Cửa thang máy tòa nhà mở ra, Hàn Văn Hạo bước đi vào trước, vẫn nghe Tả An Na báo cáo tất cả tình hình của công ty nhiều ngày qua, lại ngửi được mùi thơm hoa bách hợp, hắn hơi giật mình, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cả phòng khách, ánh sáng chiếu ấm áp, màn cửa sổ màu trắng bay bay, các nơi bài biện, dường như rực rỡ hẳn lên, còn có trên bàn trà đặt một bình hoa Bách Hợp xinh đẹp, biết có người mới vừa đi ————
Hắn ánh mắt nóng lên, nơi đuôi mắt thoáng qua ý cười, cũng rất mau ẩn nấp, chỉ bất đắc dĩ thở dốc, liền nghe Tả An Na, đi lên phía trước, mỉm cười nói: "Trong khoảng thời gian này, anh không ở, gần như mỗi ngày, Hạ tiểu thư cũng đến đây, quét dọn phòng, thay đổi hoa, thỉnh thoảng còn đến phòng Tổng Tài, ôm một bó hoa, lúc đi tới có chút ngượng ngùng, cười nói mình là vừa mới đi ngang qua ———— Thật ra tôi biết rõ, cô ấy dụng tâm làm mọi chuyện vì anh ————"
Con ngươi Hàn Văn Hạo xoay vòng một chút, từng bước từng, bước đi về phía trước, đi vào giữa phòng khách, đi tới bên ghế sa lon, nhìn gối ôm trên ghế sa lon màu đen, đã đổi lại thành màu trắng đen phối hợp hoa văn hình học, có thêm một cái ghế nằm bên cạnh cửa sổ sát đất, bình hoa cũng là mới mua, trong bình hoa gốm sứ màu trắng đen hình tròn lùn, cắm bó hoa Bách Hợp, tươi đẹp vừa nở rộ, tỏa ra hương thơm ngát, cũng rất mềm mại ————
Hắn chăm chú nhìn bó hoa Bách Hợp, vươn tay chậm rãi khẽ vuốt ve đầu con Báo, cảm giác trơn bóng, liền cúi đầu xuống, biết ngay cả con vật này, cũng được người khác rất chịu khó lau sạch sẽ, ánh mắt hắn không nhịn được trở nên dịu dàng, vươn tay nới lỏng cúc áo âu phục, Tả An Na lập tức giúp hắn cởi áo khoác, thăm dò, hỏi: "Rốt cuộc anh trở lại, có nên báo cho Hạ tiểu thư không ?"
Hàn Văn Hạo không nói gì, ngồi xuống, tay vẫn khẽ vuốt ve đầu con Báo, thân thể cứng ngắc, làm ngơ chuyện này, trực tiếp hỏi: "Tình hình buổi lễ trao giải thế nào, có phát hiện khác thường hay không?"
"Không có ————" Tả An Na đi vào phòng bếp, lấy cà phê, pha một ly cà phê, tự mình đưa đến trước mặt của Hàn Văn Hạo, nói: "Chúng tôi vì bảo vệ an toàn cho Hạ tiểu thư, nghiêm ngặt canh phòng, phái 100 vệ sĩ, canh chừng mỗi một góc, bảo đảm an toàn của cô ấy ———— Anh yên tâm!"
Hàn Văn Hạo nhận lấy cà phê, suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Tình hình bên Tĩnh Đồng thế nào?"
Tả An Na sững sờ, không dám lên tiếng.
Hàn Văn Hạo lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tả An Na, con mắt lóe lên.
*******
Ban đêm, không khí cũng muốn kết thành băng!
Cao ốc One-king, tối nay đèn đuốc sáng rực, vì dưới cờ one-king có ba diễn viên lọt vào vòng nữ chính xuất sắc nhất, nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất và nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, tiếp theo, nhà đầu tư điện ảnh one-king cũng lọt vào vòng nhà quay phim tốt nhất, cho nên trước đêm diễn ra lễ trao giải, sẽ là một buổi tối bận rộn, cho nên mọi người cuồng nhiệt hò hét, mặc cho từng trận gió lạnh thổi qua, cũng chờ đợi ngày mai!
