Truyện tranh >> Vũ Cực Thiên Hạ >>Chương 2: Tảng đá kỳ dị

Vũ Cực Thiên Hạ - Chương 2: Tảng đá kỳ dị

- Minh ca, ngươi hôm nay khí phách quá!

Đi ở trên đường, Lâm Tiểu Đông ra sức nói.

Lâm Minh không nói gì. Lời nói buổi chiều hắn tự nhiên nói có khí phách, nhưng là muốn vượt qua Chu Viêm lại là một chuyện hết sức khó khăn, vì thế hắn phải trả giá cố gắng thật lớn.

Cố gắng, vất vả hắn đều không có gì phải sợ, nhưng là ám thương lại không phải chỉ dựa vào tín niệm là có thể giải quyết được, cần dược liệu. Mà mỗi một loại dược liệu đều có giá không rẻ.

Lâm Tiểu Đông dường như đoán được Lâm Minh đang nghĩ gì, hắn nói:

- Minh ca, ngươi cố gắng tu luyện là được rồi, chuyện tiền ta nghĩ biện pháp giải quyết. Yên tâm đi, lão gia tử nhà ta tuy rằng thực lực trong gia tộc không ra làm sao, nhưng là kinh thương còn có chút tài năng, mấy trăm lượng vàng là lấy ra được.

Bước chân Lâm Minh hơi dừng lại, quay đầu nhìn sang Lâm Tiểu Đông. Trong cuộc đời, người dệt hoa trên gấm có rất nhiều, nhưng mà người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại chỉ có mấy người. Giữa huynh đệ, nói lời cảm tạ gì đó đều có vẻ già mồm cãi láo, nhưng là Lâm Minh lại vẫn dừng bước chân, nghiêm túc nói:

- Tiểu Đông, cảm ơn ngươi.

- Được rồi, ngừng, ta chịu không nổi. Ta đời này không theo đuổi gì lớn, thi Thất Huyền võ phủ cũng là vì tranh sĩ diện cho lão cha ta mà thôi. Minh ca, ta xem trọng ngươi, về sau có ngày ngươi thành cao thủ, đến lúc đó bảo kê ta một chút là được rồi. Ha ha!

Lâm Minh cũng cười sang sảng nói:

- Ừm! Chỉvị huynh đệ ngươi đây, con đường võ đạo, ta nhất định sẽ đi tiếp.

** *

Khi Lâm Minh trở lại chỗ ở đã là buổi tối, đây là phòng hắn thuê. Trong những ngày ở Thất Huyền võ phủ báo danh đến khảo hạch, chỗ ở của Thiên Vận thành hết sức đắt khách, khách sạn chật ních, hơn nữa phí ở trọ còn tăng lên một nửa. Cho nên rất nhiều thí sinh sẽ lựa chọn thuê phòng, đương nhiên giá cũng không rẻ.

Lâm Minh thuê là một phòng đơn, chỉ có mười thước vuông, bố trí trong phòng rất đơn giản. Lâm Minh lên giường, đang muốn ngồi xuống điều tức, lúc này có người gõ cửa.

Lâm Minh mở cửa phòng ra nhìn, đi vào là chủ nhà, một nữ nhân trung niên tuổi chừng bốn, năm mươi, dáng người cực kỳ mập mạp. Bình thường bác gái chủ nhà này luôn là vẻ mặt hung hăng, cực kỳ khắc nghiệt. Mà lần này nàng lại đây vẻ cười lấy lòng, khiến Lâm Minh cảm giác có chút không tầm thường.

- Bà chủ nhà, có việc sao?

- Này... Tiểu tử, ngượng quá. Ngươi xem xem, gian phòng này ngươi có thể nhường ra không.

- Hả?

Lâm Minh hơi nhíu mày:

- Vì sao?

- Ha ha, ngượng ngùng, phòng này ta thuê rồi.

Một giọng nam có chút chói tai chen vào, Lâm Minh ngẩng đầu nhìn, lại thấy một nam nhân mặt khỠtai dơi từ trong đại sảnh đi tới, trên mặt đây vẻ cười trêu tức.

Lâm Minh thoáng sửng sốt liền nhận ra người này. Đây là một hạ nhân đi sau Chu Viêm và một thiếu niên khác ban sáng hôm nay, dường như là người của thiếu niên không biết tên kia. Lúc đó thiếu niên kia không chen lời, nhưng là ánh mắt nhìn về phía Lâm Minh và Lâm Tiểu Đông lại tràn đầy vẻ khinh miệt.

