Hàn Văn Hạo từ phía sau lưng Hạ Tuyết, ôm chặt cô nói: "Đừng ôm lấy bất kỳ hi vọng gì với Văn Kiệt! ! Hắn không thể yêu cô! !"
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nghiêng mặt tức giận nghẹn ngào nói: "Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng có bất luận hi vọng gì! ! Sáu năm trước, bắt đầu biết anh, tất cả mọi chuyện xảy ra làm cho tôi không thở nổi rồi, có thể còn sống, đã rất tốt rồi !"
Hàn Văn Hạo nghe lời của cô, cũng không nhịn được nói: "Phải không? Nhưng cô lại sinh ra con của tôi ! Thật châm chọc!"
"Tôi cũng thấy như vậy! !" Hạ Tuyết vươn tay, muốn nhấn xuống một tầng, lại bị Hàn Văn Hạo bá đạo nắm chặt tay mình, ôm chặt cái bụng trơn nhẵn của cô, cô không còn hơi sức kêu to: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Hàn Văn Hạo nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng của cô, lại nói: "Hi Văn của tôi ở chỗ này sao?"
Trong lòng Hạ Tuyết đau xót, cắn chặt răng nói: “Ừ!”
"Không trách được lúc ấy, tôi thích cái bụng bằng phẳng như vậy, bởi vì nơi đó có cốt nhục của tôi!" Hàn Văn Hạo nói ngay.
"Tôi sẽ không đem Hi Văn cho anh! ! Anh đừng quên, anh còn có vị hôn thê! ! Cô ấy thừa nhận tồn tại của Hi Văn sao? Tôi tuyệt đối không để cho bất cứ ai tổn thương con gái của tôi!" Hạ Tuyết nói.
Hàn Văn Hạo nhẹ giọng nói: "Trên thế giới này, không có chuyện gì tôi không giải quyết được!"
"Tôi không có ý can dự vào cuộc sống của anh! Tôi chỉ nghĩ tới cuộc sống của mình! !" Hạ Tuyết mở tay của hắn ra, lại bị Hàn Văn Hạo ôm chặt, thậm chí hắn cúi đầu cắn mạnh lên vai trắng mịn của cô một cái!
"A.............." Hạ Tuyết tức giận kêu lên: "Đau chết rồi ! ! anh nổi điên gì chứ?"
Hàn Văn Hạo lại cắn vành tai của cô, nói: "Người phụ nữ chết tiệt này! ! Cho tới bây giờ cũng không có bất kỳ người phụ nữ nào, chống đối tôi như cô vậy!"
Hạ Tuyết kêu to: "Bởi vì tôi không thích anh! !"
Hàn Văn Hạo dừng lại, nhìn cô châm chọc nói: "Cô yêu em trai tôi!"
Trong lòng Hạ Tuyết giống như bị kim châm, cô tức giận kêu to: "Anh không cần nhắc nhở tôi ! ! Đây là chuyện riêng của tôi! Mắc mớ gì đến anh?"
"Bây giờ cô là mẹ của con gái tôi! Gián tiếp cũng là người phụ nữ của tôi!" Hàn Văn Hạo mút nhẹ trên cổ mềm mại của Hạ Tuyết, phát hiện thân thể của cô thật sự rất thơm, hai tay của hắn càng không ngừng vuốt ve bụng của cô, hắn vô cùng yêu thích chỗ này! !
"Đây chỉ là anh không cẩn thận lưu lại ! Có lẽ cuộc đời của anh, có rất nhiều người phụ nữ bên ngoài sinh cho anh rất nhiều đứa bé rồi ! Sau này, Tần tiểu thư cũng sẽ sinh con cho anh, anh không cần nhớ đến bảo bối của tôi!" Hạ Tuyết lạnh lùng nói.
"Nhưng tôi rất thích cô sinh bảo bối này cho tôi! Tôi rất thích! Tôi yêu nó! Nó rất đẹp, rất thông minh!" Hàn Văn Hạo lại mút trên cổ cô, đụng sợi tóc nhồn nhột, vô cùng thoải mái.
Ánh mắt Hạ Tuyết chớp lóe, cũng không chịu thua nói: "Anh thông minh như vậy, sau này sẽ sinh con nhất định sẽ thông minh! Anh yên tâm đi!"
Động tác của Hàn Văn Hạo lập tức dừng lại, mạnh mẽ xoay người của cô lại, áp sát vào mặt tường, tức giận nhìn cô nói: "Cô đừng rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!"
"Cho tới bây giờ, anh cũng không cho tôi uống rượu mời!" Hạ Tuyết nói hết lời, thừa dịp ấn nút thang máy xuống tầng trệt, nói: "Tôi không có nhiều thời gian lãng phí với anh ! Tôi muốn đi tìm Isha! Không biết CD tình ái kia từ đâu có? Làm sao lại có loại chuyện như vậy? Tôi không tin!"
