"Cha——" Trác Bách Quân nhìn người đàn ông hơn 60 tuổi trong màn hình máy vi tính, toàn thân mặc ki-mô-nô, ngồi đó, vẻ mặt lạnh lùng trầm ngâm nhìn mình!
Trác Bách Quân không dám lên tiếng, chỉ hơi cúi đầu thấp, làm động tác sám hối!
Người đàn ông lạnh lùng nhìn Trác Bách Quân, nói: "Ở Nhật Bản, con biết làm việc thất bại thì hậu quả như thế nào không ?"
Hai tròng mắt Trác Bách Quân chợt lóe!
Ánh mắt người đàn ông trong xương cất giấu cố chấp và tín ngưỡng đáng sợ, sâu kín nói: "Đó là chết! ! võ sĩ Nhật Bản, sau khi thất bại, chưa bao giờ tham sống sợ chết! Cũng vì vậy, chúng ta mới có thể trở thành một dân tộc kiêu ngạo trên thế giới! Con hành động thất bại hết lần này đến lần khác, con làm cho cha hoài nghi năng lực làm việc của con! Nếu con không có năng lực báo thù ẹ con, vậy con cút ngay ra khỏi Trung Quốc! Cha tự có biện pháp diệt trừ người Hàn gia!"
Trác Bách Quân ngừng thở, hai tay nắm chặt quả đấm trên đầu gối!
"Hàn Văn Hạo là một người lợi hại, lòng dạ tàn nhẫn! ! Nếu thân phận con bị bại lộ, con cũng chỉ có chết! Nhất định con phải đấu với hắn trong bóng tối! ! Cẩn thận con trai của Blake !" Người đàn ông cẩn thận nhắc nhở hắn!
Trác Bách Quân ngẩng đầu nhìn cha nói: "Cha nói Daniel sao !"
"Người đàn ông này đã để ý đến đoàn cổ đông Nhật Bản! Nếu hắn bắt tay với Hàn Văn Hạo, tất cả chân tướng chẳng mấy chốc sẽ bại lộ. . . . . ." Giọng nói kín đáo của người đàn ông, từ trong máy vi tính bình tĩnh truyền ra.
"Vậy——" Trác Bách Quân nhìn cha!
"Mặc cho bọn hắn điều tra thế nào, cũng không thể điều tra ra được Đại Nhật Bản ta!" Đàn ông lạnh lùng nhìn chằm chằm Trác Bách Quân nói: "Con phải nắm chặt thời gian, phải biết, có một số sự thật, không cần điều tra, theo thời gian đi về phía trước, bọn họ cũng sẽ từ từ nổi trên mặt nước! ! Thị trường chứng khoán Trung Quốc bị tụt dốc, ảnh hưởng kế hoạch hợp tác của Hàn thị và Toàn Cầu, con phải nắm chặt thời gian, làm cho người từ các nơi tiếp tục thu mua ——"
"Cái này con biết rõ! Con đã đi làm rồi ! khách sạn Thế giới đã bắt đầu khởi công, con đã mua chuộc được nhân viên phá vỡ của Hàn thị, đến lúc đó xảy ra án mạng, chắc chắn sẽ cho cha một kết quả hài lòng!" Trác Bách Quân lại nói.
"Không cần chắc chắn cho cha kết quả hài lòng! Cho người mẹ của con một câu trả lời chắc chắn đi! Cô ấy mới là người phụ nữ đáng thương!" người đàn ông trực tiếp nhấn cắt tín hiệu, Trác Bách Quân nhìn thấy phía dưới có một số tài khoản không ngừng nhanh chóng thâu nhập tin tức, cuối cùng hắn nhìn thấy 1.3 tỷ Đô-la đã thuận lợi đi vào trong tài khoản của mình, sắc mặt hắn lạnh lẽo, nơi đuôi mắt thoáng qua vẻ vui.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động!
Trác Bách Quân nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn phía ngoài cửa hỏi: "Ai!"
