Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 166: Giúp tôi


Đêm đã khuya!

Trên bầu trời tuyết vẫn rơi xuống!

Trong văn phòng Cao ốc Thế Kỷ!

Hàn Văn Hạo ngồi trước bàn làm việc, đang chuyên chú phê duyệt văn kiện ......

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. . . . . .

Hàn Văn Hạo nhìn văn kiện, kiểm tra số liệu, chậm rãi nói: "Vào đi . . . . . ."

Tả An Na bước tới, cung kính nói với Hàn Văn Hạo: "Tổng giám đốc...... Hạ Tuyết tiểu thư có việc tìm anh. . . . . ."

Ánh mắt Hàn Văn Hạo ngưng lại, tay cầm bút máy, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tả An Na, không quá tin tưởng điều mình nghe được, hắn chậm rãi hỏi: "Hạ Tuyết tìm tôi?"

"Đúng vậy! Đang ở ngoài cửa. . . . . ." Tả An Na nhẹ nhàng nói.

Hàn Văn Hạo nghĩ một lát, tiếp tục cúi đầu phê duyệt văn kiện, nói: "Để cho cô ấy vào đi......"

“Vâng!” Tả An Na lập tức xoay người đi ra ngoài!

Qua một lúc lâu . . . . . .

Hạ Tuyết kéo rương hành lý nặng nề, đi vào văn phòng, liếc thấy Hàn Văn Hạo không ngẩng đầu lên, hắn mặc sơ mi trắng, khoác côm lê đen, trông rất quý phái và đẹp trai. . . . . . Nàng “chậc” một tiếng, nghĩ đến mình có việc cầu cạnh người ta, đành phải hạ thái độ kêu nhỏ: "Hàn tiên sinh. . . . . ."

"Thật là mới mẻ a. . . . . ." Hàn Văn Hạo mặt lạnh, lật một tờ văn kiện, vừa tiếp tục xem văn kiện, vừa nói: "Hôm nay lại có thể xưng hô tốt như vậy!"

Hạ Tuyết cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.

Rốt cuộc Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, lại liếc mắt nhìn rương hành lý bên cạnh nàng, nhìn vào tư liệu trong máy tính hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Tôi. . . . . . Tôi có chuyện. . . . . . Muốn nhờ anh giúp đỡ. . . . . ." Hạ Tuyết thật sự cảm thấy mình quá mất mặt, mặt tức khắc hồng đỏ lên, thở phì phò.

Hàn Văn Hạo cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Trách không được tới tìm tôi...... thì ra là có chuyện!"

Hạ Tuyết một bụng tức giận, không có chỗ phát tiết, nói: "Không cần nói cho người ta khó chịu! Tôi cũng không muốn tới!"

"Vậy cô đi thôi!" Hàn Văn Hạo cầm lấy bút máy, ký tên mình xuống văn kiện đầu tư dự án 1,3 tỷ!

Hạ Tuyết thở phì phò, tay kéo rương hành lý vừa định bước đi ra ngoài, nhưng không cam lòng nhìn hắn nói: "Tôi thật sự có việc nhờ anh! !"

"Nói đi!" Hàn Văn Hạo tiếp tục phê duyệt văn kiện. . . . .

"Anh còn nhớ buổi tối đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ?" Hạ Tuyết thật cẩn thận hỏi.

Rốt cuộc Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuyết, nhíu mày nở nụ cười, nói: "Kỳ quái thật ...... cô không muốn nhắc tới chuyện quá khứ! Vừa nhắc tới thì giống như bị chó cắn! Hôm nay tại sao vậy? Lại không có chỗ để đi? Muốn tôi thu nhận cô? Không cần nhắc đến chuyện xưa chứ?"

Hạ Tuyết tức giận cành hông, rốt cuộc không thể nhịn được nữa gật đầu nói: "Được, được, được! Tôi không cần anh giúp nữa! Không có việc gì! Quấy rầy anh bận rộn rồi! !"



Nàng nói vừa xong, kéo rương hành lý nặng nề đi ra ngoài. . . . . .

"Nói đi!" Hàn Văn Hạo bỏ bút máy trong tay xuống, sau đó đứng lên, đi đến sofa ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi. . . . . ."Tôi không có nhiều thời gian để cho cô lãng phí! !"

Hạ Tuyết cắn môi dưới, khẩn trương bỏ rương hạ hành lý xuống, sau đó giống như một trận gió, chạy đến ngồi đối diện Hàn Văn Hạo, sốt ruột nhìn hắn nói: "Buổi tối ấy anh không quên chứ? Người bạn kia . . . . . . đưa tôi vào phòng của anh, anh cũng không quên chứ?"

Hàn Văn Hạo thay đổi dáng ngồi thoải mái, liếc mắt nhìn nàng, nghĩ một chút, gật nhẹ đầu nói: "Uhm! Vậy thì sao?"

Hạ Tuyết có chút vui mừng nói với hắn: "Hôm nay tôi, tôi dùng nước lạnh hắt vào trên người chồng của người bạn tốt!! Bởi vì ông ta thật sự rất quá đáng ! Tôi không thể nhịn được nữa nên ......"