Không hề nghi ngờ, thiếu niên này vì lấy lòng Chu Viêm, phái hạ nhân đến làm buồn nôn mình. Chỉ cần đưa ra giá thuê gấp mấy lần mình, lão bà chủ nhà hám lợi này tự nhiên sẽ đuổi mình đi.

Hiện tại là ngày báo danh Thất Huyền võ phủ, phòng ở cung không đủ cầu, muốn đổi địa phương khác nói dễ hơn làm. Hơn nữa cho dù đổi được nói không chừng con chó săn này sẽ lại từ trong đó quấy rối.

Lâm Minh sắc mặt hơi trầm xuống, hắn lạnh lùng nhìn bà chủ cho thuê nhà ngày thường chanh chua đanh đá, nói:

- Lúc trước đã nói thuê năm tháng, ta cũng giao trước năm tháng tiền thuê nhà. Còn ba tháng nữa, ngươi bắt ta đi?

Bà chủ cho thuê đầy vẻ cười xòa:

- Chuyện này... Ta đương nhiên biết. Ngươi xem thế này, ba tháng chưa ở ta trả lại tiền thuê cho ngươi, thế nào?

- A! Trả ba tháng, tính toán này của ngươi thật là tốt!

Lâm Minh thật sự là nổi giận. Nếu là bà chủ nhà này bị thế lực bắt buộc, như vậy hắn rời đi thì cũng thôi. Nhưng là hiện tại mụ đầy vẻ hám lợi, khiến trong bụng Lâm Minh đầy một cơn tức.

- Ôi, ngươi sao lại nói vậy. Lúc trước chỉ là nói bằng miệng, lại không viết biên nhận. Phòng này là của ta, ta thích cho ai thuê thì cho!

Thiên Vận thành là thủ đô của Thiên Vận quốc, đám chủ nhà của Thiên Vận thành trong tiềm thức liền có một loại cảm giác về sự ưu việt. Cho rằng ngoại thành tới đều là nông dân, ai cũng xem thường, nói chuyện rất là có lực. Huống chi bên cạnh mụ vị này vừa nhìn chính là hạ nhân của nhà có tiền có thể phái tới, có tên này làm chỗ dựa, thắt lưng của bà chủ nhà tự nhiên rất thẳng.

Lúc này, nam nhân mặt khỉ tai dơi kia cũng kiêu ngạo cười nói:

- Thức thời thì cút nhanh. Không sợ nói cho ngươi, tiểu gia ta nhắm vào ngươi rồi, dù ngươi có thể tìm được nhà khác, tiểu gia ta cũng có bản lĩnh lại đuổi ngươi đi. Từ võ phủ báo danh đến khảo hạch, ba tháng này ngươi liền rửa sạch mông ngủ ngoài đường đi. Ha ha!

Nam nhân cười đắc ý vênh váo.

Giai cấp quyền quý sinh ra là sẽ tự nhiên hình thành một loại cảm giác ưu việt, nhưng là cảm giác ưu việt của bọn họ phần nhiều với hình thức khí chất biểu hiện ra. Dù là thất thố cũng giống như Chu Viêm, tuy rằng cả vú lấp miệng em, nhưng là cùng ngôn ngữ khéo léo, thủy chung duy trì phong độ của người bề trên. Mà trái ngược là hạ nhân của giai cấp quyền quý, muốn kiêu ngạo vậy chính là kiêu ngạo trắng trợn, chó cậy gần nhà chẳng qua như thế.

Lâm Minh nhìn nam nhân giống như con khỉ kia, ánh mắt lạnh dần.



- Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn đánh người, không sợ nói cho ngươi, thiếu gia nhà ta là con thứ của quân chủ Hộ Vệ quân Thiên Vận thành. Nếu ngươi dám đánh ta, tiểu gia sẽ khiến ngươi...

- Cút!

Lâm Minh quát lớn một tiếng, một quyền đánh ra, trúng mũi nam nhân mặt khỉ. Chí nghe “thình” một tiếng, nam nhân kia giống như khí bay ra ngoài. Theo một chuỗi tiếng rầm rầm cạch cạch, gia cụ gỗ và nồi niêu xoong chảo vỡ đầy đất. Nam nhân ngã trong đống mảnh vỡ, tóc tai bù xù, mặt đầy máu.

