyết đoán phun ra một chữ.
Bạch Tửu "ồ" một tiếng, chẳng hề để ý vỗ vỗ tay, con nhện vĩ đại mà lại đáng thương kia không thể chết toàn thây.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ư Ư: Bạch tỷ gặp ai ở trung tâm thương mại???😕