Hạ Tuyết tức giận tắm xong, khoác khăn trắng như tuyết đi ra, lại thấy Hàn Văn Hạo đem quần áo chuẩn bị cho cô mặc đi khu vui chơi, phủ lên đỉnh đầu cô, nói ngay: "Nhanh lên một chút! Tôi ở bên ngoài chờ em, 5 phút !"
Hạ Tuyết nhìn hắn chằm chằm, gạt phăng y phục giắt trên đỉnh đầu của mình, nhìn hắn la hét: "A…….! !"
Hàn Văn Hạo đứng ở bên cửa, nhanh chóng xoay người, nhìn cô chòng chọc.
Hạ Tuyết hừ một tiếng, nhưng vẫn lẩm bẩm nói: "Hi vọng bầu trời nổi sấm chớp, đổ trời mưa! Đi không được, tôi xem các người còn đắc ý nữa không, không biết tôi phải kiếm tiền nuôi gia đình sao?"
"Phịch ! !" Hàn Văn Hạo đóng cửa lại !
Hạ Tuyết không có cách nào, đành phải cởi áo ngủ, thay một cái áo sơ mi bằng len sợi, màu xanh nhạt, lộ vai mà Hàn Văn Hạo chuẩn bị ình, quần soóc trắng, phối hợp với ủng ngắn màu đen, cô vừa buộc dây ủng ình, vừa ngáp, sau khi cô cột chắc dây giày, cô lại mệt mỏi, mí mắt của cô càng lúc càng nặng, càng lúc càng nặng, rốt cuộc vẫn không chịu nổi, cứ như vậy nằm trên thảm lông cừu ngay tủ áo, nhắm mắt ngủ !
Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế sa lon, nhìn con gái đã thay áo len sợi màu xanh rộng rãi, quần soóc màu trắng, mang ủng da màu đen, tóc buông xuống, bên trái kẹp một cái kẹp dâu tây đỏ, nét mặt vui vẻ đi tới đi lui trong phòng khách, chạy nhảy tung tăng, người giúp việc cũng bắt không được, hắn cười khẽ một tiếng, lại nhắc cổ tay nhìn đồng hồ, được rồi, đã qua mười lăm phút rồi, người phụ nữ này lại không cần trang điểm, rốt cuộc cô đang làm gì?
Hắn không nói gì, đứng lên, sau đó sải bước nhanh chóng đi về phía phòng, lại thấy trong phòng trống rỗng, hắn chau mày, bước nhanh vào trong tủ áo, quả nhiên nhìn thấy người này đã mang giày, nằm trên thảm lông ngủ, sắc mặt của hắn lạnh lẽo, nhưng không có biện pháp, đi tới trước mặt cô, đá lên mông của cô một cái! !
"Ôi chao! !" Hạ Tuyết lập tức tỉnh ngủ, mắt mở lim dim, ngồi dậy, thấy Hàn Văn Hạo đen mặt đang nhìn cô chằm chằm, cô tức giận vươn tay đánh một cái trên đầu gối của hắn, xanh mặt kêu to: "Nha! ! Anh không có lương tâm! ! Dầu sao tôi cũng sinh con cho anh, tại sao anh đối xử với tôi như vậy! ! ? Ghét! ! Tôi không đi! !"
Hàn Văn Hạo cau mày nói: "Em còn không bằng con gái mình nữa ! !"
"IQ của nó cao như vậy ! ! Để cho nó đi kiếm tiền! !" Hạ Tuyết tức giận nói, ngồi dưới sàn, không chịu đứng lên!
Hàn Văn Hạo không có cách nào, đột nhiên khom người xuống, bế ngang người cô, nhanh chóng đi ra ngoài!
"Này! Thả tôi xuống ! ! Tôi tự đi! !" Hạ Tuyết không có cách nào, ôm cổ của hắn kêu to, nhưng Hàn Văn Hạo không để ý tới cô, nhanh chóng ra khỏi phòng, nhìn con gái đang chạy nhảy, nói: "Đi thôi!"