Nắm tay có thể đánh nát thiết mộc, kết quả rơi lên mặt người có thể nghĩ mà biết. Mũi của nam nhân mặt khi trực tiếp vỡ.

Bà chủ nhà trực tiếp ngây người, nàng trừng lớn một đôi mắt heo chết, ngây ra vài giây mới nổ ra một tiếng kêu thảm như heo chọc tiết:

- Cứu mạng a, giết người rồi!

Chủ nhà giống như quả cầu thịt lao ra ngoài, nhưng mà một đôi chân mập không linh hoạt, bị mảnh vỡ hỗn loạn làm vấp ngã, “phịch” một tiếng ngã trên mặt đất.

Lâm Minh từng bước đi hướng nam nhân mặt khỉ. Hắn hiện tại Luyện Thể kỳ tầng thứ nhất, tuy rằng chỉ là khởi bước của võ đạo, nhưng là Luyện Thể kỳ tầng thứ nhất cũng không phải rau cải trắng. Dù sao Thiên Vận quốc đại đa số người căn bản không thích hợp luyện võ, mà thiên phú của Lâm Minh vốn là trong: Trăm chọn một. Cộng thêm hắn chăm chỉ, trong một ngàn bạn cùng lứa tuổi chưa chắc tìm được một người thực lực thắng hắn. Nam nhân mặt khí này chỉ là một tên hạ nhân của con trai quân chủ, Lâm Minh đối phó hắn như chơi đùa.

Nam nhân không ngừng rên rỉ, hắn nằm mơ không nghĩ tới Lâm Minh lại dám đánh hắn. Hắn thò ngón tay nhuốm máu, chỉ vào Lâm Minh run rẩy nói:

- Ngươi... Ngươi dám đánh ta, ngươi... Ngươi xong rồi.

- Ta sau này xong hay không ta không biết, tuy nhiên hiện tại ta biết ngươi xong rồi.

Lâm Minh một cước đá lên bụng nam nhân, hắn ta kêu thảm một tiếng, lại giống như con khỉ bay ra ngoài. Lần này hắn trực tiếp va nát cửa gỗ, bị đá ra ngoài phòng.


Lâm Minh một câu không nói, về trong phòng tùy ý thu thập đồ vật của mình, sau đó bước nhanh rời đi, cả gian phòng đã một đống hỗn độn. Tim của bà chủ cho thuê nhà đều đang nhỏ máu, nàng lớn gan nói:

- Ngươi... Ngươi không thể đi như vậy. Ngươi... Phải... Phải đền.

Bước chân Lâm Minh dừng lại, quay người nhìn lão bà rúc thành một quả cầu thịt trên mặt đất kia:

- Đền?

- Đền... Đền...

Thanh âm của chủ nhà càng ngày càng không có lực, mụ cảm giác ánh mắt của thiếu niên trước mắt giống như vực sâu cửu u, khiến mụ không rét mà run.

Lâm Minh không nói hai lời, đột nhiên một quyền nện ở trên tường. Theo một tiếng “ầm” trầm đục, trên xà nhà bị chấn rơi một tầng đất, mà bức tường gạch kia trực tiếp bị Lâm Minh một quyền đánh thủng. Bà chủ nhà cả kinh kêu một tiếng, con mắt trợn ngược, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Lâm Minh xách hành lý đi ra khỏi phòng, không thèm nhìn nam nhân mặt khỉ nằm chết ngất trên mặt đất kia lấy một cái.

Hắn biết rõ hôm nay đánh người này, chủ nhân sau lưng hắn ta sẽ không từ bỏ ý đồ, sẽ mang đến phiền toái cho mình, nhưng là Lâm Minh không hối hận chút nào.

Làm người đương nhiên phải học biết nhịn, hôm nay nếu tới là một cao thủ võ đạo, mình không phải đối thủ, Lâm Minh sẽ lựa chọn nhẫn nại, thiệt thòi này phải ăn. Nhưng tới chỉ là một hạ nhân công phu mèo ba chân, cậy vào thế lực phía sau, nếu là còn nhịn, vậy tập võ có tác dụng gì?

Điều này không phù hợp võ đạo chi tâm của Lâm Minh.

