Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 558: Hắn


Mặt hồ phẳng lặng như gương, máy quay trên mặt nước, máy quay dưới nước, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, đạo diễn ngồi trên mặt hồ, chăm chú nhìn hình ảnh San Hô đỏ thẫm dưới đáy nước trong TV nhỏ, cầm điện đàm: "OK! ! Mời Hạ Tuyết!"

Chiếc xe BMW màu bạc chạy tới, tất cả đàn ông trong tổ diễn kịch cùng quay đầu lại!

Hạ Tuyết mặc chiếc váy dài lụa mỏng màu nude, nửa ngực trần, mái tóc xoăn khêu gợi, trên trán thắt ba đường bím tóc, đính viên kim cương 13 Karla bằng trứng bồ câu, tai trái búi tóc, cài một lông chim màu trắng, hóa trang thành thần ánh sáng, từng bước, từng bước đón gió đi tới, đi qua tất cả mọi người bên cạnh, mắt đẹp khẽ chớp, sống mũi thẳng kiêu ngạo, đôi môi đỏ mọng đầy đặn, hấp dẫn, phủ nhẹ lớp son nước màu bạc, giống như người ở không gian thứ 3, xinh đẹp đến hư ảo và huyễn hoặc, đi về phía mặt hồ ————

Tất cả mọi người xôn xao không nhịn được nhìn về phía cô, cảm thấy thân thể cô quyến rũ, uyển chuyển, kèm theo vải lụa mỏng bay múa, xinh đẹp và lộng lẫy ————

Hạ Tuyết cầm son môi, nói: "Phụ nữ nhất định phải sống có mức độ, từng độ tuổi cũng phải xinh đẹp theo từng độ tuổi, phụ nữ như vậy mới đẹp nhất, bởi vì bọn họ cảm nhận được trí tuệ và sự tốt đẹp của cuộc sống ———— Hạ Tuyết sẽ cho bạn cảm giác, luôn có thể hiểu rõ một chút về bản chất của cuộc sống, quay về cuộc sống chân thực. Bạn sẽ cảm thấy cô ấy đối với cuộc sống rất thành kính ————"

Hạ Tuyết đón gió, đột nhiên có mười ống kính, phía trước, phía sau chiếu vào thân thể của mình, vẻ mặt cô nghiêm lạnh, không để ý bất kỳ cái gì, nhắc nhở mình, lúc này là đầu mùa đông, đáy hồ vô cùng rét lạnh, có lẽ sẽ có nguy hiểm, nhưng cô lặng thinh không nói, trong lòng rất rõ ràng, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, hiểu được cái chết trước mặt, tất cả đều không đáng sợ, cô nhìn chằm chằm mặt hồ yên tĩnh thật lâu, biết lần này, vì tham dự giải thưởng Bách Hoa mà quay phim, vì khán giả điện ảnh mà quay phim, cô phải đem hết toàn lực! Nghĩ tới đây, nắm chặt quả đấm nói: "Bắt đầu đi!"

Đạo diễn nhìn Hạ Tuyết bình tĩnh như vậy, ăn ý ngẩng đầu lên, cầm điện đàm kêu to: "AC¬TION!"

"Chân thật cũng không đáng sợ, sức tưởng tượng của con người mới đáng sợ nhất!" Tiếng nói lạnh lùng, từ trong não Hạ Tuyết truyền đến, hai tròng mắt của cô ẩm ướt, bước lên phía trước, mở rộng đôi cánh tay trắng như tuyết, giống như cá nhảy vọt lên, cuối cùng xông thẳng vào đáy hồ, “bùm” một tiếng, bọt nước khổng lồ vọt thẳng lên, kích thích thân thể Hạ Tuyết trong nháy mắt lạnh lẽo, nhớ tới nhiều năm trước, mình cũng đã từng như vậy, mạo hiểm ngày đông giá rét, vì một chút tiền mưu sinh mà nhào vào trong nước biển lạnh lẽo, thì ra lúc đầu mình không có dũng cảm?

Hạ Tuyết nghĩ tới đây, ở dưới đáy nước bắt đầu giống như nàng tiên cá, mím chặt đôi môi, thổi bọt bong bóng, thân thể uyển chuyển uốn lượn, tùy ý để cho chiếc váy màu da, đuổi theo thân thể của mình, xoay tròn quanh San Hô đỏ xinh đẹp, thậm chí lẻn vào bên trong động San Hô, vui vẻ giống như con cá nhỏ bơi lội ————

Đạo diễn và mọi người căng thẳng nhìn Hạ Tuyết trong màn hình TV nhỏ, xinh đẹp xoay tròn dưới đáy nước, biết hôm qua cô mới từ 100 tầng lầu ngã xuống, hôm nay có thể chuyên nghiệp hoàn thành công việc khó khăn như vậy, cũng không khỏi làm cho người ta rất bội phục, đạo diễn chú ý đến cuối cùng, nhìn Hạ Tuyết trong San Hô màu đỏ, sau khi xoay tròn ba vòng 360 độ, ông ta hài lòng kêu to: "OK! Hoàn thành! !"

Mặt hồ lập tức xoay tròn nâng vòng nước khổng lồ, sau đó xoay tròn 365 độ, cuối cùng Hạ Tuyết nhảy lên mặt nước, thở phì phò, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt !

Isha và Niệm Niệm cùng rất nhiều nhân viên làm việc nhanh chóng đỡ Hạ Tuyết bị lạnh cứng ngắc lên bờ, phủ cho cô cái chăn dầy cộm nặng nề, nhanh chóng đỡ cô đi tới trên xe, Isha đau lòng xoa xoa Hạ Tuyết lạnh phát run đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Bảo bối, cô làm rất tốt, so với Trầm Ngọc Lộ diễn tinh linh trong rừng, rất có tính khiêu chiến! ! Đoán chừng video của cô sẽ nổi bật ! ! Đến lúc đó, khán giả cả nước cũng sẽ nhìn thấy biểu hiện hoàn hảo nhất dưới đáy nước của cô !"