"Ồ! !" Hi Văn lập tức đeo ba lô nhỏ của mình, sau đó vội vàng vui vẻ uốn éo cái mông, đi theo phía sau cha mẹ lên đường!
"Chúc mọi người đi chơi vui vẻ!" Thanh Nhã dẫn người giúp việc đứng ở bên cửa, mỉm cười tiễn chân bọn họ.
"Anh thả tôi xuống ! Để cho người khác thấy thì làm thế nào?" Hạ Tuyết lại cố sức vỗ vai của hắn kêu to! !
Hàn Văn Hạo vừa ôm Hạ Tuyết đi ra ngoài, vừa quay mặt sang nhìn cô một cái, nói: "Hiện tại ai cũng biết em mẹ của con tôi ! ! là vợ trước của tôi !"
Hắn nói xong, đã đặt cô ngồi trước xe thể thao màu đen, Hi Văn lập tức leo lên chỗ ngồi phía sau, tự mình thắt dây an toàn, ngẩng đầu nhìn bầu trời hôm nay xanh thẳm, tia nắng mặt trời óng ả, vui vẻ ha ha ha kêu to, giơ hai tay lên cao giọng, nói: "Lên đường! ! Chúng tôi muốn đi khu vui chơi ! !"
Hàn Văn Hạo cũng ngồi vào vị trí tài xế, thắt dây an toàn ình xong, sau đó quay đầu nhìn Hạ Tuyết đang ôm vai tức giận, mặt quay sang một bên, hắn cũng không lên tiếng, nghiêng người sang, đột nhiên phủ lên người cô. . . . . . Cô lập tức giật mình, quay đầu lại, hai tay chống trước ngực hắn, đề phòng, hỏi: "Làm gì?"
Hàn Văn Hạo cúi đầu, cơ hồ dán lên trán cô, nhìn hai tròng mắt to xinh đẹp, đang không khách khí nhìn mình chằm chằm, khóe miệng của hắn đột nhiên cong lên, đưa tay tới chỗ ngồi bên trái của cô, kéo dây an toàn, nói: "Có thể làm gì? Thắt dây nịt an toàn cho em ! !"
Vẻ mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy Hàn Văn Hạo đang cài dây an toàn ình, sau đó vừa khởi động xe, vừa nói: "Lên đường! ! Lấy mắt kính phía trước xe tôi mang theo, đeo vào để người khác không nhận ra em, ảnh hậu!"
"Hừ!" Hạ Tuyết không có cách nào, đành phải cầm mắt kính mang lên, kỳ quái nhìn chiếc xe, nói: "Xe này nhìn quen vậy?"
"Của Văn Vũ đấy!" Hàn Văn Hạo vừa nói, vừa phát động xe, chạy nhanh ra bên ngoài.
"À?" Hạ Tuyết bật cười, quay đầu, thật vất vả mới tìm được một chủ đề, nhìn hắn, nói: "Anh lại mượn xe em trai mình sao !"
"Cha là con quỷ nghèo! !" Hi Văn cũng không khách khí nói.
Hàn Văn Hạo lái xe thể thao nhắm hướng rừng phong, chạy nhanh ra ngoài đường lớn khách sạn, vừa lái, vẻ mặt không có biểu cảm gì, vừa nói: "Cha thật sự là con quỷ nghèo ! Tiền đều đưa hết cho con rồi !"
Miệng Hi Văn cũng cong lên, nói: "Khoản tiền kia, con phải đến 18 tuổi mới có thể dùng! !"
Hàn Văn Hạo chỉ hơi cười một tiếng, nhìn đám bảo vệ khách sạn nhộn nhịp đứng một bên, khom lưng chào hắn, hắn ngẩng mặt lên, cầm lấy mắt kính, đeo lên, rồi lái xe chạy ra khỏi khách sạn! !
Khu vui chơi! ! Giống như một tòa thành khổng lồ đứng sừng sững dưới bầu trời xanh thẳm, tạo hình buồn cười làm cho người ta vừa nhìn liền muốn cười!