Tối nay bận rộn nhất là bộ phận tuyên truyền, những bộ phận khác cũng lục tục kéo xuống đất rồi, Tĩnh Đồng cũng cùng mấy đồng nghiệp thân thiết dựa chung một chỗ, lạnh run run đi ra công ty, đi xuống bậc thang, cùng đi ăn khuya lấp đầy bao tử, nếu không, cả người lạnh lẽo đến đông cứng rồi.
Trác Bách Quân ôm vai tựa vào trước xe thể thao của mình, nhìn Tĩnh Đồng đứng bên cạnh đồng nghiệp, lạnh run lập cập, lỗ mũi đỏ bừng, đôi môi trắng bệch, thở ra hơi trắng, nói: "Lạnh muốn chết! !"
"Tĩnh Đồng———" Trác Bách Quân bình tĩnh, đi về phía cô ————
Tĩnh Đồng cùng mấy đồng nghiệp sững sờ tại chỗ, nhìn Trác Bách Quân đứng trong màn đêm, hai tròng mắt đang lóe sáng như vì sao, xin lỗi nhìn mình, cô lập tức cúi đầu, kéo đồng nghiệp, nói: "Đi thôi ———— Nhanh lên một chút ———— Lạnh muốn chết ————"
Các đồng nghiệp cũng sửng sốt, kêu nhỏ một tiếng Tổng giám, liền muốn đi về phía trước, Trác Bách Quân lập tức tiến lên, nhanh chóng bắt được cổ tay Tĩnh Đồng, nói: "Tôi có việc nói với em! ! Các người đi trước!"
"Vâng ————" Đồng nghiệp nghe, ngạc nhiên nhìn Tĩnh Đồng một cái, rồi trầm mặc rời đi, trong lòng của Tĩnh Đồng căng thẳng, cũng mau nhanh chóng bước đi, muốn đi theo bọn họ, không ngờ bị Trác Bách Quân kéo mạnh tay, hai tròng mắt của cô lập tức đỏ lên, nói: "Anh buông tay! ! Em không có tư cách đi cùng với anh! Làm cho anh tức giận như vậy là em không tốt! Anh đừng để ý đến em!"
Cô vừa nói xong, muốn ngăn tay của hắn!
Trong lòng Trác Bách Quân quýnh lên, từ phía sau ôm lấy cô, cúi đầu ở cổ của cô, nói: "Xin lỗi! Chuyện ngày hôm nay, là tôi không đúng! Tôi quá xúc động ! Mà tôi cũng lo lắng cho em ———— Chúng ta đã có mười ngày không gặp, tại sao em lại phải đối xử với tôi như vậy? Tôi biết em trốn tránh tôi, tại sao muốn trốn tránh tôi?"
"Em không có ———— em chỉ rất bận rộn ———— Anh buông tay ———" Tĩnh Đồng muốn kéo hắn ra, không ngờ bị hắn ôm mình vào trong ngực chặt hơn, thậm chí hắn mở áo khoác ngoài, dịu dàng bao mình vào trong ngực, kêu nhỏ: "Lạnh không? tôi một mình đã đợi em cả buổi tối ———— Ít nhất em phải nói cho tôi biết sự thật, để tôi không hiểu lầm em ———— Tôi không tin em và hắn ở cùng nhau, tôi cũng không tin em đột nhiên không để ý tôi !"
Nước mắt Tĩnh Đồng lăn xuống.
Trác Bách Quân nhìn thái độ của cô dịu lại, cúi người, nói: "Lên xe chúng ta nói chuyện ————"
"Em không muốn ————" Tĩnh Đồng lập tức từ chối.
"Lên xe ————" Trác Bách Quân mạnh mẽ kéo cô đi về phía xe ————
"Em không muốn! ! Đến lúc đó chị Ngọc Lộ lại ————" Tĩnh Đồng đột nhiên phát hiện mình nói sai, vội vàng đỏ mặt im miệng, Trác Bách Quân lập tức xoay người, nhìn Tĩnh Đồng nói: "Ngọc Lộ nói gì với em ?"