Cứ như vậy bước nhanh rời khỏi khu nhà ở này, Lâm Minh tiện tay ném bọc xuống, bắt đầu cân nhắc vấn đề chỗ ở. Hắn cần tìm một chỗ ở. Khách sạn cơ bản đã đầy, hơn nữa giá cả đắt đỏ, về phần ăn ngủ dã ngoại, tuy là hắn cũng không ngại, nhưng Lâm Tiểu Đông khẳng định không để yên, sẽ kéo hắn đi chỗ mình ở.

Nếu là quá khứ, con trai quân chủ kia tất nhiên sẽ lại phái người đến, đến lúc đó Lâm Tiểu Đông cũng không ở được, hai người có thể cùng nhau ngủ ngoài đường.

Huống chi hắn vừa gây ra họa, nói không chừng con trai quân chủ kia trực tiếp phái tay chân đến. Đối với những người này mà nói, đánh người tàn phế đều không có gì kỳ quái, Lâm Minh cũng không muốn liên lụy Lâm Tiểu Đông.

Như vậy mình có thể ở chỗ nào?

Lâm Minh nghĩ nghĩ, rốt cuộc nghĩ tới một chỗ ở, một tửu lâu hào hoa nhất Thiên Vận thành, Đại Minh Hiên.

Đại Minh Hiên tiêu phí cực cao, người ra vào không phải phú thì quý, bản thân bối cảnh cũng rất lớn. Thực lực như vậy, một con trai quân chủ tự nhiên là không động vào được.

Lâm Minh đi Đại Minh Hiên tự nhiên không có khả năng bỏ tiền ra ở, hắn tới nơi này để làm công. Cha mẹ Lâm Minh chính là mở tửu lâu, Làm Minh biết nấu ăn, hơn nữa mùi vị không tệ. Nhưng là hắn cũng không cho rằng mình có thể sánh được với đầu bếp của Thiên Vận thành, trên thực tế, tuyệt học sở trường của hắn cũng không phải nấu ăn...

***

Khi Lâm Minh tới Đại Minh Hiên, Đại Minh Hiên vẫn như cũ một mảnh đèn đuốc sáng trưng. Nơi này sẽ buôn bán đến rạng sáng, là tửu lâu buôn bán tốt nhất Thiên Vận thành.

Quần áo Lâm Minh thật sự bình thường, khi vào cửa ánh mắt của tiếp tân nhìn Lâm Minh liền có chút khác thường. Bởi vì người mặc như vậy còn đeo bọc thật sự không giống như có thể ở Đại Minh Hiên ăn cơm, hơn nữa mấu chốt là tuổi đối phương cũng chỉ khoảng mười lăm.

Tuy nhiên hàm dưỡng của tiếp tân cũng coi như là tốt, đi qua hỏi:

- Vị tiểu huynh đệ này là theo cha mẹ tới sao?

Lâm Minh lắc đầu nói:

- Ta tới tìm việc làm.


Lúc này, dù là tiếp tân hàm dưỡng rất tốt cũng nhíu mày lại. Một đứa bé mười lăm, mười sáu tuổi có thể làm việc gì? Bưng bát đĩa cần mỹ nữ mười tám mười chín tuổi, tiếp tân cần người đẹp trai cao ráo hơn hai mươi tuổi, về phần đầu bếp, đứa bé mười lăm, mười sáu tuổi có thể làm đầu bếp sao?

- Đi chỗ khác đi, đừng tới gây rối.

Tiếp tân không kiên nhẫn khoát khoát tay.

- Ta quả thật biết làm việc, ngươi có thể cho ta tới phòng bếp thử xem.

Tiếp tân khó chịu hỏi:

- Ngươi có thể làm gì?

Lâm Minh mỉm cười nói:

- Giải cốt (róc thịt khỏi xương).

- Gì?

Tiếp tân ngây cả người.

Giải cốt là một chức nghiệp không được chuộng, cũng không phải mỗi một tửu lâu đều thiết lập. Công tác này kỳ thật là đem súc vật của đồ tể hoặc con mồi của thợ săn tách thành miếng thịt.

Cổ có câu “Bào Đinh giải ngưu”, người cầm đao cấp đại sư có thể nhàn nhã có dư đem một con bò tách rời. Mà người cầm đao khá tốt tuy rằng cũng có thể tách rời con bò, nhưng lại phải một năm đổi một con dao. Mà người cầm đao bình thường một tháng là phải đổi một con dao, hơn nữa hiệu suất cực thấp, một con bò có thể vần vò hơn nửa ngày.

