Sáng sớm! Mưa phùn vẫn rơi! Bầu trời có chút trắng nhạt.
Không gian yên tĩnh, thật yên tĩnh, yên tĩnh đến bụi bậm cũng bồng bềnh, dường như có thể nghe được tiếng động trong không khí.
Mùi cháo và một chút mùi hành lá cắt nhỏ, chậm rãi bay vào phòng.
Người trên giường nhẹ nhàng cử động, kéo nhẹ chăn. . . . . . Hạ Tuyết nằm trên giường, mặt dán vào chiếc gối đầu tơ tằm màu xanh dương đậm, ôm cái chăn mềm mại, đang ngủ say, nhưng vì ngửi được mùi cháo, vốn ngày hôm qua gặp một cơn ác mộng nho nhỏ, làm ày cô nhíu chặt, bắt đầu giãn ra, cả người cũng thả lỏng, lông mi bắt đầu nhẹ nhàng di động, ý thức khôi phục một chút, chậm rãi cảm giác thân thể mình đang xích lỏa, hơn nữa trống rỗng, cảm giác phóng túng, cô thở nhẹ, rốt cuộc mở mắt, lập tức nhìn thấy trước mặt, một màu xám trắng, giống như ảo ảnh, quen thuộc, chưa quen thuộc.
Hai tròng mắt của cô nhẹ nhàng nhấp nháy, rốt cuộc thấy rõ trước mặt là cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ mưa phùn vẫn bay bay, dịu dàng theo bồi bạn thế giới này, cô có chút mờ mịt nhìn về phía ghế sa lon trước cửa sổ sát đất, trước sa lon có khay trà bằng thủy tinh trà, trên khay trà có hai ly không, cô nhìn thấy hai cái ly cao cổ trong suốt, nhìn xong nhớ lại đêm qua, Hàn Văn Hạo ôm mình, liên tục hôn lên môi mình, triền miên day dưa.
Rốt cuộc ánh mắt cô sáng lên, mặt đỏ bừng, đây là lần đầu tiên cô chính thức đồng ý cùng đàn ông trải qua một đêm như vậy, trên mặt của cô xẹt qua nụ cười ngượng ngùng, lúc này mới nhớ tới, Hàn Văn Hạo đâu?
Cô lập tức xoay người, nhìn vị trí bên cạnh trống trơn, chỉ còn lại chăn bị xốc xếch, khoác lên nơi trống không, cô chậm rãi vươn tay, khẽ vuốt gối đầu đêm qua Hàn Văn Hạo nằm, nhớ tới đêm qua hai người ở trên chiếc giường này triền miên, hắn đè lên người mình, lồng ngực to lớn, cánh tay rắn chắc và từng trận tiến vào thân thể cô, giờ phút này, trong lòng cô dường như dâng lên ngọt ngào.
Hạ Tuyết đột nhiên cười, lại ngửi thấy mùi cháo, cô lơ đãng liếc mắt, nhìn về phía cửa phòng đang mở ra, cô hơi nghi ngờ suy nghĩ một chút, khẽ kéo áo ngủ màu trắng bên mép giường, cẩn thận khoác lên trên người của mình, cột dây bên hông, chân trần chậm rãi đi vào phòng tắm rửa mặt, nhưng mới đi tới bồn rửa tay trước mặt, thấy trước bồn rửa tay để hai cái ly, hai bàn chải đánh răng, đều là màu trắng, đứng thẳng đối nhau. . . . . .
Cô sững sờ, có chút giật mình cầm một cái lên, đặt trong tay nhẹ nhàng di chuyển, đột nhiên bật cười, trong lòng có chút cảm giác không thực tế, cô không suy nghĩ nữa, vội vàng dùng bàn chải này đánh răng rửa mặt, sau khi rửa mặt xong, cô vội vã ra khỏi phòng, đi qua hành lang dài, đi xuống cầu thang, vừa đi xuống cầu thang, cô lại nhìn thấy một buổi sáng thanh tĩnh, bầu trời vẫn chưa sáng tỏ, Hàn Văn Hạo mặc áo len màu xám tro, cổ chữ V, quần dài màu trắng, mái tóc vô cùng mềm mại, có lẽ sáng sớm tắm rửa rồi, tóc khẽ rũ xuống, xẹt qua ánh mắt chăm chú, hắn đang cẩn thận cắt gừng thành sợi, xoay người đặt cái chảo nóng trên bếp . . . . . .
Hạ Tuyết sửng sốt, trong lòng đột nhiên rung động, không dám tin, nhẹ bước đi tới, nhìn bóng lưng của hắn, càng đi càng gần, rốt cuộc đã đi đến bên cạnh phòng bếp, quay mặt nhìn sang, lại thấy Hàn Văn Hạo đang đứng trước chảo nóng, cầm cái muỗng, nhẹ nhàng khuấy trong nồi cháo, nhìn nồi cháo đã nở mềm, ánh mắt chăm chú hưởng thụ, đột nhiên nghe tiếng động, liền chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy Hạ Tuyết đứng trước bàn ăn, mặc áo ngủ trắng, mái tóc khêu gợi buông xuống, đang kinh ngạc nhìn mình, hắn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. . . . . .
"Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Hạ Tuyết kinh ngạc đi tới bên cạnh hắn, chỉ vào nồi cháo, không thể tin được nhìn hắn, trừng mắt thật to nói: "Anh ở đây. . . . . . Làm điểm tâm? Đang nấu cháo ?"
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua một chút tình ý nhìn Hạ Tuyết, nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn cô hỏi: "Thế nào? Không được sao?"
"Nhưng. . . . . . anh đang làm điểm tâm. . . . . . Cho ai ăn sao?" Hạ Tuyết hỏi một câu rất ngớ ngẫn.
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nheo lại, nhìn Hạ Tuyết ừ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Cho em ăn. . . . . ."
"Em ? Điều này có thể sao?" Hạ Tuyết quên mất chuyện tối qua mình với Hàn Văn Hạo, lập tức chân trần tiến lên, đưa tay cầm cái muỗng, cẩn thận múc một chút cháo, húp thử một ngụm nhỏ, vào miệng tan đi, vô cùng thơm ngon, cô khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo!
Hàn Văn Hạo đứng bên cạnh, nhìn nồi cháo, cúi đầu nhàn nhạt cười, rồi liếc mắt nhìn cô, hơi trầm giọng cười nói: "Thế nào? Không tin anh sao ?"
"Người như anh làm sao nấu cơm?" Hạ Tuyết vẫn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Hàn Văn Hạo chỉ cười, không nghĩ để ý đến cô, tắt lửa, sau đó cầm lên hai chén kiểu màu trắng, múc hai chén cháo, nhẹ nhàng đặt trên bàn trong suốt, bữa ăn trên bàn lại bày ra cả bánh trứng, Hạ Tuyết khiếp sợ đi tới trước bàn ăn, nhìn bánh trứng, lại ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo cầm cái muỗng, đi ra phòng bếp, cẩn thận đặt vào trong chén, hai tay chống nhẹ trên bàn ăn, quay đầu nhìn Hạ Tuyết, cười có chút đẹp trai, hỏi: "Thế nào? Không đói bụng? Nửa đêm hôm qua, trước khi ngủ, không phải nói đói bụng sao ?"
Mặt của Hạ Tuyết lập tức đỏ bừng, nhớ tới đêm qua triền miên, sau nửa đêm, bụng của mình sôi lên, ở trong ngực của hắn làm nũng nói đói bụng, lúc đó hắn thương yêu ôm khẽ mình, hôn lên mặt, ghi nhớ lời nói của mình trong lòng, cô có chút ngượng ngùng nhìn hắn hỏi: "Anh. . . . . . thức dậy bao lâu rồi?"
Không bao lâu. . . . . . Ngồi đi. . . . . ." Hàn Văn Hạo tự mình đi tới sau lưng Hạ Tuyết, cẩn thận nhẹ nắm bả vai của cô, đở cô ngồi vào bàn ăn, sau đó nói: "Em nhất định đói bụng rồi. . . . . . Từ từ ăn. . . . . ."
Lúc này Hạ Tuyết đột nhiên có cảm giác mình có chút không biết xấu hổ nhìn hắn, ngây ngốc cười nói: "Thật xin lỗi, tối hôm qua rõ ràng nói hay lắm, em chuẩn bị điểm tâm cho anh . . . . . ."
Hàn Văn Hạo không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng ngồi đối diện cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Hạ Tuyết tiếp xúc ánh mắt hắn, mặt đỏ bừng, lập tức cúi đầu, nhìn chén cháo, cô vẫn có chút không dám tin, ngẩng đầu lên nhìn hắn cười hỏi: "Cháo này. . . . . . là anh nấu thật sao ? Sẽ không giống chúng ta đóng phim, ách, bảo người lên nấu, chờ em thức dậy, anh mới bảo người ta đi . . . . . ."
Hàn Văn Hạo nghe xong, đột nhiên bật cười nhìn cô, chậm rãi nói: "Anh không phải diễn viên, anh không biết đóng phim, hơn nữa, anh là người có yêu cầu rất cao về ăn uống, cho nên thỉnh thoảng cũng sẽ tự mình làm, nhưng làm không nhiều lắm"
"Tại sao phiền toái như vậy? Tự mình làm sao ? Anh có thể đánh thức em dậy. . . . . ." Hạ Tuyết thở nhẹ, cầm cái muỗng, khuấy chén cháo, có chút ngượng ngùng nói.
Hàn Văn Hạo vẫn mỉm cười nhìn cô nói: "Anh có gọi em, nhưng em ngủ rất sâu . . . . . ."
Sắc mặt của Hạ Tuyết đen lại, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Ý của anh nói, bởi vì anh gọi em không được, cho nên anh mới làm điểm tâm cho em ?"