"Mẹ, mẹ mau tỉnh lại đi mẹ" Hạ Tuyết khổ sở gào khóc.
"Hạ tiểu thư, phu nhân có khỏe không" Tả An Na đau lòng đi vào phòng bệnh, nhìn bộ dáng Hạ Tuyết này khóc thất thanh, dịu dàng hỏi.
Hạ Tuyết đau lòng lắc đầu một cái, nhìn hai mắt Trang Minh Nguyệt tĩnh lặng, trong lúc hoảng thần cô cho rằng tròng mắt mình đang run rẩy, cũng cho rằng chỉ là ảo giác, cô xoa xoa nước mắt, mới quay đầu nhìn Tả An Na, có chút lo lắng hỏi: "Sao lúc này, cô lại tới đây? có phải Văn Hạo xảy ra chuyện gì hay không ?"
Tả An Na khẽ mỉm cười, nhìn Hạ Tuyết nói: "Không có, Daniel Tổng Tài đang cùng với Tổng Tài, bàn sách lược đối phó Trác Bách Quân, hai người bọn họ phối hợp vô cùng tốt, Tổng Tài lo lắng cô có chuyện, nên bảo tôi tới xem cô một chút"
"À" Hạ Tuyết cười khổ nhìn Tả An Na nói: "Tôi không sao, tôi rất khỏe"
Tả An Na nghe vậy, yên lòng đi tới bên cạnh Hạ Tuyết, nhẹ nắm bả vai của cô nói: "Không có chuyện gì, cũng sẽ đi qua, cô yên tâm, phải tin tưởng Tổng Tài, hắn có thể giải quyết tất cả mọi chuyện"
Hạ Tuyết đành mỉm cười gật đầu, nhìn Tả An Na nói: "Tôi không sao, cô yên tâm"
Tả An Na bình tĩnh đi tới trước máy đun nước trước phòng bệnh, lấy ra một cái ly, vừa cẩn thận rót nước, hai mắt lộ ra một chút lạnh lùng, để cho nước nóng xẹt qua ngón tay cái của mình, ngấm vào trong nước nóng, cô không có chút đau đớn, chỉ thật yên tĩnh từ từ rót đầy ly nước kia, vừa mới đứng lên, đã nhìn thấy Hàn Văn Kiệt đứng ở bên cửa, đang dùng ánh mắt nhàn nhạt, nhìn mình, cô lập tức mỉm cười nói: "Tam thiếu gia, anh còn chưa nghỉ ngơi sao?"
Hàn Văn Kiệt mỉm cười nhìn Tả An Na nói: "Cô đang suy nghĩ gì, bị nước nóng phỏng tay, cũng không biết"
"A!" Tả An Na đột nhiên bật cười, mệt mỏi nói: "Khoảng thời gian này, xảy ra quá nhiều chuyện, nên có chút phân tâm"
"Vất vả cho cô và anh cả tôi rồi" Hàn Văn Kiệt đi tới, nhìn bộ dáng Hạ Tuyết đau lòng, hắn liền thở dài nói: "Cô về nghỉ ngơi trước đi, tôi muốn châm cứu vòng ba cho mẹ! Không có chuyện gì, đi về nghỉ trước đi"
"Không! Tôi muốn ở lại chỗ này với mẹ! Ít nhất ba ngày nay, tôi không muốn rời khỏi một tấc! ! Tuyệt đối không muốn rời khỏi mẹ! Tôi muốn nói nhiều chuyện với bà, tôi phải chờ bà tỉnh lại" Tâm tình Hạ Tuyết lập tức kích động, nói.
Hàn Văn Kiệt đi tới trước mặt mẹ, nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô biết tại sao, bệnh viện phải quy định thời gian nhất định cho người thân thăm bệnh không, một là bảo đảm bệnh nhân không bị quấy rầy, hai là ở bệnh viện, không có cách nào chu đáo, hơn nữa cũng sẽ làm cho thân thể rất mệt mỏi, bây giờ cô xúc động và thân thể cũng không tốt, cô nhất định phải về nhà, tắm nước nóng, sau đó nằm một giờ rồi trở lại, thậm chí bây giờ chuyện gì cũng không giúp được, mẹ không có cách nào tỉnh nhanh như vậy, tôi muốn châm cứu cho mẹ, dùng tất cả thủ pháp để làm! Cho nên cô yên tâm, nghe lời tôi, đi về nghỉ một lát rồi trở lại, chắc chắn tinh thần sẽ không như vầy! Nghe lời tôi nào, hả!"
Hạ Tuyết vẫn lắc đầu một cái, nhìn ánh mắt Trang Minh Nguyệt đột nhiên nhúc nhích một chút, cô kinh ngạc kêu nhỏ: "Dường như tôi nhìn thấy mắt của mẹ đang nhúc nhích"
Hàn Văn Kiệt quay đầu lại, nhìn khuôn mặt của mẹ bình tĩnh và tư thế ngủ yên ổn, liền thở dài, nói với Hạ Tuyết: "Còn nói mình không có gì, mau đi đi, Tả An Na, làm phiền cô đưa Hạ Tuyết đi về nghỉ ngơi"
"Tốt" Tả An Na nghe xong, đang cầm ly nước, đặt trên bàn, lại sơ ý vẩy một chút, cô “ôi” một tiếng, vội vàng dùng khăn giấy lau, đem khăn giấy bỏ vào trong túi, rồi vội vàng cầm tay Hạ Tuyết rời đi, nói: "Hạ tiểu thư, chúng ta đi thôi, thời gian đã không còn sớm, về sớm nghỉ ngơi một chút"
Hạ Tuyết vẫn không yên lòng, lại nhìn thấy Hàn Văn Kiệt đã lấy ra cái hộp châm cứu, chuẩn bị châm cứu cho mẹ, cô không có cách nào, chỉ đành phải đi theo Tả An Na cùng đi ra ngoài.