Mà Đại Minh Hiên, rất nhiều lúc tách rời không phải bò mà là hung thú. Rất nhiều hung thú hương vị ngon lành, nhưng là lân giáp, da, xương cốt, gân cực kỳ cứng cỏi. Người bình thường mất sức chín trâu hai hổ cũng chỉ tách rời một miếng nhỏ, về phần cao thủ võ đạo... Thường nói đạo quân tử chạy xa nhà bếp, cao thủ tự nhiên sẽ không hạ thấp thân phận đi làm việc này. Dù là bọn họ tới, không hiểu khe hở trong cơ thịt xương cốt, không có lực lượng, thường thường làm thịt biển thành một đống hỗn độn, lớn nhỏ không đều, không thể làm ra món ngon tinh xảo.

Lâm Minh mới đầu tiếp xúc võ đạo chính là bắt đầu từ giải cốt. Trong tửu lâu của cha mẹ, giải cốt chính là tu luyện mỗi ngày hắn phải làm, việc này đã làm dài đến mấy năm.

Đây chính là việc phi thường mệt người, không thoải mái hơn so với đánh cọc! Lâm Minh cũng không cho rằng mình ở võ đạo có thiên phú hơn người gì, hắn có thể dựa vào chỉ có cần cù, luyện tập một lần lại một lần. Võ học của hắn cơ sở vững chắc chính là trong một đao lại một đao này luyện ra.

Tiếp tân thật sự không đuổi được Lâm Minh, đành phải đưa hắn vào phòng bếp...

- Lan tỷ, tiểu huynh đệ này muốn tới xin làm người giải cốt.

- Người giải cốt?

Ở phòng bếp Đại Minh Hiên, một nữ nhân xinh đẹp tuổi chừng hai mươi hai, hai mươi ba đánh giá Lâm Minh từ trên xuống dưới, nhìn thấy quần áo đối phương mộc mạc, cùng bộ dạng bao lớn bao nhỏ của dân chạy nạn, đôi mày liễu của mỹ nữ hơi nhíu lại. Nàng bất mãn nói với tiếp tân dẫn Lâm Minh vào:

- Ngươi làm gì vậy, người nào đều mang vào phòng bếp. Đông tử, cho hắn chút bạc vụn, đuổi hắn đi.

Nữ nhân xinh đẹp này hiển nhiên là coi Lâm Minh là đứa bé gặp rủi ro, về phần tiếp tân bị răn dạy kia thì đầy vẻ đau khổ. Trên thực tế hắn vốn muốn đẩy Lâm Minh ra ngoài, lại phát hiện hai chân Lâm Minh giống như mọc rễ, căn bản đẩy không dời.

- Được!

Một nam nhân trẻ tuổi dang róc xương dang định tới đuổi Lâm Minh, mà đúng lúc này hắn chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên, trong tay nhẹ bẫng. Đao róc xương vốn cầm ở trong tay rồi lại bị thiếu niên kia cướp đi.

Người trẻ tuổi tên là Đông tử này còn không hiểu chuyện gì xảy ra. Lâm Minh nói:

- Ta không phải đến xin cơm. Vị tiểu thư này, xem xem tay nghề của ta rồi lại đuổi cũng không muộn chứ.


Nữ nhân xinh đẹp hơi kinh hãi, tiểu tử này thật đúng là luyện qua. Nàng liếc Đông tử một cái:

- Thật vô dụng, một đứa bé đều không làm gì được. Đi vào kho khiêng tới một con heo.

Nói tới đây nàng quay sang Lâm Minh nói:

- Nếu ngươi thu phục trong nửa canh giờ, ta giữ ngươi ở lại Đại Minh Hiên.

Đông tử tự biết mất mặt, ngượng ngùng xoay người đi khiêng heo, lúc này Lâm Minh nói:

- Không cần, con kia là được rồi.

Lâm Minh nói xong chỉ chỉ một con Giao Cân thú cách đó không xa.

Nữ nhân xinh đẹp kinh hãi. Giao Cân thú là hung thú cấp hai, cả người gân nhiều, những cái gân này cực kỳ cứng cỏi, đao kiếm khó thương. Nhưng nếu là cho thêm dược liệu đặc biệt, lửa nhỏ chậm rãi hầm ba ngày ba đêm, sẽ nấu ra nồi canh vị ngon ngọt thuần.