Trong tay Hạ Tuyết đang cầm một lon cola, gương mặt vẫn buồn ngủ chưa tỉnh táo, từ cửa lớn đi vào, lại nhìn thấy Yun-night Speed như con rắn, trên không trung không ngừng vùng vẫy, cô vừa nhìn thấy, một trận buồn nôn ập đến, thở phì phò, quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Văn Hạo, vì hôm nay trời nắng gắt, hắn cởi tây trang ra, chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vô cùng đẹp trai, phong độ, dắt tay con gái, đứng xếp hàng mua vé, bên cạnh có một phụ nữ, có thể là mẹ của một đứa bé, nhìn Hàn Văn Hạo, mặt lại đỏ lên, không ngừng nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo vốn là người đàn ông vô cùng đẹp trai, vì tác phong của hắn quá mạnh mẽ, làm cho người ta cảm thấy khí thế của hắn quá lớn, bỏ qua vẻ bề ngoài của hắn, chỉ thấy hắn lịch sự quay đầu qua, liếc mắt nhìn mẹ của đứa bé kia, có chút thân sĩ nở nụ cười, cả người phát ra hơi thở tôn quý, nhất thời, mẹ của đứa bé kia tim đập rộn lên, thở hổn hển, không biết nên thế nào cho tốt..........
Sắc mặt của Hạ Tuyết lạnh lẽo, “chậc” một tiếng, tay cầm lon coca, lập tức sải bước đi tới, chen trái, chen phải, lách vào đám người nói chồng và con gái của tôi ở bên trong, cố gắng chen vào phía bên trong, đẩy Hàn Văn Hạo sang bên cạnh, đẩy mắt kính thật to, hút coca, vừa hút, vừa nhìn chằm chằm người phụ nữ bên cạnh ! !
Mẹ của đứa bé kia lập tức ho khan một tiếng, quay đầu đi !
Hàn Văn Hạo thấy Hạ Tuyết chen vào, ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi: "Thế nào?"
"Vừa rồi có một người đàn ông nhìn tôi! Dường như hắn rất thích tôi!" Hạ Tuyết hút coca, nói như vậy! !
Hàn Văn Hạo vừa nghe, liền quay đầu nhìn sang bên cạnh, quả nhiên có một người đàn ông, như lơ đãng liếc mắt nhìn cặp đùi của Hạ Tuyết, sắc mặt của hắn lạnh lẽo, lập tức tay trái vòng qua ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của Hạ Tuyết, để cho cô tựa vào trong ngực của mình! !
Hi Văn cũng chen vào trong đám người, kéo kéo áo sơ mi của cha, ngẩng khuôn mặt nhỏ bé nhìn cha, lầu bầu nói: "Lúc nảy có một bé trai đang nhìn con ! !"
Hàn Văn Hạo lập tức tay phải ôm lấy vai nhỏ của con gái, quay đầu sang, quả nhiên nhìn thấy một thằng bé rất đẹp trai đang nhìn con gái của mình, hắn nói ngay: "Con phải nhớ, trước khi con chưa đến 18 tuổi, tất cả đàn ông đều là Sài lang!"
"Ồ! ! Vậy cô gái thì thế nào ?" Hi Văn lại hỏi !
"Cô gái đều là con cừu nhỏ!" người một nhà Hàn Văn Hạo rốt cuộc xếp thành hàng, bọn họ cùng đứng ở cửa sổ nói: "Muốn ba vé ! !"
"Vé gia đình 500 đồng! Một số trò chơi có thể miễn phí! Nếu 800 đồng, thì có thể chơi tự do !" Người bán vé cũng không ngẩng đầu lên nói!
"Tôi muốn mua loại vé 500 đồng !" Hàn Văn Hạo lại nói!
Hi Văn và Hạ Tuyết không thể tin được, nhìn người có tiền này, Hạ Tuyết kêu một tiếng nói: "800 đồng chơi tự do, anh tiết kiệm 300 đồng làm gì?"
