Sáng sớm!
Trong tiếng sóng biển ào ạt, Hạ Tuyết tỉnh lại, nhìn ánh nắng ban mai chiếu vào cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ màu trắng theo gió lay nhẹ, cô mơ hồ, đang lúc kỳ quái, đêm qua rõ ràng cô đã đóng cửa sổ rồi, tại sao sáng nay cảm giác gió biển mát mẽ dễ chịu lùa vào? Cô không nghĩ nữa, chỉ nhìn chằm chằm ánh nắng ban mai chiếu vào phòng, hưởng thụ gió biển mát mẽ thật sảng khoái, thậm chí có cảm giác sâu xa bừng lên, giống như trở về thời con gái lúc còn ở Pháp, nhưng có chút thương cảm và buồn bã. . . . . .
Con người luôn bị mất đi mới biết quý trọng, quý trọng thời gian trong quá khứ.
Tiếng đàn dương cầm bên ngoài phòng khách chậm rãi truyền đến, ánh mắt cô sáng lên, tiếng đàn trong veo, rung động lòng người, không giống như con gái khảy đàn, cô ho khan một tiếng, nhấc chăn, cầm áo khoác, vừa định đi chân trần ra ngoài, lại phát hiện áo khoác đặt ở bên giường, từ tơ tằm biến thành bông vải nhẹ, cô mỉm cười nói: "Thanh Nhã là quản gia tốt nhất trên thế giới. . . . . ."
Cô vừa khoác áo, vừa đi ra ngoài, ánh nắng ban mai chiếu vào trong phòng khách, nhìn thấy Daniel mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần tây đen, ngồi trước dương cầm, tay gảy nhẹ khúc “Nguyện cầu nhân thế dài lâu”, ánh mắt dịu dàng quay về phía tia nắng ban mai, sống mũi cao cao phác họa đàn ông Tây Phương rất hoàn mỹ, đôi môi hấp dẫn khẽ mím, đang chăm chú dùng ngón tay thon dài trắng tinh đặt trên phím dương cầm, tay khảy khúc hát làm rung động lòng người, khoan thai, chậm rãi, khiến người ta say mê, cảm thấy trên thế giới này, mọi chuyện xảy ra đều không quan trọng nữa . . . . . .
Hi Văn chuyên tâm ngồi bên cạnh PAPA, quay đầu nhìn PAPA cười khẽ.
Daniel vừa khảy đàn, vừa nhìn Hi Văn cũng dịu dàng cười, hắn luôn là thầy giáo dạy dương cầm tốt nhất của Hi Văn, từ bốn tuổi Hi Văn bắt đầu học dương cầm, đều là Daniel ôm cô bé ngồi trên đùi của mình, nắm bàn tay nhỏ bé của nó, nhẹ nhàng chỉ trên phím nói: "Piano có bảy thang âm, lại có rất nhiều thanh điệu, âm nhạc là từ bảy thang âm, diễn hóa và chuyển biến ra. . . . . . Có thể diễn hóa rất nhiều, rất nhiều âm nhạc. . . . . . về sau Hi Văn chúng ta, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng phải làm cho bảy thang âm này phát triển với con, bởi vì chúng nó sẽ trợ giúp cho con trải qua cuộc sống và chuyện xưa, một chút bi thương và mất mát. . . . . ."
Hạ Tuyết đứng trong phòng khách, nhìn Daniel và Hi Văn phối hợp như thế, cô cười khẽ, nói: "Sớm như vậy?"
Daniel vừa khảy đàn, vừa mỉm cười quay đầu nhìn Hạ Tuyết, nói: "Ừ. . . . . . hôm nay anh phải về công ty sớm, nhưng muốn xem mấy ngày nay Hi Văn có bỏ luyện đàn hay không, chút nữa mẹ sẽ tới đây cùng em . . . . . ."
"Không cần, chút nữa em trở về tổ diễn kịch rồi. . . . . ." Hạ Tuyết vội vàng mỉm cười nói.
Daniel nghe xong, liền dừng tay, nhìn Hạ Tuyết nói: "Nhanh như vậy? Thân thể đã khỏe chưa ?"
"Cũng không thể kéo thời gian của tổ diễn kịch, vốn em phải đi quay phim rồi. . . . . ." Hạ Tuyết mỉm cười nói.
Daniel nghĩ nghĩ, mỉm cười, chuông cửa lại vang lên, người giúp việc ra mở cửa, Sophie đi nhanh tới, nói với Daniel : "Hội nghị khẩn cấp, tỉ suất hối đối của Mỹ đã tụt dốc. . . . ."
Daniel lập tức đứng lên, khẽ hôn Hi Văn, mỉm cười nói: "Bảo bối, PAPA có việc phải đi rồi".
"PAPA, hẹn gặp lại!" Hi Văn mỉm cười nói.