"Không có!" Tĩnh Đồng lập tức nghĩ xoay người, nhưng Trác Bách Quân lại mạnh mẽ kéo cô, ôm cả người cô kéo lên xe, buộc cô ngồi vào sau xe, mình cũng ngồi vào sau xe, đóng cửa xe, muốn vươn tay vội vàng ôm cô, Tĩnh Đồng lại có chút sợ lãi nép vào bên cửa xe, nói: "Anh đừng tới đây ———— Em không tham lam như anh nghĩ, em biết anh ở trong công ty rất được hoan nghênh, người cả công ty cũng thích anh, chị Ngọc Lộ cũng rất thích anh, em chỉ là một cô gái bình thường, không nghĩ nhiều như vậy ————"
Trác Bách Quân lại kéo tay của cô, để cho cả người cô ngã vào trong ngực của mình, hôn cổ của cô, hai tay khẽ xoa bộ ngực sữa của cô, hắn khát khao thân thể đầy đặn của cô, mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, muốn tránh hắn vuốt ve, hắn bất đắc dĩ, cũng không nói gì, vẫn cuồng nhiệt ôm lấy cô, hôn cổ của cô, tay đã quét qua bắp đùi, hướng trong váy tìm kiếm! !
"Tổng giám, anh đừng như vậy!" Thật ra thân thể Tĩnh Đồng đã xông lên kích thích, sắc mặt đỏ lên, thở phì phò, từ lúc bắt đầu mãnh liệt từ chối, càng về sau, phát hiện người đàn ông này dùng nụ hôn và kích tình để nói với mình, hắn rất yêu mình, cô dần dần nhũn ra, tựa vào trong ngực của hắn, mặc cho hắn khẽ cắn vành tai của mình, tay dò vào giữa hai chân đã ướt át, xoa nhẹ ————
Một luồng hơi kích thích xông tới giữa hai chân, cô thở phì phò, mặt tựa vào trên bả vai của hắn, hai mắt có chút mê ly nhìn hắn ————
Trác Bách Quân cũng cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng, khéo léo, đang dán trên bả vai của mình, đôi mắt to ngập nước, lóe ra màu sắc động lòng người, chóp mũi nho nhỏ rất hấp dẫn, môi đỏ mọng hé mở, càng lộ vẻ mê người, hắn nắm nhẹ giữa hai chân ướt át của cô, thừa dịp cô còn mê loạn, khẽ hút chóp mũi của cô, dùng môi mỏng hấp dẫn của mình cọ sát cánh môi mềm của cô, cũng không tiến vào, chỉ trêu đùa nói: "Chúng ta về nhà hôn tiếp ———— Bây giờ đang ở cửa công ty, lá gan em lại nhỏ ———— Hả?"
Tĩnh Đồng không biết nên nói gì, vừa mới ngẩng đầu nhìn cặp mắt đào hoa mê người, muốn từ chối, lại bị ngón tay của hắn hướng giữa hai chân nhẹ nhàng xông vào, cô thở gấp ra tiếng, nắm cổ áo tây trang hắn, hai chân gợi cảm chuyển động, đỏ mặt, nói: "Em ———— Không dám về nhà ————"
Động tác trong tay Trác Bách Quân ngừng lại, đổi thành ôm lấy thân thể của cô, cúi đầu, hôn chóp mũi, mới nói: "Tại sao?"
"Bạn trai của em ————"
"Bạn trai cũ ————"
"A ———— Bạn trai cũ của em, hai ba ngày nay một mực dưới lầu nhà em canh chừng em, cho nên em không dám về nhà ———— Em cũng muốn từ chối hắn ———— Em ————" Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, không dám nói tiếp.
Ánh mắt Trác Bách Quân dịu dàng, có chút bá đạo ôm lấy cô, nhẹ xoa bộ ngực sữa của cô, xúc động, nói: "Bởi vì em yêu thích tôi ———— Cho nên muốn từ chối hắn ———— Nhưng sợ không từ chối được?"
"Ừ ————" Tĩnh Đồng thành thực gật đầu, trái tim phanh phanh nhảy.
Trác Bách Quân mỉm cười nói: "Chuyện này không phải đơn giản sao? Đến nhà tôi ————"
"Nhà anh?" Hai mắt Tĩnh Đồng trợn to.
Gió bên ngoài xe thổi ào ào, từ một góc tối, có hai bóng người đứng đó, tròng mắt bọn chợt lóe lên, lập tức biến mất trong màn đêm!