“Bây giờ làm thế nào?" Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo hỏi.
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, rất bình tĩnh hỏi: "Cái gì làm thế nào?"
Hạ Tuyết vươn tay, chỉ chỉ màn hình, tức giận nói: "Vị hôn thê của anh lên đây!"
Hàn Văn Hạo cười như không cười nhìn cô, nói: "Vậy thì thế nào? Cô muốn. . . . . . Trốn vào phòng tôi ? Phòng tắm? hay giống như sáu năm trước, leo ra bên ngoài cửa sổ, đeo giống như con dơi?"
Hạ Tuyết nhìn hắn chăm chú, con ngươi đảo một vòng, cười nói: "Anh không sợ đúng không? Anh không sợ thì tôi ngồi đây, đem váy của tôi xé nát một chút, nói anh phi lễ?"
Hai mắt Hàn Văn Hạo nheo lại nhìn cô, cũng đã nhìn thấy từ tầng trệt đã nhanh chóng lên tới tầng 90, Hạ Tuyết quay đầu vừa thấy, shit! Cô nghĩ cũng không nghĩ, chạy tới phòng bếp . . . . . .
Hàn Văn Hạo tức giận nhìn người này, cô luôn luôn chọn nơi hung hiểm chồng chất để lẫn trốn, hắn nói cô có phiền hay không?
Cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra! !
Hàn Văn Hạo lập tức nhìn thấy Tần Thư Lôi tao nhã từ trong thang máy đi tới, vui vẻ nhìn mình cười, ánh mắt của hắn liếc nhìn về phía phòng bếp, Hạ Tuyết đang núp phía dưới tủ bếp, hắn đành phải khẽ nhếch nụ cười nhìn Tần Thư Lôi hỏi: "Em làm sao biết anh ở nhà?"
Tần Thư Lôi tao nhã bước tới trước mặt Hàn Văn Hạo, vươn hai tay ôm cổ của hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo đành phải vươn hai tay kéo nhẹ eo cô, dịu dàng ôm hôn cô, ánh mắt liếc qua, lập tức nhìn thấy Hạ Tuyết không nhịn được tò mò, từ tủ bếp ngẩng đầu lên nhìn sang bên này, chỉ thấy cô cười lạnh, ánh mắt Hàn Văn Hạo nóng lên, tiếp tục cùng Tần Thư Lôi hôn nồng nhiệt một hồi lâu, mới chậm rãi buông ra cô. . . . . .
"Lúc nảy em đến công ty tìm anh, An Na nói anh tạm thời có việc, em gọi điện thoại di động, anh cũng không nhận, cho nên. . . . . . đến đây thử một chút. . . . . . nhẫn cưới của chúng ta đã đưa đến tiệm châu báo hoàng thất rồi. . . . . ."
Tần Thư Lôi dựa trong lòng Hàn Văn Hạo, cười ngọt ngào nhẹ nhàng sửa lại cổ áo sơ mi của hắn, nhưng lại ngửi được mùi nước hoa thooang thoảng, ánh mắt của cô có chút nghi hoặc ngẩng đầu, bướng bỉnh nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Trên người của anh, có một mùi nước hoa rất dễ chịu, mùi này không phải mùi của anh dùnh. . . . . ."
Hàn Văn Hạo cười nhạt hỏi: "Vậy. . . . . . là mùi của người nào?"
"Em cũng không biết!" Tần Thư Lôi nói xong, nhịn không được nở nụ cười, nhìn hắn tín nhiệm 100%, nói: "Bất quá. . . . . . mùi hương này thật sự vô cùng thoải mái. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhìn Tần Thư Lôi không chút nào nghi ngờ hắn, bộ dáng vô cùng tin tưởng, hắn vươn tay nắm nhẹ cằm của cô, hỏi: "Tại sao lại tin tưởng anh như vậy ?"
Tần Thư Lôi nhịn không được cười nói: "Bởi vì em biết, loại người như anh . . . . . . Nếu thích ai, mới có thể cùng người đó một chỗ, nếu không thích, muốn anh chạm đến cũng không chạm".
Hàn Văn Hạo thú vị nhìn Tần Thư Lôi, nhàn nhạt cười.
Hai tay Tần Thư Lôi luồn vào trong khuỷu tay của hắn, ngẩng đầu hỏi: "Thừa dịp bây giờ anh có thời gian, chúng ta đi đi đến cửa hàng châu báu hoàng thất một chút được không?"
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng bếp, nói: "Tạm thời bây giờ không được, anh phải chờ một cuộc điện thoại đường dài quốc tế! Có việc vô cùng quan trọng cần bàn!"
Tần Thư Lôi nghe xong, tỏ vẻ hiểu, cười cười nói: "Vậy em đợi cùng anh, hôm nay em có thời gian. . . . . ."
Hàn Văn Hạo không lên tiếng cười cười.
"Em khát nước quá, anh bận rộn, em đi lấy nước uống!" Tần Thư Lôi vừa định xoay người đi vào trong, lại bị Hàn Văn Hạo kéo cả người cô vào trong lòng mình, nói: "Để anh. . . . . .em muốn uống gì?"
Tần Thư Lôi ngọt ngào nhìn vị hôn phu nói: "Em uống nước trắng là được, em không có thói quen uống nước trái cây hoặc thứ khác. . . . . ."