Hạ Tuyết không lên tiếng, buồng tim bị lạnh sắp hít không thở nổi, sắc mặt tái nhợt bước lên xe, nhớ đến người kia, cô khẽ cắn môi, nói: "Tiếp tục đi tuyên truyền“Dịu dàng”!"



"À? Cô không cần nghỉ ngơi một chút sao?" Niệm Niệm đau lòng đỡ Hạ Tuyết kêu lên!

"Không cần! !" Hạ Tuyết kéo thân thể ướt đẫm, ngồi lên xe! !

Mấy ngày nay, Hạ Tuyết bắt đầu bề bộn công việc, càng không ngừng đi tuyên truyền khắp nơi, sau đó quay phim ảnh hậu số đặc biệt, sẽ phối hợp với Trầm Ngọc Lộ, quay một đoạn phim ngắn, sau đó đến đài truyền hình mặc thử chiếc váy lông chim dài 10 mét làm hình tượng đại sứ hàng năm, còn phải luyện tập chuẩn bị trình diễn một ca khúc, rồi tiếp tục đi tuyên truyền, sau đó bận bịu quay “Song Thành Ký” cùng Trầm Ngọc Lộ đánh nhau trên chiến trường, có lần phải ở trên xe buýt so chiêu, hai người đánh nhau dữ dội, cũng bởi vì quay lại quá nhiều, cô và Trầm Ngọc Lộ cùng lỡ tay, hai cô gái ngã xuống xe buýt, cô bị xây xát bên hông trái, mặt cũng bị sưng đỏ, khóe môi rướm máu, nhưng vẫn cắn chặt răng, kiên trì quay tiếp ————

Lão sư nói, con người khi còn còn sống, thành công không thể tách rời kiên trì! ! Chỉ cần con kiên trì, con có thể khám phá đến cảnh giới mà người khác không đạt được! !

Trong thời gian bận rộn, Hạ Tuyết vẫn không bao giờ quên sáng sớm, kéo thân thể bị thương, pha trà Đại Hồng Bào, mang tới trước mặt của Hàn Trung Trí, tự mình phục vụ ông ta uống trà, có lẽ thỉnh thoảng bởi vì quay phim, đến tối mới trở về, nhìn thấy Hàn Trung Trí đang ngồi ở trong thư phòng đọc sách, Trang Minh Nguyệt ở một bên, xem sách dạy kỹ thuật pha trà, cô liền sai người chuẩn bị một chút chè và bánh ngọt cho hai ông bà già, tự mình đưa vào, hầu hạ bọn họ, mới thỉnh an rời đi ————

Thỉnh thoảng Hàn Trung Trí, ngồi ở trước bàn đọc sách, cởi mắt kính xuống, nhìn mặt Hạ Tuyết sưng đỏ, nhẹ nhàng biến mất ở cửa, ông ta nhìn chằm chằm qua cánh cửa, nhìn bóng tối hiu quạnh bên ngoài, nghi ngờ nói: "Rốt cuộc giữa bọn chúng đã xảy ra chuyện gì? Hạ Tuyết đã tại nhà chúng ta ước chừng bảy ngày rồi, không nói tôi cũng biết, con bé đang đợi Văn Hạo, nhưng lại không dám nói ra, chỉ lặng lẽ chờ đợi, rốt cuộc Văn Hạo đi đâu rồi ?"


Vẻ mặt Trang Minh Nguyệt cũng lo âu nhìn về phía cánh cửa gỗ lim, bất đắc dĩ thở dài.

Chúng ta cũng phải cố gắng sống, nhưng sống, sẽ phải trả giá thật lớn, chỉ cần chúng ta còn sống, đều phải trải qua đau khổ, khó khăn, tất cả mọi thứ ———— Cho nên khó tránh khỏi sẽ mệt mỏi ———— Mệt mỏi, luôn muốn nghỉ ngơi một chút cho tâm hồn mình thư thái.

Một ngày vào buổi sáng, nhưng đó là ở một nơi có không gian, cảnh vật khác nhau, lúc này núi rừng trùng điệp, khắp nơi chim muông kỳ lạ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót, giống như một nơi xa thế tục.

Ngôi nhà nhỏ giữa đỉnh núi, sáng nay còn không có khói bếp lượn lờ bay lên, chỉ thấy đám sương mù vừa tan đi, trên đầu cành cây còn đọng lại giọt nước, có một số cây cối đã rụng lá, dù sao mùa đông sắp tới, chuẩn bị nghênh đón Tuyết rồi ————

Có một bóng người nhàn nhạt, xuất hiện trước hàng rào tre, nện giày da sáng bóng đi vào, ba con cọp con vừa nhìn thấy "Hắn" tới, lập tức nhảy đến trước mặt của hắn, nhào lộn thân thể, đưa bốn chân lên, nhìn "Hắn", hắn cười, ngồi xổm người xuống, vươn tay vuốt ve cái bụng nhỏ của bọn chúng, bọn chúng phát ra tiếng kêu chíp chíp kỳ lạ ————

Cửa “kẹt” một tiếng mở ra, Trần lão mặc áo bông màu xanh dương đậm, quần màu đen, mang giày vải màu đen đế dày, đội nón vải, khuôn mặt già nua cơ trí bước ra ngoài, hơi chớp chớp ánh mắt tịch mịch, lại nhìn thấy người trước mặt, có chút thất thần.


Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 558: Hắn