Người chủ trì cũng không nhịn được cười nói: "Nói như vậy, tôi lại không dám để cho cô trao thưởng! ! Đợi lát nữa, nếu không phải tên của Văn Vũ, cô lại muốn đọc thành tên hắn, ba nam diễn viên khác của chúng ta không phải rất thiệt thòi sao ?"
Hạ Tuyết lập tức xoay người, mỉm cười nắm Microphone, nhìn ba người nam chính được đề cử dưới khán đài, nói: "Xin hỏi ba vị nam chính dưới khán đài một chút, các vị không ngại tôi trao giải thưởng này cho chú em nhà tôi chứ?"
Khách mời toàn trường đều vui vẻ vỗ tay, tiếng vỗ tay như sấm vang dội cả hội trường, ba diễn viên nam chính dưới khán đài càng cuồng nhiệt vỗ tay, kêu to: "Tốt! !"
"Anh xem ———— nhiều người điện ảnh của chúng ta một lòng đoàn kết, vì hạnh phúc cả đời của tôi, bọn họ dâng tặng giải thưởng này ————" Hạ Tuyết không nhịn được bật cười, nói.
Mặt của Hàn Văn Vũ không nhịn được đỏ lên, cúi đầu, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
"Đoàn kết là nhất định, giải thưởng nhất định không thể chia sẻ, dù sao cô không phải là chị dâu của ba người bọn họ ———— Được rồi, thả lỏng không khí một chút, sau đây bắt đầu trao giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất ———— Xin mời Hạ Tuyết ————" Người chủ trì yên lặng mỉm cười, thành công lắng xuống bầu không khí sôi nổi.
"Tốt! Bây giờ bắt đầu trao giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất giải thưởng Bách Hoa lần thứ 32 ———— Không ———— lần thứ 23 ———— Tôi cũng có chút căng thẳng ————" Hạ Tuyết mỉm cười lắc đầu, cẩn thận nhẹ mở lá thư, từ bên trong rút ra danh sách người đoạt giải, đầu tiên cô nhìn kỹ một cái, lại đột nhiên nói ————"Hả? Tôi không có nhìn lầm chứ ————"
Tất cả người ở dưới khán đài đều bị cô chơi đùa thê thảm, không nhịn được cười lên, hình ảnh bốn nam diễn viên chính xuất hiện trước màn hình lớn, cũng có chút căng thẳng bật cười ————
Hạ Tuyết cầm lá thư, thở nhẹ, hơi nghiêng người tới trước, nhẹ nắm Microphone, vừa muốn nói tiếp, nhưng lại quay đầu, hỏi người chủ trì kế bên: "Tại sao không có tiếng trống vậy?"
Toàn trường lại ầm ầm cười to, rốt cuộc sau khi tiếng trống và tiếng vỗ tay rầm rầm rầm vang lên, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều có chút căng thẳng nhìn Hạ Tuyết, bốn nam chính, rốt cuộc lộ ra nét mặt căng thẳng ———— Hạ Tuyết cầm người danh sách đoạt giải thưởng, lại nghiêng người tới trước, hơi mỉm cười, rồi lại đè nén kích động nói: " Giải thưởng Bách Hoa lần thứ 23 dành cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất ———— Beethoven Fantasy, Hàn Văn Vũ! ! Chúc mừng! !"
"Oanh ——————" Người toàn trường giống như vỡ tung, tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên, tất cả những người hâm mộ tại chỗ cũng khóc, kêu to: "Văn Vũ ———— chúng tôi yêu anh ————"
Hốc mắt Hàn Văn Vũ không nhịn được đỏ lên, sau đó xoay người đầu tiên là ôm bạn thân Tả La, trong tiếng vỗ tay, đứng lên, đi tới trước mặt của Trương Kính Trung và Tôn Minh, cúi người chào thật sâu, rồi cùng bọn họ ôm nhau, kích động nói: "Cám ơn thầy ———— Đã nhiều năm chỉ dạy ————"
"Tất cả đều là cố gắng của cậu! !" Trương Kính Trung vỗ nhẹ bờ vai của hắn, mỉm cười nói: "Chúc mừng ————"
Hàn Văn Hạo ngồi ở phía sau, nhìn em trai cùng bạn thân và thầy bắt tay, trên khuôn mặt quen căng thẳng của hắn, xẹt qua một chút nụ cười an ủi.
Trong tiếng vỗ tay vui vẻ kích động của mọi người, Hàn Văn Vũ nôn nóng đi lên khán đài, nhìn Hạ Tuyết đã đứng trên bục trao giải, xúc động, rưng rưng đi về phía mình, hắn cũng kích động ôm cô, ôm thật chặt, thật chặt ———— Người chủ trì đứng ở đầu kia, cầmMicrophone nói đùa: "Có chị dâu ôm em chồng như vậy sao?"
Khách mời toàn trường không nhịn được cười lớn.
Rốt cuộc Hàn Văn Vũ ở trong từng trận tiếng cười, buông Hạ Tuyết ra, sau đó nhìn Hạ Tuyết cầm chiếc cúp, đưa cho mình, thâm tình nói: "Chúc mừng Văn Vũ! Anh diễn xuất vô cùng đặc sắc! ! Anh luôn xứng đáng để tôi học tập!"