Loại hung thú này dù là cao thủ giải cốt tới cũng rất khó đối phó, thiếu niên này thật đúng là điên.

- Nói đùa gì vậy. Giao Cân thú này phải hơn một trăm lượng vàng, làm hỏng ngươi đền nổi sao?

Đông tử khó chịu nói, hắn đối với chuyện Lâm Minh cướp dao của hắn còn canh cánh trong lòng.

Nữ nhân xinh đẹp nguýt Đông tử một cái, tức giận nói:


- Cho ngươi làm hỏng ngươi làm nổi sao?

Đông tử thanh âm nghẹn lại, lập tức không nói. Giao Cân thú cũng không phải heo bò dê, người thường cầm dao đều không phá được lân giáp, muốn làm hỏng thứ này cũng không phải người bình thường làm được.

Nữ nhân quay sang Lâm Minh nói:

- Ta cho ngươi cắt!

Lâm Minh gật gật đầu, chọn một cây dao róc xương tốt nhất phòng bếp. Giao Cân thú hắn chỉ cắt qua hai lần, hai lần đều trên tiệc mừng thọ của nhân vật thực quyền Lâm gia. Dù sao loại hung thú này không phải người bình thường có thể tiêu phí nổi.

Hít sâu một hơi, Lâm Minh cẩn thận vuốt ve lân giáp của Giao Cân thú, cảm thụ nơi gân gồ lên, quá trình này kéo dài chừng một nén nhang, trong đầu hắn hình thành một sơ đồ huyết quản. Sơ đồ này lần lượt ấn chứng với sơ đồ huyết quản trong trí nhớ của Lâm Minh trước kia.

Mà trong chờ đợi như vậy, có người không kiên nhẫn nói:

- Làm gì vậy? Còn chưa cắt?

- Đừng ra vẻ thâm ảo, mau động thủ đi.

Cũng không trách những người này không kiên nhẫn. Một thiếu niên mười lăm tuổi tới làm người giải cốt, đối tượng giải cốt còn là hung thú cấp hai, nhìn thế nào đều như trò đùa dai.

Lâm Minh làm như tai tiếc không nghe thấy, khi hắn cầm dao lên, ánh mắt hắn liền đã trở nên cực kỳ chuyên chú. Giải cốt tương đương tu luyện của hắn.

Sau khi ấn chứng xong sơ đồ huyết quản. Lâm Minh rốt cuộc động dao. Không dùng rìu, dao rựa, hắn dùng chỉ là một cây dao róc xương khó thể phát lực.

Mà chính là thanh chùy thủ bình thường này, ở trong tay Lâm Minh trở nên vô cùng sắc bén. Khoảnh khắc mùi dao hạ xuống, lân giáp của Giao Cân thú bị Lâm Minh một dao rạch ra!

Nhìn thấy một màn này, người nguyên bản nghi ngờ lập tức ngậm miệng. Chỉ riêng làm được điểm này đã yêu cầu sức lực cổ tay không dưới ba trăm cân, bình thường tách rời Giao Cân thú đều phải dùng rìu chật hoặc là cưa để cưa.

Mùi dao dọc theo khe hở huyết quản đưa vào, tốc độ trôi chảy vô cùng, giống như là cắt giấy vậy. Chỉ nghe tiếng “roạt roạt”, từng cái gân trắng trong cơ thể Giao Cân thú đã lộ ra.

Nhìn bộ dạng cử trọng nhược khinh kia của Lâm Minh, nam nhân kêu Đông tử dùng sức dụi dụi mắt, hắn đều hoài nghi mình hoa mắt. Tiểu tử này cắt thật sự là Giao Cân thú?

Động tác của Lâm Minh như nước chảy mây trôi, ngẫu nhiên gặp phải mấy sợi gân không thể tránh, lúc này hắn sẽ dùng sức mạnh cắt đứt. Cứ như vậy, dùng thời gian non nửa canh giờ, con Giao Cân thú này bị Lâm Minh cắt thành miếng, đặt bên cạnh thịt miếng là những đoạn gân đáng giá nhất của Giao Cân thú. Những sợi gân này dài ngắn nhất trí, tổn thất gần như không có.