"Là tôi ——" Ngoài cửa truyền đến giọng nói yếu ớt.
Trác Bách Quân vừa nghe, sắc mặt hơi hòa hoãn, tắt máy vi tính, mới nói: "Vào đi ——"
Tĩnh Đồng điềm đạm đáng yêu kéo cánh cửa ra, ngẩng đầu lên, có chút cẩn thận nhìn Trác Bách Quân, phía sau có hai người hộ vệ đi theo, cô có chút uất ức, chỉ cần cô đi vào nơi này, luôn là có hộ vệ đi theo trông chừng mình, cô rất phiền não chuyện này, liền ngẩng đầu nhìn Tổng giám, yếu ớt hỏi: "Tổng giám, tôi có thể đi rồi chưa? Anh có thể trả lại điện thoại cho tôi hay không ? Tôi còn đang đợi điện thoại của hắn đến tối —— Tôi muốn—— Tôi muốn—— Cùng hắn đi xem ca nhạc ——Sau đó đi thử áo cưới ——"
"Cô đúng thật là không có đầu óc! Xem xong ca nhạc cũng mấy giờ rồi, còn đi thử áo cưới?" Trác Bách Quân vừa nói xong, đứng lên, đi tới trước kính toàn thân, cởi bộ quần áo đấu kiếm của mình và áo lót bó sát, lộ ra cơ ngực kiên cố.
Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, xoay người!
Đôi mắt đào hoa Trác Bách Quân nhìn cô, mang theo một nụ cười xấu xa, nói: "Đi ra ngoài! Tôi phải thay quần áo! Chờ tôi ở bên ngoài !"
"Vâng ——" Tĩnh Đồng vội vàng đi ra ngoài, hộ vệ lập tức kéo cửa ra, sau đó đứng hai bên trông chừng Tĩnh Đồng!
Tĩnh Đồng đành phải ngừng thở, có chút ủy khuất cúi đầu, lầu bầu: "Tôi rõ ràng đã tan việc —— Còn phải ở chỗ này coi chừng a ——"
Trong phòng truyền đến tiếng nước chảy, qua một lúc, một loạt tiếng động đi qua, Trác Bách Quân soạt một tiếng, kéo cánh cửa ra, chỉ thấy hắn mặc áo sơ mi trắng, trên vai thêu hình chim Ưng, quần tây màu đen, dây lưng bên hông, lóe lên ánh sáng tinh nghịch nhưng quý giá, một mùi nước hoa quyến rũ, phà về phía Tĩnh Đồng ——
Tĩnh Đồng chợt giật mình, lui về sau một bước, rồi lại không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Trác Bách Quân một cái, chỉ thấy vẻ mặt hắn sáng lạn, đôi mắt đào hoa, cười như không cười nhìn mình.
Tĩnh Đồng chớp mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu hỏi: "Anh — Anh muốn đi đâu?"
Trác Bách Quân không lên tiếng, chỉ cười như không cười, đạp lên mặt đất, hai chân thon dài, đi tới trước mặt của Tĩnh Đồng, cúi đầu nói: "Cùng con thỏ nhỏ này đi mộng du! Dù sao tôi cũng nhàm chán!"
"À?" Tĩnh Đồng lại không hiểu nhìn hắn!
Trác Bách Quân lập tức nắm chặt tay Tĩnh Đồng, dắt cô đi ra ngoài! !
"Muốn đi nơi nào?" Tĩnh Đồng căng thẳng nhìn hắn hỏi.
Trác Bách Quân không lên tiếng, chỉ kéo con thỏ nhỏ này đi về phía trước!
Trầm Ngọc Lộ mặt lạnh đứng ở hành lang, nhìn bóng lưng thon dài, còn có bàn tay thon dài của hắn, từ trước đến giờ, lại nắm tay cô gái chết tiệt này, một đường đi về phía trước! Cô ta hừ một tiếng, cười lạnh!