Truyện tranh >> Xuân Nhật Yến >>Chương 5: Dựa vào hắn

Xuân Nhật Yến - Chương 5: Dựa vào hắn

Edit: Lục Thất Tiểu Muội

* * *

Hoài Ngọc thỏa mãn thưởng thức vẻ mặt của hắn.

Nàng cùng Giang Huyền Cẩn đánh qua đánh lại đã nhiều năm, biết rõ người này cứng nhắc bảo thủ, vừa chán chết vừa không thú vị. Nói về bản lĩnh mồm mép, quả thực so với nàng kém xa vạn dặm.

Trước kia chính kiến khác biệt, lập trường trái ngược, hai người vừa thấy mặt nhau liền giương cung bạt kiếm, nàng cũng không có hứng thú cùng hắn nói thêm bất cứ điều gì. Bây giờ biến thành một người khác, nàng lại nổi lên hứng thú trêu chọc hắn. Hắc, đừng nói, Giang Huyền Cẩn này bình thường trưng ra bộ mặt người chết, lúc tức giận lên thật đúng là cũng có chút phong tình.

Nàng nhịn không được liền đưa tay nâng cằm nhìn hắn.

Trưng ra vẻ mặt trầm lặng này suốt hai mươi năm, bất luận gặp phải đại sự gì cũng chưa từng thay đổi thần sắc, lúc này cuối cùng thì giữ không nổi nữa, mặt biến từ xanh sang tím, tím sang lục, cuối cùng thì hiện ra một mảng phiếm hồng, giống như ráng chiều nơi chân trời, lạnh thấu gò má.

"Đó là trùng hợp." Giang Huyền Cẩn cứng nhắc nói: "Ta sẽ không để trong lòng, ngươi cũng không cần để ở trong lòng."

"Không được!" Hoài Ngọc tiếp tục lắc đầu: "Ta để ở trong lòng!"

Nói xong, thân thể cúi xuống, đưa tay ôm lấy càng xe, thật là một bộ dạng lưu manh vô lại đánh chết cũng không buông.

Giang Huyền Cẩn chưa từng đối phó với người như thế này bao giờ, nhíu mày nhìn nàng, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

"Cô nương." Thừa Hư bên cạnh thay chủ tử nhà mình giải vây: "Hôm nay sắc trời cũng không còn sớm, cô không cần về nhà sao?"

Nhà? Hoài Ngọc sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.

Đúng rồi, từ lúc tỉnh lại đến bây giờ, nàng còn chưa biết rõ thân phận của thân thể này, nay cả chính mình là ai cũng không biết, càng không nói đến nhà ở đâu.

Cúi đầu tỏ vẻ đáng thương, nàng buồn rầu nói: "Ta không tìm thấy nhà."

Giang Huyền Cẩn liếc nàng một cái: "Lại nói dối. Nơi ngươi nhảy ra lúc ấy, chẳng lẽ không phải là nhà của ngươi?"

Nơi ta nhảy ra? Hoài Ngọc cẩn thận nghĩ lại, giật mình: "Đúng nhỉ!"



Chỗ ở kia vừa nhìn đã biết là một dinh phủ, có lẽ thân phận này của nàng cũng không thấp. Như thế, về sau muốn tiếp cận Giang Huyền Cẩn vẫn còn có cơ hội.

Mắt cười cong lên, nàng nói: "Ngươi đưa ta về nhà đi?"

Giang Huyền Cẩn "Rầm" một cái buông màn xe xuống: "Tự mình trở về."

"Chân ta đau, lúc ngã xuống đó, đi không được." Thò tay xốc màn xe lên, Hoài Ngọc hướng hắn nhanh miệng nói: "Tốt xấu gì ta cũng tính là nửa ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi cũng không báo đáp ta một lần sao?"

Dựa vào lễ nghi của Giang gia, ơn cứu mạng, khẳng định phải báo đáp lớn. Nhưng xe này ngoài người.. Giang Huyền Cẩn cười lạnh, đừng nói một đao kia đâm xuống không phải lấy mạng của hắn, cho dù thật sự là ơn cứu mạng, hắn cũng không nghĩ sẽ cảm tạ.


Bụng dạ khó lường, có khác gì sở đồ, động cơ không thuần khiết!