Một màn này khiến người líu lưỡi. Lâm Minh lm hết thảy thoạt nhìn thoải mái, nhưng mọi người lại biết tách rời Giao Cân thú là một công trình lớn cỡ nào. Dưới tình huống bình thường cần bốn năm người khỏe mạnh hợp tác làm non nửa ngày, mà thiếu niên kia lại chỉ sắc mặt hơi đỏ, xem ra lại xử lý một vài con đều không thành vấn đề!

Buổi tối Đại Minh Hiên đã không bận rộn mấy, rất nhiều người của phòng bếp đều đang nhìn. Người trong phòng nhìn thấy tình cảnh này đều lặng im, lúc này Lâm Minh buông dao nói:

- Hiện tại ta có thể ở lại chỗ này chưa? Ta mỗi ngày công tác không thể vượt quá hai canh giờ, một tháng lương năm lượng vàng. Ta còn có một điều kiện, phải bao ta ăn ở.

Nữ nhân xinh đẹp thoáng suy nghĩ một chút liền gật đầu nói:

- Được!

Điều kiện Làm Minh đưa ra không thấp, nhưng là tuyệt đối đáng giá. Với tốc độ của Lâm Minh hai canh giờ có thể làm rất nhiều, hơn nữa mấu chốt là nguyên liệu nấu ăn tổn thất ít, điểm này rất trọng yếu.

Cứ như vậy, Lâm Minh ở Đại Minh Hiên bắt đầu công tác. Hai canh giờ không tính là lãng phí thời gian, bởi vì đây cũng là tu luyện. Đánh cọc luyện là sức mạnh, mà giải cốt luyện chính là xảo kình.

Buổi tối cùng ngày, Lâm Minh một mực ở nhà kho, một hơi cắt ba con hung thú cấp một. Lúc này hắn đã đầu đầy mồ hôi, cánh tay tê rần. Hắn chuẩn bị cất một con cuối cùng rồi đi chỗ ở nghỉ ngơi.

Một con cuối cùng, hắn lại chọn một con hung thú cấp hai, Kim Bối Xuyên Sơn Giáp. Răng của loại hung thú này là có thể cắn nát đá, đào núi giống như đậu hũ vậy.

Bởi vì chân nguyên tiêu hao quá nhiều. Lâm Minh mất sức chín trâu hai hổ mới rạch ra lân giáp bụng Kim Bối Xuyên Sơn Giáp. Dự tính ban đầu của hắn lựa chọn con hung thú cấp hai này chính là vì ép ra cực hạn của bản thân.

Rạch lân giáp ra liền thoải mái hơn nhiều. Mũi dao dọc theo khe hở cơ thịt chạy ở phần bụng Kim Bối Xuyên Sơn Giáp. Đúng vào lúc này, Lâm Minh cảm giác dao khựng lại, dường như chạm phải đồ vật gì đó cứng cứng.

Xương? Không phải, trong bụng không nên có xương.

Vậy là tảng đá? Cũng không đúng, Kim Bối Xuyên Sơn Giáp tuy rằng ngẫu nhiên sẽ ăn đá, nhưng là đã sớm nghiền nát, cho dù không nát cũng bị axit dạ dày mạnh ăn mòn rồi, không có viên lớn như vậy. Chẳng lẽ là...

Nội đan?

Nghĩ tới điểm này, trong lòng Lâm Minh hơi hơi kích động. Một viên nội đan của hung thú cấp hai rất đáng giá, nếu như không bán để ăn đối với thân thể cũng có chỗ tốt rất lớn.

Lâm Minh đeo bao tay, cẩn thận tránh khỏi axit dạ dày, lấy thứ cứng cứng kia ra. Nhưng mà vừa nhìn. Lâm Minh rất là thất vọng. Đó là một vật thể hình vuông, hiển nhiên không phải là nội đan, bởi vì nội đan cơ bản đều là tròn.

Có vẻ thật sự là tảng đá, tuy nhiên tảng đá này có chút cổ quái...

Hình lập phương màu xám, cạnh góc chuẩn có chút quá đáng, giống như là cắt ra. Hơn nữa sáu mặt tảng đá lập phương đều khắc một loại Minh Văn màu đen kỳ dị, mang theo một luồng khí tức thần bí.

Kim loại?

Lâm Minh quan sát kỹ càng một hồi, không giống kim loại nhưng cũng không quá giống đá. Có lẽ là một loại ngọc?

Vũ Cực Thiên Hạ - Chương 2: Tảng đá kỳ dị