Truyện tranh >> Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc >>Chương 488: Cảnh Diễn Của Em Trai

Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 488: Cảnh Diễn Của Em Trai


Sáng sớm hôm sau!

Có sương mù!

Hàn Văn Hạo ở lại Hàn gia nghỉ ngơi, hắn đã có thể đánh hơi được mùi thơm đèn lồng đỏ đốt suốt đêm từ trong không khí, Hàn gia giữ vững từng truyền thống, truyền thống này, trước khi mất ông nội, còn nói qua hôn lễ của Văn Hạo, nhất định phải đốt ánh nến trong đèn lồng đỏ cháy hết 99 ngày, hắn đang nghĩ tới hôn lễ của mình, mặc thường phục, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn sương mù ngoài cửa sổ, đèn lồng vẫn chớp động từng đoàn, từng đoàn màu sắc, hắn vẫn bình tĩnh nhìn đoàn màu sắc đỏ này, không nhìn ra bất kỳ suy nghĩ chênh vênh nào.

Lúc này điện thoại vang lên.

Ánh mắt hắn chớp chớp, chậm rãi xoay người, đi về phía bên giường, cầm điện thoại di động trong hộc tủ, nhấn phím nghe, hắn đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đáp lời: "Ừ. . . . . ."

"Cha!" Giọng nói trong vắt của Hi Văn truyền đến!

Hàn Văn Hạo nghe được giọng nói con gái, vẻ mặt lạnh lùng lúc nảy đột nhiên tan ra, ánh mắt dịu dàng nói: "Ừ. . . . . . thức dậy sớm như vậy?"

Hi Văn tức giận nói với cha: "Con không có cách nào a! ! Đáng lẽ con không muốn đi đến nhà các người đâu!"

Hàn Văn Hạo nghe con gái nói như vậy, chỉ khẽ mỉm cười, mặc dù trong lòng xúc động, bất quá cũng xem như không, liền nói: "Thế nào?"

"Nhưng ông nội và Lam nữ sĩ cùng PA¬PA đều nói, nếu con không đi, thì không có lễ phép, con nói muốn suy nghĩ lại một chút, mẹ lại nói, chú Văn Kiệt là người bạn quan trọng nhất trong đời của mẹ, là tri kỷ, là người thân, huống chi, hắn còn là chú ba của con, nếu con không đi, mẹ sẽ rất thất vọng, rất đau lòng, rất đau lòng! ! Con cũng có chút thích chú Văn Kiệt, nên con mới đi! Hừ! !"

Hàn Văn Hạo nghe, không nhịn được mỉm cười nói: "Con thích chú Văn Kiệt, sao lại không đi? Phải chơi thật vui vẻ, chú Văn Kiệt luôn hi vọng mọi người thật vui vẻ"

Hi Văn chu miệng, suy nghĩ trong chốc lát, cẩn thận hỏi: "Cha, có phải cha và dì Tần cùng xuất ngoại hay không? Có phải các người chuẩn bị muốn kết hôn hay không?"

Hàn Văn Hạo nghe xong, không lên tiếng, nhìn sương mù ngoài cửa sổ, một mảnh trắng xóa, giống như đều có thể nhìn bọn chúng di chuyển thành từng cụm, từng cụm. . . . . ."Làm sao con biết?"

"Hiện tại trên ti vi khắp nơi đều đang nói tin tức của các người. Mấy ngày qua cha không gọi điện thoại cho con, chỉ có thể theo dõi tin tức a! Con cảm thấy con thật đáng thương a!" Hi Văn nắm điện thoại, ngồi trên sa lon nhỏ Pikachu do Daniel mua ình, chỉ cần ngồi xuống, Pikachu sẽ đưa hai tay tới ôm lấy mình.

"Thế nào?" Hàn Văn Hạo nắm điện thoại, hỏi con gái.

"Con muốn biết tin tức của cha và mẹ, đều phải xem tivi mới biết! Con cũng không biết bình thường các người đang làm gì? Con chỉ biết mẹ nhận một bộ phim, gần đây rất bận, thường suốt đêm học thuộc kịnh bản, có lúc nửa đêm bò dậy tìm thức ăn, ăn được một nửa, lại nôn ra, nôn xong lại ăn, con còn tưởng rằng, mẹ muốn sinh em trai nhỏ cho con rồi !" Hi Văn vẫn cầm điện thoại di động, ở trong ngực Pikachu, chuyển động khắp nơi, không ngồi yên!

Hàn Văn Hạo chỉ im lặng nghe, trong tròng mắt chỉ lóe lên ánh sáng lạnh lùng.

"Cha! Có phải cha cãi nhau với mẹ không?" Hi Văn đột nhiên hỏi cha.

"Không có!" Hàn Văn Hạo chậm rãi đáp lời.



"Nhưng. . . . . . Cha nghe nói thân thể mẹ không thoải mái, cũng không để ý đến, cũng không gọi điện thoại ẹ, đừng như vậy nha, không làm được vợ chồng, cũng có thể làm bạn bè a. . . . . . đừng tức giận lẫn nhau!" Hi Văn vô cùng phóng khoáng nói. Hàn Văn Vũ thường nói, cô bé Hi Văn nói chuyện, so với người lớn còn tự nhiên hơn.

Hàn Văn Hạo vẫn nhìn đoàn đèn lồng màu đỏ, trong ánh nắng ban mai, bắt đầu toả ra một màu sắc xinh đẹp.