"Ngươi không đưa, ta đây sẽ về nhà ngươi." Hoài Ngọc lầm bầm nói: "Dù sao cái càng xe này ngồi cũng rất thoải mái."

Một cô nương khuê cát, lại không để ý danh tiết của bản thân, hắn còn thay nàng để ý sao? Giang Huyền Cẩn không quay đầu nhìn nàng, trầm giọng hướng ra ngoài nói: "Đi thôi."

"Vâng." Thừa Hư ngồi bên sườn một càng xe khác, đánh xe đi trước.

Thấy bản thân hắn không có biện pháp, Hoài Ngọc vui vẻ buông màn xe ngồi xuống bên cạnh Thừa Hư, chân nhỏ đặt ở bên cạnh càng xe, rất không quy củ.

Thừa Hư liếc nàng, cảm thấy tấm lòng cô nương này cũng thật ngay thẳng, vì thế nhỏ giọng nhắc nhở nàng một câu: "Nếu ngươi thật sự ngưỡng mộ chủ tử nhà ta, hãy thu liễm một chút, ngài ấy thích người có tri thức lễ nghĩa."

"Ai nói thế?" Hoài Ngọc nhướn mi, nhìn về hướng trong xe nỗ lực bĩu môi: "Hôm nay các cô nương có tri thức lễ nghĩa còn ít sao? Ngươi xem hắn có nói với ai nhiều hơn được câu nào không?"

Thừa Hư nghẹn họng, ngạc nhiên nhìn nàng, liền cẩn thận ngẫm lại. Nhiều năm như vậy, những cô nương khuê các có lễ nghi đều không thể cùng Tử Dương Quân nói ngoài ba câu. Trái lại đối với người không biết liêm sỉ bên cạnh này, hôm nay ngài ấy đã nói chuyện với một người xa lạ khác có thể tính bằng số lời nói trong một năm gộp lại.

Nhưng.. Nhìn thái độ nói chuyện của chủ tử nhà mình, đúng thật là không được tốt cho lắm.

Thừa Hư dở khóc dở cười nói: "Xem ra phương pháp này của cô nương có vài phần trái ngược, sẽ làm cho chủ tử nhà ta nhìn cô bằng con mắt khác sao?"

"Đúng vậy!" Hai tay vỗ vào nhau, Hoài Ngọc cười tủm tỉm nói: "Ngươi xem, ta rất thành công nha, hiện giờ chủ tử nhà ngươi ngồi trong xe nghĩ lại lời ta nói đảm bảo vẫn còn xanh mặt, nội trong vài năm khẳng định vẫn không thể quên được ta!"


Giang Huyền Cẩn buồn bực ngồi trong xe không thèm hé răng, sắc mặt xám xịt.

Nếu không phải đạo đức không cho phép, hắn thật sự muốn lập tức đá người này xuống xe. Người không biết xấu hổ hắn đã thấy qua nhiều lần, nhưng người không biết xấu hổ mà còn ra vẻ hợp tình hợp lí như vậy âu cũng là gặp qua lần đầu. Trong số nam tử đều rất hiếm gặp, người thế này lại là một cô nương.

Là nhà ai dạy ra?

Hôm nay là đầu thất của Đan Dương, tâm tình hắn vốn đã phức tạp, lại liên tiếp xảy ra chuyện ồn ào này, lúc này chỉ cảm thấy đau đầu. Đưa tay day day huyệt thái dương, hắn tựa vào thùng xe, định nghỉ ngơi một lát.

Nhưng mà, bên ngoài người kia ríu rít không ngừng, giống như nói mãi không hết chuyện.

"A, vị tiểu ca này, công phu của ngươi thế nào?"

"Tạm ổn.. Không có trở ngại."

"Chủ tử nhà ngươi đắc tội hẳn là không ít người đi? Ngươi ngày đêm đều ở bên hắn canh chừng sao?"

"Cô nương, đây là chuyện cơ mật, không thể nói."

"Ta tùy tiện hỏi một chút, ngươi đừng nhỏ mọn như vậy chứ. Ai nha, thân thể ngươi đúng thật là rắn chắc, thời gian luyện võ chắc là không ngắn rồi? Nhìn cánh tay này xem, chà chà, cứng như sắt vậy. Đưa bên kia cho ta sờ.."