"Lúc nảy tôi ra ngoài, vì không có thời gian, quên mang tiền mặt! mượn đỡ của Tả An Na 1000 đồng ! Nếu tôi mua loại vé 800 đồng, còn lại 200 đồng, vào trong làm sao tiêu phí ?" Hàn Văn Hạo nhanh chóng nói xong, liền rút ra 500 đồng để mua vé, người phụ nữ bán vé liếc nhìn Hàn Văn Hạo một cái, liền “chậc” một tiếng, buồn cười nói: "Nhìn anh thật giống người có tiền, nhưng lại không có tiền!"
Cô xé ba tấm vé đưa cho Hàn Văn Hạo!
Hàn Văn Hạo cũng không để ý đến cô ta, kéo vợ và con gái mình đi vào khu vui chơi ! !
"Anh ra cửa không mang theo tiền, làm Tổng Tài như thế sao!" Hạ Tuyết vừa bước đi, vừa mắng! !
"Đúng vậy a! !" Hi Văn cũng tức giận chu miệng, nói: "Lần trước đi mua trứng cá, trên người cũng không theo mang tiền! ! Trong khu vui chơi, cái gì cũng thật đắt a! ! Con đói bụng rồi !"
"Tôi cũng đói bụng rồi! ! Ăn xong mới có hơi sức để chơi !" Hạ Tuyết cũng tức giận nói: "Lúc nảy cứ như vậy ôm người ta lên xe, cũng không cho người ta lấy theo túi xách! Cũng không cho người ta ăn điểm tâm!"
Hàn Văn Hạo đi lên trước, hỏi thăm người ta, thật ra 500 đồng cũng có thể chơi hết các trò chơi, hắn cũng yên lòng quay lại, nói: "Đi thôi! Đi ăn cái gì đó đi !"
Hạ Tuyết lo lắng, giống như một người vợ nói với Hàn Văn Hạo: "Trong khu vui chơi, thức ăn rất đắc đỏ ! Nếu anh không có tiền, chúng ta nên ở bên ngoài ăn một chút gì rồi đi vào ! ! Được không ?"
"Có thể rất đắt sao ?" Hàn Văn Hạo hoàn toàn không thèm để ý, nói xong, liền lôi kéo hai người phụ nữ đi qua vòng quay ngựa gỗ, lại đi qua khu vui chơi nhạc nước, đi đến cổng nhà hàng, bọn họ vừa chuẩn bị đi vào, Hàn Văn Hạo lại nhìn thấy nhân viên phục vụ đứng ở cửa bán hot dog, một cây 20 đồng! ! 20 đồng sao! ! Sắc mặt của hắn lạnh lẽo, lập tức nói: "Tại sao một cây hot dog giá 20 đồng ? Cướp tiền sao !"
Hi Văn tức giận dậm chân, ngẩng đầu nhìn cha kêu to: "Khu vui chơi mọi thứ đều rất đắt a! ! Ở bên trong ăn một bữa, ít ra cũng mấy trăm đồng ! !"
"Vậy chúng ta ăn hot dog và uống cola là được rồi ! !"
"Tôi không muốn! ! !" Hạ Tuyết và Hi Văn đồng thời dậm chân kêu to! ! Hàn Văn Hạo lập tức quay đầu nhìn hai người phụ nữ này ! !
******
Năm phút sau!
Hàn Văn Hạo đeo kính đen, ngồi ở phòng ăn lộ thiên, vừa coca lúc nảy Hạ Tuyết đem vào, 3 đồng một lon, vừa nhìn vợ và con gái đang ngồi trước mặt, từng ngụm, từng ngụm ăn túi hot dog và uống coca! Một cái hot dog mất hết 30 đồng, một chai coca 10 đồng! Hạ Tuyết muốn ăn 5 cái hot dog, một lon coca, Hi Văn muốn ăn 2 cái hot dog, một lon coca. . . . . . Tổng cộng là bao nhiêu tiền?
