Truyện tranh >> Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài >>Chương 33: Cô Bị Sỉ Nhục Anh Không Quan Tâm

Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài - Chương 33: Cô Bị Sỉ Nhục Anh Không Quan Tâm


CHƯƠNG 33: CÔ BỊ SỈ NHỤC ANH KHÔNG QUAN TÂM

Lúc đó đã có vài người phụ nữ đi qua, hơn nữa bọn họ còn đứng ra sau lưng Âu Đan, vẻ mặt ai cũng tỏ ra khinh thường.

"Cô ấy là bạn gái tôi, trước kia tôi có nói rồi." Thịnh Trình Việt lạnh lùng nói, anh nắm chặt tay Tiêu Mộc Diên, anh dường như cảm nhận được lòng bàn tay cô đang đổ mồ hôi.

Vẻ mặt Âu Đan cũng trở nên khó coi, nhưng cô ta vẫn nở nụ cười, vẫn ung dung đứng sang bên cạnh Thịnh Trình Việt, cứ như vậy, cô ta đột nhiên trở thành một bức tranh khác bên cạnh.

Đúng vào lúc này, Thịnh Trình Việt bị một người khách hàng cũ kéo đi.

"Đợi anh……" Thịnh Trình Việt nhẹ nhàng nói một câu bên tai Tiêu Mộc Diên, sau đó anh rời khỏi, còn Âu Đan cũng nhân cơ hội đi theo sau, cô ta nhân tiện quàng qua tay Thịnh Trình Việt, nhưng Thịnh Trình Việt lại không phản đối gì.

Tiêu Mộc Diên nhìn thấy cảnh đó, đột nhiên cảm thấy rất nhức mắt, trong lòng thoáng qua một chút ngỡ ngàng, cô nhất thời đứng sững sờ, không biết nên làm thế nào mới ổn.

Đột nhiên chỉ cảm thấy lồng ngực lạnh buốt, cô cúi đầu mạnh xuống, sắc mặt lập tức thay đổi, chỉ nhìn thấy trước ngực mình bị rượu vang đổ lên, hơn nữa còn đang chảy xuống bên phía dưới. Quần áo dính chặt vào người.

"Haiza, thật là ngại quá, tôi không nhìn thấy có người đứng ở đây." Giọng nói chói tai của một người phụ nữ vang lên bên tai của Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên nhìn dáng vẻ nhếch nhác của mình, mặt biến sắc, đáng chết. Người phụ nữ kia đang gián tiếp mắng cô không phải là người sao? Cô có thể chịu đựng sự sỉ nhục của Thịnh Trình Việt, là vì Thịnh Trình Việt cho cô tiền, nhưng cô không có lý do gì để nhẫn nhịn sự sỉ nhục của người khác mang đến.

Tiêu Mộc Diên vừa suy nghĩ vừa ngẩng đầu lên. Mà lúc cô vừa ngẩng đầu lên thì lại đón thêm một ly rượu khác, cả gương mặt cô đã bị hất đầy cả rượu. Tóc cũng bị dính rượu, rượu chảy xuống theo tóc của cô, cả người trông cực kỳ nhếch nhác.

Cô giơ tay lên xoa mặt mình, nhìn sang chiếc bàn sau lưng cô, cô giơ tay chụp lấy, trên tay cầm một đống đồ, lập tức ném vào người phụ nữ đã đổ rượu lên người cô, sau đó giơ một tay khác cầm lấy ly rượu, hất mạnh vào người phụ nữ trước mặt.

Người phụ nữ đó không ngờ Tiêu Mộc Diên lại đột nhiên ra tay, làm cho cô ta cả người cũng nhếch nhác như vậy, khi cô ta phản ứng lại thì liền bảo người bạn trai đứng bên cạnh thay cô tay dạy dỗ Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên sao có thể là đối thủ của đàn ông, người đàn ông đó giơ tay lên đẩy cô một cái, Tiêu Mộc Diên liền ngã xuống đất, hơn nữa người đứng bên cạnh chỉ đứng đó cười chứ không đứng ra giúp đỡ.