Hai tay Hàn Văn Vũ nhận lấy chiếc cúp, sau đó xúc động ôm Hạ Tuyết, hốc mắt đỏ thắm nói: "Tôi không chỉ một lần nghĩ qua, có một ngày, chúng ta cùng đứng trên khán đài, chúc mừng lẫn nhau!"
Hạ Tuyết cũng xúc động ôm hắn, vỗ nhẹ sau lưng của hắn.
"Được rồi, đừng ôm nữa, phải nói cảm nghĩ đoạt giải rồi, không còn thời gian ————" Người chủ trì lại nói đùa nói!
Hàn Văn Vũ mỉm cười đành phải buông Hạ Tuyết ra, sau đó nắm chiếc cúp, đi tới trước bục trao thưởng, hắng giọng một cái, muốn nói nhưng hốc mắt đỏ thắm, lại không biết nên nói cái gì, chỉ chiếc cúp diễn viên chính xuất sắc, nhìn toàn trường một vòng, xúc động nói: "Giờ phút này, không có ngôn ngữ nào làm cho tôi xúc động hơn, tôi lại một lần nữa đứng trên khán đài, nhận lấy giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất! Vẫn mang theo sứ mạng của một diễn viên đi tới hôm nay, cũng có mệt mỏi, cũng có chùn bước, nhưng mỗi khi nhìn khán giả dưới sân khấu, cho mình tiếng vỗ tay cuồng nhiệt thì mới phát hiện, những gì được gọi là vất vả, đổ máu và nước mắt, cũng đánh không bằng những tiếng vỗ tay ———— Cuối cùng, tôi đã thăng trầm rất lâu ở trong vòng tròn này, mang theo niềm tin của những người thầy đã cho tôi, truyền thụ lại cho rất nhiều người điện ảnh! Cám ơn tất cả những người yêu tôi! Cám ơn cha mẹ của tôi, cám ơn anh trai tôi, vì anh đã hy sinh rất nhiều, để cho tôi có được ngày hôm nay ———— nhiều năm anh đã vất vả ————"
Hàn Văn Vũ nói tới đây, hai mắt không nhịn được đỏ lên, cũng không biết anh trai đang ở dưới khán đài ————
Sắc mặt của Hàn Văn Hạo chậm rãi buông lỏng, đuôi mắt xẹt qua ý cười.
Hai mắt Hàn Văn Vũ rưng rưng kích động nói: "Nhớ khi còn bé, anh muốn tôi và em trai viết ra mơ ước của hai người chúng tôi, sau đó anh đem mơ ước của chúng tôi vo thành một cục rồi ném đi, nhưng giữ lại trong lòng cả đời, gánh lấy trách nhiệm nặng nề mà người bình thường không thể gánh, bản thân tôi đứng đây, cám ơn anh trai ———— anh trai tốt nhất của tôi ———— Cám ơn ————"
Hạ Tuyết cũng xúc động, hai mắt nóng lên.
"Anh cả ———— Mong anh nhất định phải hạnh phúc, cho dù bây giờ anh ở đâu, xin hãy tin em và em trai sẽ báo đáp những gì anh đã từng bỏ ra! Phần thưởng này, thuộc về em, cũng thuộc về anh! !" Hàn Văn Vũ nhìn về ống kính, dùng sức giơ chiếc cúp trong tay, xúc động nói: "Cám ơn hai người thầy của tôi, đạo diễn Trương Kính Trung, đạo diễn Tôn Minh! ! Cám ơn hai người! ! Cám ơn mọi người! !"
Toàn trường vang lên âm thanh cuồng nhiệt! ! Dùng tiếng trống kích động nhất lòng người, vui vẻ tiễn chân ảnh đế giải thưởng Bách Hoa đi về phía sau khán đài, Hạ Tuyết cũng đi về phía sau khán đài, chuẩn bị thay đổi trang phục ————
Toàn trường tức thì tối sầm lại, trước khi trao giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, có một màn ca múa sôi động! !
Chính Hách ẩn nấp ngay trước mặt của khán đài, xác định ám hiệu bằng miệng của Hi Thần và Mặc Nhã cho mình, dưới sự sắp xếp của Nhậm Phong và Hứa Mặc, làm cho quạt gió chậm rãi tạm ngừng chuyển động, Chính Hách chỉ cần tìm đúng kẻ địch, khi quạt gió hơi chuyển động thì phải nhắm chính xác, xuyên qua khe hở chuyển động của quạt gió, bắn tới kẻ địch! Hắn chỉ có một lần cơ hội! ! Hắn cúi đầu, điều chỉnh ống nhòm súng ngắm tầm xa, quả nhiên nhìn thấy ở lầu chót một cao ốc, xẹt qua một chút ánh sáng màu xanh, có một tia tử ngoại phản chiếu, là một người Mỹ, đang ăn chocolate ———— Hắn hừ một tiếng, khóe miệng hơn nhếch lên, nhấn tai nghe nói: "Anh trai chờ một lát, mời anh ăn chocolate thật ngon nhé!"