He he , mị lại ngoi lên rùi đây, đang đoạn gay cấn nên phải edit lun cho nóng 😁😁😁 ( Nhan Y Ca)
Điểm sáng trên Quỷ Môn Quan càng ngày càng gần, tốc độ của bọn họ cũng càng ngày càng nhanh.
Đột nhiên Thời Mộ nhận thấy linh hồn của Nguyệt Nguyệt có chút không ổn, lo lắng nói: " Mau lên, Nguyệt Nguyệt hình như sắp không chống đỡ được nữa rồi ."
Thời Mộ vội ôm Nguyệt Nguyệt chạy về phía trước.
Còn một phút nữa là Quỷ Môn Quan đóng cửa, đúng lúc tiếng chuông bắt đầu ngân vang dài, bọn họ cuối cùng cũng rời khỏi chợ quỷ.
*******
Trời tối, bầu trời sao trải rộng , ánh trăng sáng trong như nước.
Đêm yên tĩnh, bóng cây đung đưa in bóng trên mặt sông êm đềm.
Thời Mộ khẽ thở hổn hển đặt Nguyệt Nguyệt xuống, linh hồn của cô bé chợt lóe lên y như có thể biến mất bất cứ lúc nào, trạng thái của Khang Khang cũng không khá hơn, cậu bé sợ hãi co rụt trong vòng tay của Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt sờ sờ đầu em trai: "Khang Khang đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em."
Cô bé hình như chỉ khoảng sáu bảy tuổi, nhưng lại có sự trưởng thành và thuần thục không nên có ở tuổi này.
Thời Mộ cúi xuống trước mặt Nguyệt Nguyệt, nhẹ giọng hỏi: "Nguyệt Nguyệt, nhà em ở đâu? Anh trai sẽ đưa em về."
Nguyệt Nguyệt nhìn thẳng Thời Mộ: "Nhà em ở thôn Nguyệt, anh trai , trong thôn em sắp xảy ra hỏa hoạn lớn, em nhìn thấy được, chúng ta đi nhanh tới đó được không?."
Hỏa hoạn ...
Phó Vân Thâm khẽ cau mày nhìn Hạ Hàng Nhất: "Còn có cái thôn này?"
Hạ Hàng Nhất gật đầu: "Là thôn bên cạnh thôn chúng ta. Từ đây đi bộ chỉ mất nửa giờ."
Phó Vân Thâm rũ mắt xuống, bắt gặp ánh mắt có phần sợ hãi của Khang Khang, liền lùi lại vài bước, kéo dãn khoảng cách : "Vậy đi mau thôi, Chu Thực, bây giờ là mấy giờ???."
Chu Thực, người vừa rời khỏi mẹ vẫn đang thút tha thút thít , nói nhỏ: "Ba, ba giờ."
Khuôn miệng nhỏ nhắn của Nguyệt Nguyệt rũ xuống, kéo tay áo Thời Mộ: "3 giờ 30 phút sẽ xảy ra cháy lớn, anh trai, anh phải cứu mọi người, anh phải cứu em trai!"
Giọng cô bé vội vàng như sắp khóc, nếu như có thân thể thì chắc giờ nước mắt cô đang tuôn ra như mưa.
Mấy người nhìn nhau, cuối cùng Thời Mộ bế cô đi về phía thôn Nguyệt.
Trong đêm yên tĩnh đến quỷ dị, Chu Thực vừa thoát khỏi bi thương, lập tức hỏi: "Làm sao em biết có hỏa hoạn?"
Nguyệt Nguyệt ôm chặt cổ Thời Mộ, nói: " Em đã nhìn thấy."
Chu Thực chế nhạo: " Nhìn thấy? Cái này còn chưa có xảy ra mà em đã nhìn thấy?? Tin được mới lạ "
Cô bé mím môi, vùi mặt vào vai Thời Mộ, không nói nữa.
