Ngày Phó Vân Thâm qua đời, trời mưa rất to.
Trong phòng bệnh có bạn già, có con cháu vây quanh, sau khi dặn dò bọn nhỏ trong nhà xong, tất cả mọi người rời đi chỉ để lại một mình Thời Mộ trong phòng.
Thời Mộ đã già, tóc hoa râm, trên mặt đầy vết nhăn nhưng đôi mắt vẫn trong trẻo như hồi còn trẻ.
Người đã sắp rời đi nhưng khoảnh khắc nhìn thấy bà, đôi mắt ấy đột nhiên lại có tinh thần, ánh mắt sáng rực cùng đôi môi khô khốc mang theo ý cười.
“Tôi đan cho bà 10 cái khăn quàng cổ, mỗi năm bà thay một cái, vậy là đủ rồi.”
Thời Mộ cười nhạo: “Tôi năm nay 75 rồi, ông lại đan nhiều như vậy, tôi lại không có phú được hưởng hết.”
Phó Vân Thâm nhắm mắt, cổ họng rất khó chịu hệt như mắc nghẹn hít thở không thông.
Thở dốc một hồi, ánh mắt Phó Vân Thâm lướt qua, nhìn thấy một đoàn khí đen phía xa xa, như có người tới đón ông.
Ông vươn tay, bàn tay đó không còn như hồi trẻ nữa, đầu ngón tay đen xì, Thời Mộ nắm lấy, ông liền siết chặt tay.
Thời Mộ hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới ngày còn trẻ, Phó Vân Thâm lôi kéo mình, vẫn luôn nắm chặt như vậy, giống như họ sẽ dính lấy nhau cả đời, ông sẽ mang bà đi qua xuân ấm, đi qua đông tuyết, bất tri bất giác, hai người đều đã già, bất tri bất giác….ông đã sắp đi rồi.
“Lão bà……” Ông hạ giọng.
Thời Mộ ghé đến gần.
Phó Vân Thâm thong thả nói từng chữ: “Tôi vẫn không nghĩ ra, bà rốt cuộc…..rốt cuộc từ đâu tới. Tôi không hỏi, cũng không để ý, nhưng tôi vẫn muốn chính bà nói cho tôi biết, cả một đời này, bà có hối hận vì đã ở bên tôi không?”
Ông không phải là một tên ngốc.
Không có ai vô duyên vô cớ xuất hiện, vô duyên vô cớ đối tốt với một người.
Ông nói thích Thời Mộ cả đời, cả một đời yêu, đến cuối cùng vẫn muốn có thể nghe chính bà nói ra câu trả lời.
Thời Mộ ngập ngừng, bà mở miệng, chỉ nói một chữ, tay ông liền tách khỏi tay bà, đôi mắt nhắm lại không mở ra nữa.
*
Tang lễ của Phó Vân Thâm vô cùng đơn giản, nghĩa trang cũng chọn một nơi yên tĩnh vắng vẻ.