Lúc này Thịnh Trình Việt đột nhiên nhìn qua bên này, nhưng anh chỉ nhìn qua một cái rồi nhanh chóng xoay đầu nhìn sang hướng khác.

Tiêu Mộc Diên sững sờ nhìn Thịnh Trình Việt, thì ra anh cũng không ra tay giúp đỡ cô, nghĩ lại thấy cũng đúng, cô chỉ là một người tình nhân anh bỏ tiền ra mua, sao anh có thể quan tâm cô? Cô cười khổ rồi khó khăn đứng dậy từ dưới đất.

Chân cô còn chưa đứng vững thì cảm thấy sau lưng bị người khác đẩy một cái, gót chân trượt đi, cô lại lần nữa ngã xuống, vì đạp trúng lễ phục nên khi cô vừa tiếp đất thì cảm thấy trước ngực trống trãi, lễ phục đã bị tuột xuống.

Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy choáng váng, với dáng vẻ bây giờ của cô, nếu cô muốn rời khỏi đây, e rằng phải đi chân không, đây là lần đầu tiên cô thấy mình nhếch nhác như vậy, cô chưa từng mất mặt như bây giờ.

Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy bên tai truyền đến tiếng cười mỉa mai, cô định bỏ ngoài tai những âm thanh kia, nhưng cô phát hiện cô không làm được, bây giờ cô mới biết, thì ra sự đố kỵ của phụ nữ lại đáng sợ như vậy, bọn họ báo thù cô như vậy, chẳng qua chỉ là vì bọn họ đố kỵ với cô.

Vào đúng lúc này, Tiêu Mộc Diên đột nhiên cảm thấy xung quanh yên tĩnh trở lại, cô cảm nhận được có một bóng đen xuất hiện trước mặt cô, cô vô thức ngẩng đầu mạnh lên.

"Anh……học trưởng!" Tiêu Mộc Diên kích động thốt lên, là anh, Trương Vân Doanh! Sao anh lại ở đây? Lúc này cô đột nhiên nhớ lại, anh đến từ chiều hôm qua, vì cô phải đi gặp Thịnh Trình Việt, nên không cùng Trương Bân Bân đi đón anh.

Tiêu Mộc Diên cứ như thế ngồi yên lặng nhìn Trương Vân Doanh, vào lúc này anh trông như một vương tử cao cao tại thượng, một gương mặt với ngũ quan tinh tế, lông mày anh tuấn, sống mũi thẳng tấp, đôi môi quyến rũ đang mím chặt lại, anh đột nhiên cởi áo khoác, khoác lên người Tiêu Mộc Diên.

"Sao em lại trở thành bạn gái của Thịnh Trình Việt?" Anh vừa hỏi vừa đỡ Tiêu Mộc Diên đứng dậy, lúc nãy cô trông rất xinh đẹp, cô đứng bên cạnh Thịnh Trình Việt, hai người đứng cạnh nhau rất xứng đôi, anh từng nghĩ đến rất nhiều hình ảnh giữa cô và anh, nhưng không ngờ khi anh gặp lại cô, cô lại đang nắm tay một người đàn ông khác. Anh cứ nghĩ Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt yêu nhau, anh còn nghĩ rằng Tiêu Mộc Diên rất hạnh phúc, nhưng mọi chuyện vừa xảy ra khiến lòng anh thắt lại.

Tiêu Mộc Diên chỉ nhìn Trương Vân Doanh mà không nói câu nào, cô cũng không biết nên giải thích ra sao, cô không thể nói anh biết, cô là tình nhân mà Thịnh Trình Việt bỏ tiền ra mua.

"Học trưởng vẫn đẹp trai như năm đó." Tiêu Mộc Diên chuyển đề tài, nhưng chân đột nhiên mềm nhũn, dựa vào lòng Trương Vân Doanh, dưới chân truyền tới một cơn đau nhói, cô có một dự cảm không hay, nhất định là lúc nãy cô đã bị trật chân.

