Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa - Chương 123


Buổi sáng hôm sau, ánh nắng nhu hoà.

Thời Mộ mặc tạp dề đứng nấu cơm trong bếp, Thời Lê ôm mèo nhỏ đứng cạnh nhìn.

Thời Mộ nếm thử canh thấy hơi nhạt, lại thêm một thìa muối vào, đậy nắp lại nhìn Thời Lê: "Em nói này khi nào anh định đi đầu thai? Qua mấy năm nữa có thể sẽ không đầu thai được đâu."

Thời Lê nhướng mày: "Nói sau đi."

Câu trả lời này thật quá qua loa, Thời Mộ thực bất đắc dĩ.

Vừa định mở miệng trách cứ cậu ta vài câu, liếc nhìn thấy Phó Vân Thâm cả người luộm thuộm, đầu bù tóc rối đi tới. Cậu vừa mới tỉnh ngủ, mắt còn nhập nhèm, mơ màng nhìn bộ móng tay màu hồng của mình.

"Thời Mộ." Có lẽ là do say rượu nên giọng cậu hơi khàn khàn: "Sao tay của anh lại thế này?"

Thời Mộ không quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Tự anh vẽ."

Phó Vân Thâm rất dễ dàng chấp nhận lời giải thích này. Hành vi sau khi say của cậu thật khó mà giải thích nổi, vẽ một bộ móng hồng cũng không có gì kỳ quái.

"Anh đói." Phó Vân Thâm ôm lấy vòng eo thon thả mềm mại của Thời Mộ từ phía sau.

"Sắp xong rồi. Anh đi tắm trước đi."

Cánh tay Phó Vân Thâm lại càng dùng sức hơn, hôn lên vành tai cô: "Có muốn vào cùng anh không?"

Bóng đèn Thời Lê bên cạnh ho nhẹ vài tiếng mới xoát được tạo cảm giác tồn tại của mình.

Phó Vân Thâm cũng không buông tay, vẻ mặt phiền chán: "Cậu còn chưa lăn à."

Thời Lê chế nhạo: "Yên tâm, chờ cậu chết tôi cũng không lăn."

Phó Vân Thâm cũng lười so đo với cậu ta, buông tay rồi quay vào phòng tắm.

Cậu vừa mới bước vào nhà tắm, điện thoại đặt trên bàn đã vang lên, Thời Mộ lau khô tay rồi đi vào phòng khách bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo, mượt mà của thiếu niên.

"Anh, em là Vân Thụy."

Thời Mộ nhướng mày, nhìn về phía phòng tắm.

Phó Vân Thụy chậm rãi nói: "Em sắp đi du học, là ý của mẹ, sẽ bay lúc 6 giờ tối nay, cho nên... chúng ta có thể gặp nhau lần cuối được không?"

Do dự hai giây, Thời Mộ lên tiếng: "Xin lỗi, Vân Thâm đang tắm. Chờ lát nữa tôi sẽ chuyển lời lại cho anh ấy, hoặc là chút nữa cậu gọi lại cũng được."

Nghe thấy giọng nữ, Phó Vân Thụy sững sờ, thuận miệng nói: "À, thôi quên đi, không cần nói tôi đã gọi."

Lạch cạnh.

Điện thoại đã tắt máy.

Rất nhanh, Phó Vân Thâm đã tắm xong, trên tóc còn vương vài giọt nước, nửa trên trần trụi, thân hình lộ ra càng rắn chắc, gợi cảm hơn so với một năm trước.

Mặc dù Phó Vân Thụy nói rằng không cần chuyển lời, nhưng Thời Mộ vẫn kể lại hết cho Phó Vân Thâm.

Nghe xong, Phó Vân Thâm chỉ im lặng một hồi rồi cầm áo mặc vào.

Thời Mộ nghiêng đầu hỏi: "Anh không định đi gặp em trai sao?"

"Không có gì để mà gặp." Cậu quay lưng về phía Thời Mộ: "Cũng không có gì để nói."

Từ thời điểm Phó Thiến đuổi cậu ra khỏi nhà, kể từ thời điểm Phó Thiến nói cậu không phải do bà ta sinh ra, cuộc sống của anh em bọn họ đã định sẵn là khác nhau.

Thời Mộ "Vâng" một tiếng rồi không hỏi thêm nữa.



Thời gian dần trôi qua, chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là Phó Vân Thụy lên máy bay, Phó Vân Thâm lười biếng ngồi trên sô pha xem TV, trên tay cầm điều khiển từ xa, cứ một giây lại đổi kênh, lại nhìn trong mắt cậu chỉ có sâu thẳm cùng trống rỗng, rõ ràng là không tập trung.

Cuối cùng Thời Mộ không nhịn được nữa, đẩy đẩy cậu: "Đến sân bay cũng muộn rồi. Có muốn gửi tin nhắn cho em trai không?"

Phó Vân Thâm hoàn hồn, vẻ mặt không tự nhiên, tắt TV đi: "Gửi cái rắm." Sau đó vứt điều khiển xuống, mang theo vẻ mặt u ám đi vào phòng ngủ.

Thời Mộ thở dài một tiếng, có hơi bất đắc dĩ.

Trong phòng, Phó Vân Thâm trằn trọc nằm trên giường, xoay người cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, lặp lại mấy lần, có người gọi tới, hiển thị Phó Vân Thụy.

Phó Vân Thâm mím môi, ấn nghe máy.

"Anh?"

Phó Vân Thâm "Ừ" đáp ứng: "Có chuyện gì?"

Phó Vân Thụy hỏi: "Hôm nay em gọi cho anh, là một cô gái nhấc máy, bạn gái anh à?"

Phó Vân Thâm nói: "Không liên quan gì tới em."

Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa - Chương 123