"Hẹn gặp lại. . . . . ." Daniel nói dứt lời, đứng lên, nhìn Hạ Tuyết một cái, lúc đi qua bên cạnh cô, nắm vai của cô nói: "Đến tổ diễn kịch, mọi thứ phải cẩn thận, anh mua cho em chiếc xe Kennedy màu xanh nhạt, cũng đã kiểm tra kỹ lưỡng rồi, lúc lái xe cẩn thận một chút. . . . . ."
"Ách. . . . . ." Hạ Tuyết vừa định nói chuyện.
Daniel nhanh chóng mặc âu phục vào do Thanh Nhã đưa tới, thẳng bước đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.
Cuộc sống có rất nhiều chia ly, có rất nhiều vội vã, có rất nhiều hấp tấp, có rất nhiều chuyện không như ý, nhưng Hạ Tuyết không phân biệt rõ loại chia ly này, cô chỉ biết, mình cũng phải xoay người, bởi vì phải bận bịu cho sự nghiệp của mình rồi !
Nửa giờ sau, Hạ Tuyết mặc áo len màu trắng, quần jean màu xanh dương, buộc tóc thật cao, ngồi vào chiếc xe Kennedy xanh lam, vừa nhai sandwich, vừa ăn bên nhìn Hi Văn đứng bên ngoài xe, mỉm cười nói: "Đừng lo lắng, nhăn nhó mặt mày, làm ẹ cảm thấy con không muốn xa mẹ !"
"Chậc!" Hi Văn rất khinh bỉ nhìn cô, “à” một tiếng, ôm vai mĩa mai cô : "Lần này đi, mẹ đừng để mọi người tìm mẹ khắp núi, khắp nơi đi ?"
Hạ Tuyết quay đầu, vừa khởi động xe, vừa nhìn ánh mắt xem thường của Hi Văn, nói: "Tại sao lúc đó mẹ lại sinh ra đứa con gái như con vậy?"
"Mẹ phải hỏi cha! Mẹ không có thông minh này!" Hi Văn nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, rất phách lối, nói.
Hạ Tuyết hung hăng trừng mắt liếc cô bé, nắm chặt tay lái, đạp chân ga, trong tiếng dặn dò cẩn thận của Thanh Nhã, lái xe vọt thẳng ra phía trước ………
******
Lúc giữa trưa, nhân viên làm việc Tổ diễn kịch, thấy Hạ Tuyết bình an trở lại tổ diễn kịch, tất cả mọi người xôn xao vỗ tay hoan hô, Hạ Tuyết cũng khom lưng mỉm cười xin lỗi mọi người : "Vô cùng xin lỗi, xảy ra chuyện như vậy, khiến mọi người đau lòng".
"Không sao, người không có việc gì là tốt! Mặc dù nhà đầu tư có chút lo lắng, nhưng cũng cố nán lại, cô yên tâm!" Phó Thiên Minh thật sự vui vẻ cười xong, nhìn Hạ Tuyết nói: "Kim Thắng Nguyên luôn lo lắng cho cô, sau khi biết cô không sao, muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng lại sợ hôn phu của cô sẽ hiểu lầm, nên không dám gọi!"
Hạ Tuyết bất đắc dĩ nở nụ cười, lại nói: "Chiều hôm nay, tôi có vai diễn, tôi phải đi hóa trang ! Kéo dài nhiều ngày như vậy, làm ọi người đợi lâu!"
"Được rồi, được rồi, được rồi! Cẩn Nhu cũng đang ở bên trong hóa trang!" Phó Thiên Minh cười nói.
Hạ Tuyết nghe, miễn cưỡng nở nụ cười, liền cùng Niệm Niệm đi tới phòng hóa trang.
Cẩn Nhu mặc y phục thiếu phu nhân xinh đẹp thời kỳ dân quốc, chải búi tóc thời kỳ dân quốc tao nhã, cầm điện thoại di động nhìn Trác Bách Quân nói: "Chuyện này, chờ tôi chút đi, bây giờ có cần thiết lấy USB ra không ?"
"Bây giờ là thời cơ tốt nhất, một lần đánh đổ cô ta, mà cô có thể thuận lợi tiếp nhận vai “Trà Hoa Nữ”. . . . . ." Trác Bách Quân lại nói!
Cẩn Nhu vẫn còn do dự, nhớ lúc Hạ Tuyết ngã xuống vách núi, mình có chút mềm lòng, cô ta hơi vội vàng nói: "Nhưng. . . . . . Nếu như vậy làm, Hạ Tuyết thật sự sẽ hai bàn tay trắng, bị lịch sử nguyền rủa đến chết. . . . . . Hàn Văn Hạo và Daniel sẽ chịu để yên sao ?"
"Mềm lòng rồi sao ?" Trác Bách Quân đột nhiên nhìn Cẩn Nhu có chút buồn cười hỏi, trong giọng nói lộ ra một chút châm chọc và lạnh lùng: "Mắt thấy cô sắp có được tất cả, để cho tôi giúp cô, bây giờ cô mềm lòng sao ?"
Ánh mắt Cẩn Nhu lóe sáng.
"Đem USB cho tôi! Tôi giúp cô thực hiện mơ ước!" Trác Bách Quân vội vàng nói.