Trương Vân Doanh còn chưa kịp đáp lại lời của Tiêu Mộc Diên thì cảm thấy trong lòng ấm áp, mặt anh tỏ ra lo lắng, nhưng vẫn không kiềm được mà nói.

"Anh cũng biết anh đẹp trai, nên bây giờ em đang sà vào lòng ôm anh đúng không? Thế thì anh sẽ chấp nhận cái ôm của em." Trương Vân Doanh vừa nói vừa bế ngang người Tiêu Mộc Diên, anh biết Tiêu Mộc Diên đã bị trật chân, bây giờ bước đi là cả một vấn đề với cô, nếu anh không ôm cô, liệu cô có xảy ra chuyện nữa không. Haiz, anh vẫn rất nuông chiều cô giống năm đó.

Tiêu Mộc Diên không nói gì, trong ấn tượng của cô, Trương Vân Doanh luôn là một người đàn ông lịch sự nho nhã, nhưng không ngờ bây giờ anh cũng biết nói đùa với cô, xem ra con người ai cũng phải thay đổi, thời gian có thể khiến chúng ta quên một người, cũng có thể khiến một người thay đổi.

Trên người anh có một mùi xà phòng nhẹ nhàng, anh vẫn giống như sáu năm trước, không dùng đến sữa tắm, chỉ vì cô từng nói một câu, cô nói cô rất thích mùi xà phòng thơm nhẹ nhàng trên người anh, vì thế, đến bây giờ anh vẫn nhớ rất rõ câu nói đó của cô.

"Thật không biết xấu hổ, vừa mới dụ dỗ tổng giám đốc Thịnh xong thì bây giờ lại dụ dỗ tổng giám đốc Lăng của tập đoàn Trương Thị, người phụ nữ này thật sự chẳng biết xấu hổ." Đột nhiên có một người phụ nữ lên tiếng, cô ta vừa lên tiếng thì tất cả mọi người cũng bắt đầu thì thầm to nhỏ, tuy không dám bàn tán trước mặt Trương Vân Doanh, nhưng anh có thể nghe thấy tiếng xì xào của bọn họ.

Tiêu Mộc Diên có chút ngại ngùng nhìn sang Trương Vân Doanh, vào giờ phút này, cô rất muốn nhảy ra khỏi vòng tay của anh, nhưng cô lại không nỡ, trong lòng cô có một cảm giác rất kỳ lạ, cái ôm này mang đến cho cô một cảm giác an toàn lạ lùng.

"Nếu không muốn nghe lời bọn họ nói thì em có thể bịt tai lại. Nếu em không muốn nhìn bọn họ thì cứ nép vào lòng anh, vùi đầu vào, như vậy sẽ không phải thấy bọn họ nữa." Trương Vân Doanh nhẹ nhàng nói, mỗi câu mỗi chữ anh nói với Tiêu Mộc Diên đều chứa đầy sự yêu thương và quan tâm, anh yêu cô, đã sáu năm rồi vẫn không thay đổi.

Tiêu Mộc Diên nghe thấy lời của Trương Vân Doanh, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường, anh vẫn tốt với cô như vậy, giống hệt sáu năm trước, nếu sáu năm trước không xảy ra chuyện đó thì có lẽ cô đã đồng ý ở bên cạnh anh, hai người họ có lẽ đã ở bên nhau rất hạnh phúc.

Khi Tiêu Mộc Diên còn đang tưởng tượng suy nghĩ thì bước chân của Trương Vân Doanh đột nhiên dừng lại, Tiêu Mộc Diên còn chưa kịp phản ứng thì trên đỉnh đầu đã truyền tới một giọng nói lạnh lùng.