Nhìn thấy chị mình bị bắt nạt, Khang Khang lập tức không vui, nắm chặt tay nhỏ đánh vào chân Chu Thực hai cái: "Anh không biết gì hết. Anh đừng có mà cười. Chị hai có thể nhìn thấy thật mà. Chị cũng từng nhìn thấy Khang Khang bị rơi xuống sông, là chị đã cứu Khang Khang. "
Thời Mộ càng kinh ngạc, sờ sờ tóc bé gái: "Khang Khang nói thật sao?"
Nguyệt Nguyệt không nói lời nào,nhẹ nhàng gật đầu.
Cô bé rất khác biệt, cô có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thể nhìn thấy, cô bé đã nhiều lần đoán trước được những nguy hiểm mà gia đình mình sẽ gặp phải. Ví dụ như ngày hôm trước, Nguyệt Nguyệt nhìn thấy em trai Khang Khang rơi xuống sông. Cô nói với ba mẹ rằng em trai sẽ bị rơi xuống sông vào đêm đó nhưng họ không tin , cô đành tự mình đi cứu , may mắn đã kịp thời cứu được em trai mình. Ngày hôm qua cũng thế , cô bé nhìn thấy trong thôn sẽ có một trận hỏa hoạn lớn , tất cả mọi người, em trai rồi cả cha, mẹ đều bị thiêu chết trong biển lửa.
Nhưng bố mẹ lại nói cô bé cố tình đẩy em trai mình xuống sông, Lưu đạo trưởng còn nói rằng cô bé bị quỷ rắn điều khiển , rõ ràng là không phải, cô yêu thương em trai mình như vậy làm sao có thể tự mình làm tổn thương em trai.
Nhớ lại những hình ảnh khủng khiếp kia, Nguyệt Nguyệt sợ sệt thu mình vào trong lòng Thời Mộ .
Nguyệt Nguyệt nhắm mắt run run nói: "Khang Khang rơi xuống sông vĩnh viễn không tỉnh lại, em ... em đi tìm em trai sau đó gặp được dì xinh đẹp kia. Anh trai, em không nói dối, thôn Nguyệt sẽ thật sự xảy ra hỏa hoạn, lửa cháy lớn lắm ,em thật sự nhìn thấy nhưng em không phải là yêu quái.... "
Thôn Nguyệt ở phía trước, sau khi nhìn thấy phương hướng trở về nhà, Nguyệt Nguyệt lập tức nhảy khỏi vòng tay Thời Mộ, kéo Khang Khang chạy vào trong.
Nhìn thấy cả hai đứa trẻ đều đã đi vào, Thời Mộ cũng vội vàng đi theo.
Chu Thực dụi mắt: "Mộ ca, cậu thật sự tin cô bé ấy sao?"
Ngay khi Chu Thực vừa dứt lời , chợt thấy phía chân trời có một tia sáng đỏ, gió khô thổi qua, ngọn lửa tràn ngập, dần dần dữ tợn, cả thôn bị ngọn lửa bao phủ , sáng chói cả một vùng trời yên bình.
"Cháy --!"
"Nhà lão Lý, mau dậy đi, cháy rồi!"
"Dập lửa! Mau dập lửa đi!"
"Mau! Tìm Lưu đạo trưởng! Tìm Lưu đạo trưởng!"
"Con gái của lão Lý là yêu quái! Con bé định giết chúng ta!"
"..."
Giữa các loại tiếng ồn ào, người dân trong thôn đang vội vàng dập lửa, chẳng có ai có thời gian để ý tới bốn thanh niên đột nhiên xuất hiện.
Nguyệt nguyệt dẫn Khang Khang chạy vào trong thôn, trực tiếp đứng trước một ngôi nhà , đây là nhà bọn họ. Ngọn lửa chính là từ trong chuồng gà nhà bọn họ bốc cháy, cửa mở ra, ba cùng mẹ Nguyệt Nguyệt ở bên trong sứt đầu mẻ trán tiếp nước dập lửa.
Thời Mộ thở hổn hển chạy theo: "Nguyệt Nguyệt, chạy chậm thôi!"
