Hàn Văn Hạo vẫn trừng mắt nhìn nàng. . . . . .
Hạ Tuyết vẫn thở phì phò. . . . . .
Hai người cứ trừng nhau như vậy, tất cả mọi người rất kỳ quái nhìn hai người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh ……….
Hàn Văn Hạo hai tròng mắt lạnh lẽo, chậm rãi nhìn Hạ Tuyết từ trên xuống dưới, Hạ Tuyết cũng bắt chước bộ dạng của hắn, tròng mắt lóe sáng, nhìn từ trên xuống dưới. . . . . . thật lâu, thật lâu, rốt cục nàng có chút bất đắc dĩ nhìn hắn nói: "Anh đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là diễn viên quần chúng, không phải muốn câu dẫn anh, sau đó mơ mộng làm cô bé lọ lem . . . . . ."
Trên mặt Hàn Văn Hạo hơi lộ ra nụ cười châm biếm, liếc mắt nhìn mái tóc ngắn xinh xắn, khuôn mặt trái xoan đường cong tuyệt đẹp, nhưng tái nhợt, đôi môi mọng tô chút son hồng, không còn thiếu sức sống như trước, ánh mắt hắn hơi chớp một cái, lại trầm mặc không lên tiếng, xoay người rời khỏi . . . . . .
Hạ Tuyết nhẹ nhàng thở ra, hù chết tôi, muốn giết người sao. . . . . .
"Ok! ok! ok!" Trợ lý đạo diễn thừa dịp Hàn Văn Hạo đã lên lầu, lập tức nói: "Ok! Tô Diệu Diệu vào chỗ! Tiểu Thanh, cô đi mời Văn Vũ!"
"Được!"
Bắt đầu quay phim, Hạ Tuyết lại mơ hồ đứng một bên, vừa cúi người, vừa nghĩ đến ánh mắt của Hàn Văn Hạo, lộ ra quá nhiều điểm kỳ quái, nàng không rõ ý tứ của hắn như thế nào, nàng cắn môi dưới. . . . . .
"Cắt" Tôn Minh lập tức đứng lên, đi đến trước mặt Hạ Tuyết, nói với nàng: "Hạ Tuyết! Vừa rồi cô suy nghĩ cái gì? Cô chỉ là một nhân viên tiếp tân, mặt mày nhăn nhó, cắn môi là sao? Hay là cô nhập vai, cảm thấy nam chính xuất hiện, làm cho cô rối rắm?"
Khuôn mặt Hạ Tuyết đỏ bừng, nhìn mọi người đang tò mò nhìn mình, nhất là Tô Diệu Diệu ở bên cạnh, cô ta cũng cười chế giễu nhìn nàng lom lom. . . . . .
"Đúng, xin lỗi, tôi chỉ là. . . . . ."
"Không cần giải thích. . . . . . Kiêu ngạo là việc nhỏ, nhưng phải cẩn thận, đừng xem thường, xem như cô có một chút thiên phú, cũng không thể chứng minh được gì!" Tôn Minh đột nhiên tức giận cầm kịch bản đi về!
Hàn Văn Vũ đổi vai đứng tại cửa, nhìn thoáng vẻ mặt xấu hổ của Hạ Tuyết, lại liếc Tôn Minh một cái, chuẩn bị quay lại một lần nữa. . . . . .
"Tôn Minh, có phải quá quan tâm Hạ Tuyết hay không? một cảnh nhỏ như vậy, tại sao ông ta yêu cầu nghiêm khắc với cô ấy như vậy?" Lynda kỳ quái nói.
Hàn Văn Vũ nghĩ nghĩ, bất chợt cười nói: "Có thể là ông ta xem trọng cô ấy!"
"Phi! ! Ai chẳng biết đạo Tôn Minh không thích phụ nữ!" Lynda lại nhìn đạo diễn Tôn Minh, cầm kịch bản, ngồi trước TV, nhìn vào màn hình nhỏ, lại ngẩng đầu nói với Hạ Tuyết: "Hạ Tuyết, cô đổi vị trí, đứng ở phía sau Diệu Diệu! Cô đã chắn ngang vị trí của cô ấy!"
Hạ Tuyết lập tức a... một tiếng, đổi một vị trí với Tô Diệu Diệu, Tô Diệu Diệu đắc ý liếc mắt nhìn nàng một cái. . . . . .
Hạ Tuyết thở nhẹ . . . . . .
"Tại sao muốn đổi vị trí?" Lynda kỳ quái hỏi.
Hàn Văn Vũ trực tiếp xoay người rời khỏi, trước khi đi, còn nói một câu …."Hạ Tuyết khí thế mạnh mẽ, sẽ đè ép Tô Diệu Diệu … nên muốn cho cô ấy lui ra phía sau một chút ….. Tô Diệu Diệu mới đúng nhân vật chính …."
Lynda vừa nghe lời này, ánh mắt tức khắc sáng lên nhìn thoáng qua Hạ Tuyết, trong lòng có chút chủ ý. . . . . .
"Cô đừng đánh chủ ý vào cô ấy! Tôi không để cho cô ấy ký hợp đồng đâu!" Hàn Văn Vũ chuẩn bị đi đến vị trí của mình, chỉ vào Lynda nói!
Lúc quay phim xong, Hạ Tuyết lập tức thay đồng phục công ty ra, chạy đến bên xe đậu ở ngoài sảnh cao ốc Thế Kỷ, nhìn Văn Vũ đang khoanh tay xem kịch bản, nàng khôi phục lại bộ dáng cười ha ha, vẻ mặt nhiệt tình nói: "Buổi chiều không diễn nữa, bây giờ có thể đi ăn cơm hay không? Tôi đói bụng!"
"Ừ" Hàn Văn Vũ lại liếc mắt nhìn kịch bản, nói: “Cô đừng chạy đi lung tung với bọn Tiểu Thanh, chờ một lúc nữa chúng ta cùng đi ăn cơm!"
"Thật hả?" Hạ Tuyết càng vui vẻ.
"Ừ, ăn cơm với anh tôi!" Hàn Văn Vũ lật một tờ kịch bản, nói.