"Cha! Tại sao cha không nói?" Lúc này Hi Văn có chút đau lòng hỏi cha.

Hàn Văn Hạo nắm điện thoại, im lặng như muốn hòa tan vào trong không khí lạnh lẽo, hắn sâu kín nói: "Gần đây cha có chút mệt mỏi, vì sự nghiệp đã nhiều năm cha làm rất nhiều việc, thủ đoạn tàn nhẫn, làm thương tổn rất nhiều người, nhưng cha cũng không mệt mỏi. Nhưng trong khoảng thời gian này, cha có chút mệt mỏi. Cho nên gần đây cha chỉ quan tâm đến công việc và Hi Văn, chuyện khác, tạm thời cha không muốn suy nghĩ nhiều. . . . . ."

Hi Văn ngồi đó, nắm điện thoại, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, mặc cho hai tay của Pikachu, ôm lấy mình, sau đó cảm giác trên mặt có chút thành thục so với những người bạn nhỏ ngang lứa, nói: "Vậy. . . . . . sau này, cha còn liên hệ với mẹ không ?"

Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo thoáng qua lạnh nhạt nói: "Sẽ, bởi vì Hi Văn, chúng ta sẽ thỉnh thoảng liên hệ."

Đột nhiên hai mắt Hi Văn đỏ bừng, chớp mắt to một cái, giọt nước mắt lăn ra, cô bé vẫn nắm điện thoại, không nói ra lời, muốn nói cho người cha đang hờ hững này, cha a, con gái hy vọng cha và mẹ ở bên nhau, cho nên con gái cố ý giả vờ thờ ơ, con gái đặc biệt muốn nói cho cha biết, gần đây mẹ rất vất vả, cha nhớ quan tâm một chút, nhưng cha nói không sao, có đôi khi thật không thể nói quá rõ, mặc kệ IQ của mẹ bao nhiêu, mẹ cũng chỉ là một đứa bé mà thôi.

Hi Văn hít mũi một cái, đột nhiên cảm giác mình quay về lúc ở Pháp, lúc đó không có cha, cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, nhưng cô bé không nói ra, chỉ nắm điện thoại, sâu kín quan tâm nói: "Cha, cha nhất định phải hạnh phúc, thường ngày phải ăn cơm đúng nha, đừng không ngủ, còn nữa, đừng gây gổ với dì, nếu khi nào cha và dì sống với nhau có em trai nhỏ, con nhất định sẽ thương yêu hắn, con còn có việc bận, con cúp máy đây"

"Ừ. . . . . ." Hàn Văn Hạo đành cúp điện thoại, sau đó nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hai tròng mắt có chút ươn ướt.


Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

Hàn Văn Hạo hơi nghiêng người, đã thấy Hàn Văn Vũ vừa cầm ly mì ăn liền, vừa ăn, vừa đi tới, nhìn anh cả nói: "Anh về lúc nào vậy?"

Hàn Văn Hạo mím chặt đôi môi, mặt lạnh lùng nhìn đứa em trai thứ hai này, không khách khí nói: "Rốt cuộc có phải mẹ nhặt được chú không vậy? Làm việc thô lỗ, khi còn bé thành tích học tập không tốt, sau đó lại thích ăn hàng vỉa hè, không thích phụ nữ, trên thế giới này, tại sao lại có loại người ngoại tộc như chú vậy? Đã về nhà này, lại còn ăn mì ăn liền?"

"Em cũng nghi ngờ hắn là do mẹ nhặt được!" Hàn Văn Kiệt cũng mỉm cười đi tới, nói.

"Phi! !" Hàn Văn Vũ ngồi trên ghế sa lon trong phòng anh trai, vẫn ăn mì ăn liền, nói: "Mẹ nói, anh ở trong bụng của mẹ 11 tháng mới ra ngoài! ! Làm sao anh không phải mẹ sinh chứ! ! Như hai người các người là đức phật à, không tim không phổi thì tốt sao? Mì ăn liền này ăn rất ngon đấy, là Hạ Tuyết giới thiệu cho anh đấy! Hai chúng tôi suốt ngày ở trong phòng luyện công, tập võ nha! không biết có bao nhiêu thoải mái! Cùng nhau ngồi ăn trứng cá, cùng nhau nghiên cứu loại mì ăn liền nào ăn ngon! Đùa giỡn rất vui vẻ! Còn nói, đến lúc diễn cảnh hôn và cảnh trên giường, nên làm gì?"

Hàn Văn Kiệt đột nhiên cười khẽ, cũng có chút lúng túng nói: "Anh. . . . . . Cùng Hạ Tuyết có cảnh diễn trên giường và cảnh hôn sao ?"

Hàn Văn Vũ đôi mắt to ngây thơ, nhìn chằm chằm hắn nói: "Đúng vậy! bộ phim này, bất cứ giá nào chúng tôi cũng phải tham gia. Bất quá không diễn bốc lửa như “Trà Hoa Nữ” thôi, nhưng trong bộ phim này, chúng tôi hôn 17 lần ! Nhất định sẽ hôn cho long trời lở đất, anh có ý định đem những tháng năm thầm yêu mến cô ấy, dồn hết vào cảnh hôn trong phim, hì hì!"

Hàn Văn Kiệt lập tức nhìn về phía anh cả.

Hàn Văn Hạo mặt lạnh không lên tiếng.


Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 488: Cảnh Diễn Của Em Trai