Thái dương nổi gân xanh, Giang Huyền Cẩn mở mắt ra, xốc màn xe lên trách mắng: "Nói nữa cho đi xuống xe!"

Bên ngoài, Hoài Ngọc hoảng sợ, xoay người nhìn về phía hắn: "Giọng ngươi làm sao vậy?"

Lúc nãy còn khá tốt, những lời này nghe lại đặc biệt khàn đặc.

Người trong xe ngồi thẳng tắp, dáng người ngay ngắn như cũ, nhưng sắc mặt này..

"Đây là ngươi đang xấu hổ sao?" Nhíu mày, Hoài Ngọc chui vào trong xe, cẩn thận ngồi bên cạnh hắn nhìn nhìn: "Mặt hồng hồng a!"

"Ai cho ngươi vào?" Giang Huyền Cẩn nổi giận, thanh âm rít lên: "Đi ra ngoài!"

"A, trước tiên ngươi đừng giận." Đưa tay đè cổ tay hắn lại, Hoài Ngọc đánh bạo đưa tay sờ lên trán hắn xem thử.

Bàn tay nóng hổi.

"Ai nha, hóa ra ngươi cũng sẽ bị bệnh được." Hoài Ngọc vui vẻ, mỉm cười thu tay vỗ vỗ: "Người ngoài kia đều nói Tử Dương Quân chính là được đúc bằng sắt bằng đồng, mỗi ngày lên triều phụ chính suốt tám năm, không quản gió mưa. Đây là ngươi làm sao mà lại sốt cao thế này."

Giang Huyền Cẩn ngẩn người, tự mình đưa tay sờ lên trán, mi tâm nhất thời nhăn lại.

Sau khi trưởng công chúa mất, tiếp đó là rất nhiều phiền toái kéo đến, tổng cộng trong bảy ngày này hắn ngủ không đến năm canh giờ, có lẽ là vất vả lâu ngày thành bệnh.

"Thừa Hư." Hắn gọi: "Đổi tuyến đường, đi tìm Dược đường."

"Vâng!" Thừa Hư nhận lệnh, lập tức quay đầu.

Vừa rồi còn tưởng rằng bản thân đã bị tức giận đến đau đầu, lúc này đã biết là sinh bệnh, đầu óc càng thêm quay cuồng. Giang Huyền Cẩn cuộn chặt nắm tay, lạnh giọng nói với người bên cạnh: "Ngươi có thể đi ra ngoài hay không?"

"Không thể." Hoài Ngọc lắc đầu, rất hào phóng vỗ vỗ cái đùi của chính mình: "Xe ngựa này xóc nảy thật lợi hại, nhìn thân thể ngươi lung lay như vậy, cho ngươi mượn cái gối mềm mại này nằm một lát đi!"

Giang Huyền Cẩn đen mặt, nói: "Không cần."

"Ta là một cô nương mà còn không để ý, ngươi đường đường là một đại nam nhân mà còn lề mề cái gì?" Bĩu môi, Hoài Ngọc đột nhiên ra tay, ôm lấy cổ hắn, dùng sức kéo một nửa thân mình của hắn vào trong lòng mình.

"Ngươi.." Giang Huyền Cẩn cả kinh, duỗi tay định đẩy nàng ra, nhưng sức lực của cô nương này không hề nhỏ, vậy mà bàn tay còn có thể nắm chặt. Hai tay giữ chặt tay hắn, tứ chi hắn không có sức lực, trong lúc nhất thời không cựa quậy.

"Yên tâm đi, không ai thấy đâu." Lí Hoài Ngọc cười đến vui vẻ, nhìn người trong lòng trêu ghẹo, mặt hắn nhất thời đỏ lên, có cảm giác lưu manh đi trêu chọc con gái nhà lành, không hiểu sao lại cảm thấy hưng phấn.

"Con gái nhà lành" trong lòng hiển nhiên không vui vẻ gì, cau mày nhìn nàng, dồn lực bắt đầu phản kháng.

"Aiz, ta nói trước rồi nha." Nàng xấu xa nói: "Ngươi dám động, ta sẽ hô to phi lễ, dù sao ta cũng không thèm để ý thể diện, liền xem Tử Dương Quân ngươi có muốn hay không bảo toàn thật tốt cái thanh danh trắng noãn không tỳ vết kia."

Xuân Nhật Yến - Chương 5: Dựa vào hắn