"Tôi vừa mới đi gặp khách hàng một chút thôi, không ngờ bạn gái của mình đã bị bạn tốt của tôi dụ dỗ rồi?" Ngữ khí của anh rất bình tĩnh, khóe môi còn nở một nụ cười lúc có lúc không, nhưng anh càng bình tĩnh thì giọng nói càng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, gương mặt nhỏ vùi trong lòng Trương Vân Doanh liền ngó ra phía ngoài.

"Tôi……chân của tôi bị trật, không thể đi được, nên mới……" Tiêu Mộc Diên hoảng loạn giải thích, lúc này tim bỗng đập nhanh hơn, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó rồi bị bắt gặp.

Trương Vân Doanh cũng không ngờ Tiêu Mộc Diên lại sợ Thịnh Trình Việt như vậy, anh nhíu mày chặt lại, trong lòng anh, Tiêu Mộc Diên trước giờ luôn là một cô gái kiêu ngạo, ngoan cường, chưa bao giờ chịu giải thích với bất kỳ ai.

Còn bây giờ, tại sao cô lại sợ Thịnh Trình Việt như vậy? Lẽ nào cô quan tâm đến Thịnh Trình Việt như vậy sao? Nếu hai người họ thật lòng yêu nhau, vậy tại sao lúc nãy cô nhếch nhác như vậy, nhưng Thịnh Trình Việt lại thờ ơ không quan tâm?

Thịnh Trình Việt liếc nhìn chân của Tiêu Mộc Diên, sau đó lại nhìn sang gương mặt của Tiêu Mộc Diên, anh đột nhiên tiến lại gần Trương Vân Doanh, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, bế Tiêu Mộc Diên đang nằm trong lòng Trương Vân Doanh vào lòng mình, anh dường như đang tuyên bố quyền sở hữu đối với Tiêu Mộc Diên, anh đang chứng minh trước mặt tất cả mọi người, Tiêu Mộc Diên là người phụ nữ của anh, chỉ có thể là của anh.

Trong giây phúy đó, Tiêu Mộc Diên bất ngờ nhìn sang Trương Vân Doanh, còn Trương Vân Doanh lúc này cũng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, hai người đột nhiên có một cảm giác không nói nên lời.

Thịnh Trình Việt nhìn hai người trước mặt, đôi mắt nguy hiểm híp lại, đây là dấu hiệu trước khi anh phát hỏa.

Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện mỗi ngày!

Rất tốt, người phụ nữ này dám liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác ở trước mặt anh? Anh đột nhiên nghĩ đến hai đứa con của Tiêu Mộc Diên, lẽ nào hai đứa nhỏ là con của Trương Vân Doanh? Lẽ nào là vì cô yêu Trương Vân Doanh nên mới đau khổ lúc ở trên giường của anh.

"Cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi không muốn tình cảm bạn bè của chúng ta có gì thay đổi!" Nói xong, anh bế Tiêu Mộc Diên trực tiếp bỏ đi.

Vào lúc này thì Âu Đan cũng bước qua, cô ta nở nụ cười rạng rỡ, dường như mọi ánh đèn pha đều chiếu vào cô ta, lập tức khiến cho cô ta trở thành tâm điểm ở đây.

"Việt, lễ đính hôn của chúng ta sắp bắt đầu rồi!" Nụ cười của cô ta trông rất dịu dàng, cô ta vừa nói xong thì tất cả mọi người đều nhìn sang Thịnh Trình Việt.

"Tôi không đồng ý buổi lễ đính hôn này, là tự các người đưa ra quyết định, hậu quả tự mình gánh vác đi." Nói xong, Thịnh Trình Việt lại muốn bỏ đi.

Cũng vào đúng lúc này, Âu Liên và Thịnh Thắng đi qua, trực tiếp cản đường Thịnh Trình Việt, buổi đính hôn này đã quyết định xong, không thể nói hủy là hủy.

Truyện convert hay : Sử Thượng Nhất Cuồng Người Ở Rể

Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài - Chương 33: Cô Bị Sỉ Nhục Anh Không Quan Tâm