"Cô đến lúc nào mới bình tỉnh lại được?" Hàn Văn Hạo cao giọng nhìn nàng hỏi.

Vẻ mặt Hạ Tuyết vừa thu lại, cúi đầu. . . . . .

Hàn Văn Hạo nặng nề nhìn vẻ mặt của nàng, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

"Bây giờ tôi rất lo lắng! Bởi vì dường như chồng của Cẩn Nhu oán trách cô ấy sao có bạn bè giống như tôi vậy! Tôi sợ ông ta đối phó với cô ấy!" Hạ Tuyết vô cùng mất mặt nói.

Hàn Văn Hạo có chút khó tin nhìn Hạ Tuyết nói: "Ý của cô là ......"

Hạ Tuyết lại ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng tha thiết nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Tôi muốn xin anh ...... Giúp …giúp cô ấy. . . . . . thật sự cô ấy không muốn gả cho ông ta. . . . . . Hôm nay phát sinh chuyện như vậy, khẳng định cô ấy sẽ xảy ra chuyện! !"

Hàn Văn Hạo thật chẳng biết làm sao, nở nụ cười, sau đó tức giận nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô thật cho rằng, ngày trời đông tuyết phủ đó, tôi cứu cô một buổi tối, cô liền cho rằng tôi là một người thích xen vào việc của người khác sao? cô xen vào việc của người khác rồi lại đến nhờ tôi xen vào chuyện nhà của giám đốc Tam Á ?"


Hạ Tuyết thật không có biện pháp, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Cầu xin anh! Tôi biết anh có thể mà!! Mặc kệ dùng biện pháp gì, xin anh nhất định phải cứu cô ấy! cô ấy là bạn bè tốt nhất của tôi trên đời này!"

"Cho nên cô ta vì hạnh phúc của mình, ném cô trên giường tôi! Hy sinh cô!" Hàn Văn Hạo nhắc nhỡ nàng một chút!

"Chuyện này đã qua rồi ! !" Hạ Tuyết sốt ruột nói.

Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng nói: "Đã qua? Đã qua rồi sao? Vậy cô nói cho tôi biết, qua như thế nào? Cô có thể quên đi buổi tối kia sao?"

Hạ Tuyết cắn môi dưới!

"Người đáng thương phải có chỗ đáng hận! Tôi cảm thấy đêm nay cô yêu cầu thực quá mức rồi !" Hàn Văn Hạo mặt lạnh tức giận nói.

Hạ Tuyết đột nhiên nhào tới trước mặt Hàn Văn Hạo, quỳ gối trước mặt hắn, hai tay nắm chặt tay hắn đặt trên đầu gối, nghẹn ngào nói: "Anh có thể không hiểu, loại người như chúng tôi, thật sự vô cùng quý trọng từng người yêu thương mình! Tuy rằng cô ấy hy sinh tôi một đêm, nhưng anh có biết không? Đã từng rất nhiều năm tháng, cô ấy đã cứu tôi rất nhiều lần, nếu không có cô ấy, em trai tôi mấy lần gặp nguy hiểm, lại không nhờ được ai giúp! Nếu không có cô ấy, tôi và em trai tôi có thể đã bị chết đói! Những chuyện này, đã từng gắn bó trong lòng tôi, đều là thật sự! ! Nhất định là chân thành !! Tôi cầu xin anh, giúp tôi! Nể tình đêm hôm đó đi? Được không? Nể tình một chút. . . . . . Nể tình. . . . . . Chúng ta từng có duyên phận, tôi cầu xin anh ......."

Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn Hạ Tuyết khi nói những lời này, nước mắt từng dòng, từng dòng rơi xuống, bình thường là một người hung hăng như thế, hắn chậm rãi hỏi: "Cô cứu cô ta một lần, cô không sợ sau này cô ta lại gây tổn thương cho cô nữa sao?"

"Cô ấy không có cơ hội nữa. . . . . ." Hạ Tuyết nhàn nhạt nói.

Hàn Văn Hạo hơi cúi đầu, vươn tay, nắm cằm của nàng, sờ nhẹ mặt nàng, nhìn hai mắt đẫm lệ của nàng hỏi. . . . . ."Có ý tứ gì?"

"Sau khi tôi quay xong bộ phim “Vương triều hiện đại”, tôi sẽ cùng em trai tôi rời khỏi thành phố này. . . . . . Sẽ không trở lại. . . . . . Tôi muốn đến một trấn nhỏ, mở một tiệm cà phê, ở nơi đó đủ loại hoa Violet. . . . . . Tôi muốn bình yên sống qua ngày. . . . . ." Hạ Tuyết chân thành nói xong, trong lòng có chút chua xót nhìn người cha của đứa bé này, nước mắt lại lăn ra….."Có thể giúp tôi hay không? Tôi cầu xin anh, tôi dập đầu xin anh . . . . . ."

Hạ Tuyết vừa khóc, hai tay định chống xuống mặt đất, Hàn Văn Hạo chụp lấy cánh tay của nàng, lạnh lùng nhìn nàng. . . . . .


Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 166: Giúp tôi