Lúc Hàn Văn Kiệt châm cứu cho mẹ, lại hơi ngẩng đầu lên, nhìn góc bàn còn ướt một chút, còn có một ít khăn giấy, lúc lau bàn, nhuộm thành màu hơi vàng, hắn không suy nghĩ nhiều, vẫn rút kim châm dài ra.
Lúc Tả An Na cùng Hạ Tuyết đi ra khỏi phòng bệnh, liền nói với hộ vệ đi cùng bên cạnh nói: "Đưa chúng ta trở về nhà Tổng Tài đi"
"Vâng" Tên hộ vệ lập tức dẫn Tả An Na xoay người đi về phía trước.
Giằng co một ngày đêm, bầu trời dần sáng tỏ, Tả An Na liền đỡ Hạ Tuyết chầm chậm đi về phía trước, hai người cùng nhau đi xuống bậc thang, họ vừa đi, Tả An Na săn sóc cho Hạ Tuyết, khẽ kéo áo khoác, nhìn cô khẽ mỉm cười nói: "Đi thôi, đừng lo lắng, phải tin tưởng Tổng Tài và Daniel Tổng Tài, tất cả đều sẽ tốt hơn"
Hạ Tuyết hoàn toàn không còn hơi sức, chỉ theo hộ vệ hộ tống, cùng Tả An Na cùng nhau lên xe.
Hàn Văn Kiệt vừa giúp mẹ châm cứu, đột nhiên vừa ngửi trong phòng này, có một chút mùi đặc biệt, làm cho hắn nhớ đến lúc nảy Tả An Na đem khăn giấy nhét vào trong túi áo mình, lông mày của hắn nhíu lại, lập tức để châm dài xuống, đeo bao tay trắng vào, cầm một cây bông băng, đi tới tấm giấy nhỏ màu trắng trên bàn, quét mạnh một cái, vừa nhanh chóng mang đến phòng kiểm nghiệm, vừa nhanh chóng gọi điện thoại cho anh trai của mình!
Điện thoại của Hàn Văn Hạo vang lên.
"Anh cả!" Hàn Văn Kiệt vừa đi ra ngoài, vừa căng thẳng cầm bông băng đưa lên mũi ngửi một cái, mới nói: "Em cũng không cố ý muốn nghi ngờ cô ấy, nhưng hôm nay em cảm thấy Tả An Na rất lạ! Hơn nữa, cô ấy vừa tới phòng bệnh của mẹ, sau khi đỡ Hạ Tuyết rời đi, em ngửi thấy trong phòng có một mùi rất gay mũi, hơn nữa, em dám chắc chắn đó là dùng thạch tín điều phối thuốc! ! Anh nhanh chóng đi tìm Hạ Tuyết một chút, em đem nước còn sót lại đi kiểm nghiệm một chút!"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo bùng lên ánh sáng lạnh lẽo, lạnh lùng, nói: "Tả An Na"
Trong ánh sáng đèn đường màu xanh nhạt, chiếc xe lao đi, Hạ Tuyết vẫn nhớ đến Hàn Văn Hạo, cô muốn gọi một cuộc điện thoại, Tả An Na mỉm cười ngăn cô lại, nói: "Không cần, Hàn Tổng Tài đang cùng Daniel Tổng Tài bí mật thương lượng, lúc này, không nên quấy rầy, chúng ta về nhà rồi hãy nói"
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, chỉ đành phải gật đầu.
Tài xế lái xe, chạy thẳng về phía trước, lại vòng qua vườn cây, chạy tới bờ hồ hướng phía trước, sắc trời dần sáng, lúc Tả An Na và Hạ Tuyết nhắm mắt dưỡng thần, lại phát hiện xe chạy lệch hướng khu nhà nghỉ của nhà họ Hàn, liền ngạc nhiên hơi trách cứ, hỏi: "Tại sao trời gần sáng rồi, anh lại không nhận ra được địa chỉ nhà Hàn tiên sinh"
Hạ Tuyết cũng ngạc nhiên mở hai mắt ra, nhìn tài xế bình tĩnh lái xe chạy nhanh tới một bờ hồ, bốn phía bờ hồ gió lạnh nổi lên, khắp nơi phát ra tiếng kỳ lạ, có chút kinh sợ, trong lòng của cô không khỏi run lên, nhìn Tả An Na nhờ giúp đỡ.
Tả An Na cũng ngạc nhiên nhìn về phía tài xế, không ngờ giữa bụi cỏ truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếng động vọng lại, cửa xe nhanh chóng bị kéo ra, hai cô gái bị kéo xuống!
"A ————" Bọn họ hoảng sợ hét ầm lên, bị sợ đến vẻ mặt trắng bệch, đứng trong mặt cỏ, lại nhìn thấy rõ người trước mặt, cũng giật mình!
Hàn Văn Hạo và Daniel đứng bên cạnh bờ hồ xanh biếc, lạnh lẽo, hai tròng mắt rét lạnh nhìn chằm chằm Tả An Na, sau lưng của bọn họ, từng người hộ vệ, Hứa Mặc, Hi Thần, Chính Hách, Mặc Nhã, Hạo Vũ, bao gồm cả Nhậm Phong.
Tả An Na lui về phía sau một bước, trợn to cặp mắt nhìn Nhậm Phong! ! !