"Được!" Hàn Văn Hạo đi nhanh vào phòng bếp, sau đó liếc mắt một cái nhìn thấy phòng bếp trống không, ánh mắt hắn nhíu lại, trong lòng suy nghĩ, nhớ đến cô gái này giống như đứa ngốc, chơi trốn tìm là hạng nhất, hắn vừa tìm kiếm, vừa lấy cái ly, sau đó lơ đãng mở tủ lạnh, chuẩn bị lấy nước khoáng bên trong, nào ngờ nhìn thấy Hạ Tuyết ngồi trong tủ lạnh cao gần 2 mét, cả người lạnh phát run, răng đang đánh lách cách, ngẩng đầu nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo vô cùng bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ này, chỉ số thông minh của cô một chút cũng không thay đổi! !
Hạ Tuyết nháy mắt nhìn Hàn Văn Hạo, bảo hắn nhanh chóng xử lý chuyện này! !
Hàn Văn Hạo thở phì phò, từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng, rót đầy một ly, đóng cửa tủ lạnh lại, ánh mắt của hắn liếc nhìn ra cửa, duỗi tay, kéo cửa tủ lạnh ra một chút, đi đến phòng khách, đưa cái ly đến trước mặt Tần Thư Lôi, mỉm cười nói: "Uống đi. . . . . ."
"Cám ơn. . . . . ." Tần Thư Lôi cầm ly nước khoáng uống, vừa uống vừa nhìn Hàn Văn Hạo cười dịu dàng, phát hiện ánh mắt của hắn có chút rối loạn, cô tò mò hỏi: "Anh làm sao vậy? Có chuyện gì rất lo lắng sao?"
Hàn Văn Hạo nhìn Tần Thư Lôi, đành phải nhàn nhạt mỉm cười nói: "Ừ! Vô cùng khẩn cấp! Có thể anh cần một chút thời gian, em có muốn đến phòng anh nghỉ ngơi một chút hay không? Anh muốn yên tĩnh một chút".
"Được rồi!" Tần Thư Lôi hiểu chuyện, nói: "Em đến phòng anh nghỉ ngơi một chút, anh cũng đừng quá mệt mỏi".
"Ừ!" Hàn Văn Hạo gật đầu, Tần Thư Lôi đặt cái ly xuống bàn, chạy lên lầu . . . . . .
Hàn Văn Hạo nghe tiếng phòng cửa đóng lại, hắn lập tức đi tới phòng bếp, sau đó mở cửa tủ lạnh, kéo người phụ nữ sắp bị đông cứng ra ngoài! !
Hạ Tuyết vừa ra khỏi tủ lạnh, dựa vào cây cột trong phòng bếp, vẻ mặt tái nhợt, thở ra hơi lạnh, hàm răng đánh lách cách nói: "Ôi chao! Mẹ ơi! Lạnh chết tôi rồi !"
Hàn Văn Hạo nhanh chóng đi tới trước mặt cô gầm nhẹ: "Mỗi lần như thế cô đều chọn cách không muốn sống này! ! Tủ lạnh mà cô cũng dám chui vào! ! Dùng được nữa sao?"
Hạ Tuyết không nhịn thua, nhìn hắn nói: "Đương nhiên! ! Tôi là ảnh hậu, tại sao tôi để cho anh ảnh hưởng đến cuộc đời của tôi chứ! ?"
Hàn Văn Hạo vừa nghe lời này, đột nhiên đè lên người lạnh lẽo của cô, hai tay siết eo nhỏ nhắn của cô, nhanh chóng kề sát mặt cô nói: "Không muốn có quan hệ với tôi, còn dám sinh con của tôi? Còn dám trở lại tìm tôi ?"
"Anh buông tay! ! Hi Văn không phải con gái của anh!" Hạ Tuyết tức giận đánh vào vai của hắn! !
"Không phải của tôi ? Vậy là của ai?" Một tay Hàn Văn Hạo xông vào trong áo sơ mi của cô, nắm cái bụng trơn nhẵn của cô, bá đạo nói: "Chỗ này, chỉ có tôi đi vào! !"
Hắn nói xong câu đó, hai mắt nhìn chằm chằm Hạ Tuyết!
"Anh ít ghê tởm một chút đi !" Hạ Tuyết khẽ hừ một tiếng, muốn đẩy hắn ra!
Hàn Văn Hạo lại kề sát mặt cô, nhìn đôi môi tái nhợt của cô, nói: "Tôi cảnh cáo cô! ! Con gái là của tôi ! ! Không được mang nó chạy trốn! !"
"Cút!" Hạ Tuyết tức giận muốn đẩy hắn ra! !
Hàn Văn Hạo lại ôm chặt cô, khẳng định nói: "Tôi nhất định phải có Hi Văn! !"
"Trừ phi tôi chết đi ! !" Hạ Tuyết nói xong, tức giận đẩy hắn ra, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng bếp, nhấn nút thang máy, cô đi vào thang máy, vừa xoay người, đã nhìn thấy Hàn Văn Hạo cũng tiến vào trong thang máy, đang nhìn mình chòng chọc, trong lòng của cô lạnh lẽo, sợ hãi nhìn hắn hỏi: "Anh muốn làm gì?"