Nhìn căn nhà tràn ngập ánh lửa bập bùng , hai mắt Nguyệt Nguyệt đỏ hoe: " Em trai còn ở bên trong!"
Khang Khang đã không tỉnh lại kể từ hôm bị ngã xuống sông, ba mẹ đặt cậu bé vào phòng chính, nếu như xác bị hủy thì hồn cũng không thể về được.
Nhìn căn nhà bập bùng ánh lửa, Nguyệt Nguyệt nghiến răng kéo Khang Khang chạy về phía phòng ,sợ ngọn lửa sẽ làm tổn thương em trai , Nguyệt Nguyệt trực tiếp cúi người ôm bảo vệ em trai mình, để lửa thiêu đốt linh hồn yếu đuối mỏng manh của cô bé.
Tim Thời Mộ thắt lại, lúc định chạy theo, Phó Vân Thâm đã vội vàng đi tới bắt lấy cô , giọng nói của cậu lạnh lùng, kiên định: “Lửa quá lớn, tường lại không vững, cậu đi vào sẽ chết. "
Thời Mộ thở hổn hển, nhìn ánh lửa bên trong mới dần dần an tĩnh lại.
Chu Thực cầm ống nước cùng Hạ Hàng Nhất dập lửa.
" Chết rồi! Khang Khang còn ở bên trong!" Mẹ Nguyệt Nguyệt lúc này mới nghĩ đến con trai, vỗ đùi ngồi dưới đất khóc rống lên: "Khang Khang, con tôi vẫn còn ở trong . Làm sao bây giờ? Ông đứng đó làm gì? Mau vào cứu con đi !! "
Ba Nguyệt Nguyệt đứng đó, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa không dám di chuyển.
Đám cháy trong thôn gần như đã được dập tắt, nhà của Nguyệt Nguyệt là nhà cuối cùng, lúc này ngoài cửa có rất nhiều người dân đang xem náo nhiệt, dù sao thì ngọn lửa cũng bắt đầu từ nhà họ, hôm trước Nguyệt Nguyệt đều không ngừng nói nhảm là sẽ xảy ra hỏa hoạn vì vậy bây giờ tất cả mọi người đều đang hiếu kì muốn xem xem có chuyện gì đang xảy ra.
Mặc dù ngọn lửa đã được dập tắt, nhưng căn nhà trước mặt vẫn cháy rụi, đổ nát, Phó Vân Thâm mím môi, bước tới đẩy ba Nguyệt Nguyệt ra, lấy nửa chậu nước trên mặt đất đổ lên người mình, lau qua nước trên mặt rồi chạy vào trong không chút do dự.
Thời Mộ ngẩn ra một lúc, cũng vội vàng đi theo.
Mẹ Nguyệt Nguyệt có chút bối rối: " Đó là ai thế?"
Ba Nguyệt Nguyệt cũng bối rối: " Tôi, tôi không biết."
Ngôi nhà bị lửa thiêu rụi có mùi khét khó chịu, không khí nồng nặc mùi tro lửa, xà nhà mái tôn cũng không vững chắc, có dấu hiệu sụp đổ, Phó Vân Thâm bước qua rào chắn, vào phòng sau thì thấy thân thể của Khang Khang đang nằm trên giường.
Linh hồn của Khang Khang và Nguyệt Nguyệt vốn đã rất bất ổn, đặc biệt là Nguyệt Nguyệt, để bảo vệ em trai mình, ít nhất một phần ba linh hồn của đã bị ngọn lửa nuốt chửng, hai phần còn lại lập lòe, nếu còn không quay lại thân thể, hai chị em họ sẽ hoàn toàn chết .
Nhưng trong phòng chỉ có thân thể của Khang Khang .
Thời Mộ nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy thân dưới hơi nóng ...
Lúc này, Nguyệt Nguyệt đang ôm em trai quay đầu lại, giọng nói nhẹ nhàng: " Anh trai, đáy quần của anh bị cháy rồi."
CMN!!!
Mặt Thời Mộ biến sắc, gà của cô cháy !!!!...