Hàn Văn Hạo rời khỏi thân thể của cô, hai tay cắm trong túi quần, hỏi: "Tin tức này từ nơi nào phát ra?"
Hạ Tuyết tức giận nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Còn không phải là từ ONE KING của anh?"
"ONE KING?" Hàn Văn Hạo suy nghĩ chuyện này. . . . . ."Chắc không ai có lá gan này chứ! ? Ai mà không biết cô là bạn của Văn Vũ?"
Hạ Tuyết cắn môi dưới. . . . . .
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết, nhắc nhở cô, nói: "Sáu năm trước, biết chuyện của chúng ta, còn có người nào?"
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: "Nhiều người a, tôi, anh, Cẩn Nhu, quản lý khách sạn. . . . . ." Cô sửng sốt. . . . . .
Hàn Văn Hạo im lặng nhìn cô.
Hạ Tuyết nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh nghi ngờ là Cẩn Nhu?"
Hàn Văn Hạo cười lạnh nói: "Tôi cũng không dám nghi ngờ bạn bè của cô! Huống chi, nếu cô ta thật sự có lá gan này, tôi thưởng thức cô ta!" Hàn Văn Hạo nói dứt lời, ánh mắt chợt bén nhọn!
Hạ Tuyết chế nhạo hắn nói: "Hóa ra anh cũng thưởng thức phụ nữ a?"
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết nói: "May mà tôi rất tinh mắt ! Cho nên tôi không thưởng thức cô!"
"Mẹ nó!" Hạ Tuyết nhịn không được văng tục!
Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn cô một cái, quay đầu đi chỗ khác nói: "Chuyện này, tôi sẽ tra xét! !"
Hạ Tuyết nhìn hắn, có chút không tin nói: "Anh tra xét?"
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết nói: "Nếu không, cô nói cho Daniel tiên sinh của cô, để cho hắn tra xét? Nói cô có CD tình ái? Quay lại cảnh tôi và cô ở trên giường chơi đùa! triền miên thế nào! Hôn tình cảm thế nào!"
"Đừng nói nữa!" Hạ Tuyết quay đầu, mặt lạnh nói.
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo cũng lạnh lùng quay đầu đi, rốt cuộc nhìn thấy cửa thang máy mở ra, Hạ Tuyết đeo mắt kính, đi nhanh ra ngoài, Hàn Văn Hạo cũng đi theo ra ngoài, nói: "Chuyện CD, tạm thời cô đừng vọng động! Bây giờ cô chưa có nhiều giá trị! Nếu người kia muốn ra tay, cũng sẽ không ra tay với cô vào lúc này!"
Hạ Tuyết vừa nghe vừa ngồi vào trong xe của mình, nắm tay lái, nhìn phía trước nói: "Nhưng trong lòng của tôi luôn cảm thấy bất an! ! Cảm thấy sẽ xảy ra chuyện!"
"Thế giới này mỗi ngày đều có chuyện xảy ra, trừ phi cô chết đi !" Hàn Văn Hạo không chút khách khí nhìn cô nói.
Hạ Tuyết tức giận, cắn chặt môi dưới nhìn hắn! !
Hàn Văn Hạo vừa nhìn thấy động tác này của cô, tức giận khom người, cúi xuống, một tay nắm chặt gáy của cô, buộc cô ngẩng đầu, hôn xuống đôi môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi xông vào trong khoang miệng đang chống đối của cô, mạng mẽ quấn lấy một lúc lâu, mới thả lỏng môi của cô ra, nói: "Tôi nói với cô bao nhiêu lần, đừng cắn xuống môi như vậy! Để cho con gái học thói quen xấu! !"
"Anh. . . . . ." Hạ Tuyết tức giận, vẻ mặt trắng bệch kêu lên: "Cái người không lương tâm này! ! Chỉ biết con gái, con gái! ở trong mắt anh, tôi không phải là người sao!"
"Vốn là không phải! !" Hàn Văn Hạo cũng không khách khí nói xong, lại nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, hắn lại nắm chặt gáy của cô, bá đạo cắn cái cằm khêu gợi của cô, nói: "Giống con báo con, không nghe lời!"
"Anh cút!" Hạ Tuyết xoay mặt, lúc hắn cắn người, tình cảm rất mềm yếu! !
"Sau này cô còn dám bảo tôi cút thử xem! ! Giống như bây giờ, tôi sẽ ném cô vào đài phun nước!" Hàn Văn Hạo đột nhiên khom lưng, bế cả người Hạ Tuyết lên, đi đến đài phun nước! !
"A.........." Hạ Tuyết sợ tới mức ôm của hắn cổ, kêu to: "Anh dám?"