230 đồng ! !
Hàn Văn Hạo vừa uống coca, vừa nhìn hai mẹ con các cô, nói: "Ngày mai tôi sẽ cho người lập kế hoạch, tôi muốn xây một khu vui chơi! ! Tôi muốn bán một cái hot dog 35 đồng! Chắc chắn sẽ có người ăn! Cam tâm tình nguyện ăn!"
"Tôi một chút cũng không cam tâm tình nguyện! !" Hạ Tuyết tức giận, vừa gặm hot dog, vừa nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh không đói sao ?"
Hàn Văn Hạo vừa uống coca, vừa nhìn Hạ Tuyết nói: "Lúc nảy tôi ăn rồi, mới đến!"
"Hừ! Tôi biết ngay mà ! !" Hạ Tuyết vẫn cúi đầu gặm hot dog, hỏi: "Đợi lát nữa đi đâu chơi?"
"Nhất định phải đi chơi thuyền hải tặc, Yun-night Speed, nhảy lầu, khu nhạc nước, Động Thần Tiên, động ma quỷ a! !" Hi Văn cắn hot dog, hắng giọng nói !!
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn con gái, nhướng mày nói: "Không phải con gái nên chơi vòng quay ngựa gỗ, xe điện đụng sao?"
"Ai muốn chơi cái loại trò chơi thấp kém đó ! !" Hi Văn lập tức kêu to! !
Vẻ mặt Hạ Tuyết vẫn không thay đổi, ăn hot dog! !
Hàn Văn Hạo nhìn cô bé một cái, trên mặt có chút chống đỡ không được nói: "Yun-night Speed, 6 tuổi có thể chơi sao?" Hắn nói xong, nhìn thấy Yun-night Speed ấy chục mét, giống như dây chuyền từ trên không trung rơi xuống, sau đó lại vọt lên, sau đó giống như bánh quai chèo xoay một vòng tròn lớn 365 độ! ! ! !
"Tại sao không thể chơi! ?" Hi Văn lập tức đưa bàn tay nhỏ bé, giơ cho cha nhìn, nói: "Con không khác đứa bé 6 tuổi lắm ! ngày tháng như thoi đưa, 6 tuổi là có thể chơi! !"
"Nhưng con chưa đầy 6 tuổi! !" Hàn Văn Hạo nhìn con gái nói!
"Bốn có thể làm tròn thành năm . . . . . ."
"Chế độ này không thể thay đổi!"
"Đợi lát nữa nói với bọn họ con 6 tuổi là được! ! Con còn thông minh hơn người 18 tuổi! Con muốn chơi Yun-night Speed Trung quốc từ lâu rồi ! Ở Pháp không cao và nguy hiểm như thế ! !" Hi Văn lập tức nói.
"Nguy hiểm thì đừng chơi!" Hàn Văn Hạo nói.
Sắc mặt Hi Văn tối sầm lại, ôm vai nhìn cha, chợt nhíu mày nói: "Chẳng lẽ . . . . . . cha không dám chơi sao ?"
"Chuyện cười! !" Hàn Văn Hạo cầm coca uống …...., sau đó ngẩng mặt lên, liếc mắt nhìn cái kia chạy như bay, giống như bánh quai chèo xoay tròn, hơn nữa còn uốn qua uốn lại, những người ở trên đó, rốt cuộc đang nghĩ gì? Hắn có chút không bình tĩnh nghĩ nghĩ, lại nhìn Hạ Tuyết một cái, cô gái này đến giờ vẫn chưa nói chuyện, chỉ cúi đầu rất chuyên tâm ăn hot dog! !
"Cùng nhau chơi đi!" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết nói!
"Chuyện cười!" Hạ Tuyết vừa gặm hot dog, vừa nói: "Khu vui chơi là các người muốn tới chơi, có quan hệ gì với tôi ? Tôi không chơi! Tôi chết cũng không chơi! !"