Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc - Chương 4: Sao lại đánh tôi?

- Sao? Theo dõi các người lâu như vậy, còn không biết dáng dấp Bạch Hân Nghiên ta thế nào sao? Còn giả bộ cái nỗi gì?

Bạch Hân Nghiên cười lạnh, có vẻ như nhìn thấu được Lâm Phi đang giả bộ cái gì.

Lâm Phi buồn bực nhếch mép, có người tới cũng không nói làm gì, lại còn là cảnh sát nữa.

Chẳng lẽ hôm nay là ngày hung, làm việc không thành sao?

Đều là tại hai gã thổ phỉ ngu ngốc kia, sao không nói một câu người đuổi theo là cảnh sát, đúng là phải làm lông bọn chúng!

Bạch Hân Nghiên thừa lúc Lâm Phi đang đứng ngây người liền vọt tới, đạp thẳng vào lồng ngực Lâm Phi!

Lâm Phi dang tay trái ra vỗ nhẹ một tiếng theo bản năng, chặn sự tấn công của Bạch Hân Nghiên lại.

- Cảnh sát Bạch, tốt nhất cô không nên làm lỡ thời gian của tôi nữa, giờ tôi cũng xui xẻo lắm rồi!

Lâm Phi thở dài trong lòng, hắn chỉ muốn tranh thủ đêm khuya kiếm thêm chút tiền, không ngờ lại đụng phải bọn cướp, giờ lại gặp cảnh sát, còn cô gái đang nằm hôn mê ở kia vẫn đang chờ hắn cứu giúp!

Sao mà đầu năm nay, làm thuê lại khó thế này!?

- Loại người như các ngươi, gặp phải cảnh sát bọn ta tất nhiên là xui xẻo rồi, thảo nào mãi mà không tìm thấy các người, thì ra là đóng giả thành tài xế lái taxi! Lưới trời tuy thưa mà khó lọt, ta biết ngay sớm muộn gì cũng tóm được một tên mà, ta tuyệt đối không để ngươi làm chuyện gì vớ vẩn với cô ấy đâu, muốn được thì phải bước qua xác ta đã!

Bạch Hân Nghiên tuy thấy đối thủ rất mạnh nhưng cô không hề sợ sệt, lại tiếp tục dùng món “tủ” lúc đầu, tung quyền cước về phía Lâm Phi!

- Ba ba ba...

Liên tục mười mấy quyền đều bị Lâm Phi dùng tay trái dễ dàng đỡ được.

Bạch Hân Nghiên tay đấm chân đá nhưng không làm cách nào khiến Lâm Phi di chuyển dù chỉ nửa bước, càng đánh lại càng thấy kinh hãi!

Ngay cả lúc cô đi huấn luyện tại KGB Siberia cũng chưa từng gặp phải đối thủ lợi hại như vậy, quả thực còn biến thái hơn cả những huấn luyện viên ở đó!

Lâm Phi có chút không thoải mái lắm, cứ tiếp tục như vậy đến bao giờ chứ? Thể lực của cô gái này rất tối, có đánh cả nửa tiếng đồng hồ cũng không vấn đề gì.

- Cảnh sát Bạch, cô mà cứ đánh loạn lên như vậy sẽ làm phiền việc tôi cứu người đấy, tôi mà ra tay phòng vệ thì sẽ không đơn giản như vậy đâu.

Lâm Phi cảnh cáo.

- Lưu manh! Súc sinh! Đã buôn thuốc phiện mà còn mở mồm ra nói cứu người! Ngươi có bản lĩnh thì đến đây! Ngươi tưởng ta sợ ngươi sao?

Bạch Hân Nghiên khinh khỉnh nói.



Lâm Phi cảm thấy có chút phiền phức, cô ta tưởng mình sợ cô ta ah? Xem ra không dạy dỗ cho cô cảnh sát chuyên làm loạn này một bài học thì không thể nào sống yên ổn với cô ta được rồi!

Đúng lúc Bạch Hân Nghiên đang dốc hết sức xuất một chiêu sát thủ liên hoàn thì Lâm Phi bỗng biến mất trước mắt cô!

Như có ma quỷ xuất hiện, Lâm Phi trong nháy mắt đã đứng sau lưng cô ta, một tay đánh vào sau ót Bạch Hân Nghiên.

- Ách...ôi...

Bạch Hân Nghiên hét lên rồi ngã gục xuống đất.

Lâm Phi căn bản chẳng thèm để ý đến cô cảnh sát này làm gì, vội vàng chạy lại chỗ cô gái đang hôn mê kia. Nhưng vừa đặt tay lên ngực, sắc mặt Lâm Phi chợt trắng bệch ra!


Tim...ngừng đập rồi!?!

Lâm Phi bực tức chửi bậy một câu tiếng Anh.

Hắn quay đầu lại nhìn Bạch Hân Nghiên đang ngất dưới đất, hận không thể cho cô ta hai cái bạt tai, đều tại cô ta chạy đến ngăn cản!

Lâm Phi ôm đầu, chợt trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi chạy thẳng tới chỗ chiếc xe con màu đen của Bạch Hân Nghiên, mở cốp xe ra.

Hắn tìm kiếm một lúc, quả nhiên tìm thấy một chiếc bình điện có dây nối ở đó.

Dù sao cô ta cũng là cảnh sát, thường thường trên xe cũng sẽ có những đồ để đối phó trong những trường hợp gấp rút.

Lâm Phi lái chiếc Jetta đến phía sau cô gái, nối bình ắc quy điện vào rồi kéo hai đầu cực âm và cực dương của dây điện ra.

Dòng điện trên ô tô bình thường không đủ để đe dọa đến tính mạng, thực ra cũng không đạt đến mức điện áp dùng để sử dụng trong lúc cứu người trong bệnh viện, nhưng hiện giờ Lâm Phi chỉ có thể làm được đến mức này thôi.

Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó hai tay đồng thời đem dây điện chạm vào nơi mềm mại trên lồng ngực kia.

Điện chạy qua! Không có kết quả!

Hai cái! Ba cái!...

Lâm Phi tổng cộng làm năm lần, sau đó đặt đúng vào vị trí của tim, rốt cuộc tim cũng đập trở lại!

Lâm Phi thở phào nhẹ nhõm, cười vẻ “nguy hiểm thật”, may mà kịp thời nghĩ ra cách này, không ngờ lại có hiệu quả như vậy.


Nhưng Lâm Phi biết việc cứu người vẫn chưa xong được, hắn rút dây điện ra, tiếp tục hà hơi vào cái miệng nhỏ xinh của cô gái làm hô hấp nhân tạo.

Phải chờ cô gái ấy tỉnh lại mới yên tâm được.

Vài phút sau, hô hấp trở nên ổn định hơn.

Lâm Phi cũng không để ý thấy đôi mắt sáng trong của cô gái đã từ từ mở ra từ khi bào, một lúc sau, ánh mắt cũng dần rõ hơn.

Đến lần cuối cùng Lâm Phi làm hô hấp nhân tạo hắn mới chú ý thấy môi cô gái khẽ mấp máy, cô đang định nói gì đó thì bỗng bị một trận gió thổi qua!

- Ba!

Lâm Phi quá chú tâm nên không hề chú ý, nhận ngay một cái bạt tai!

Hắn chỉ thấy cô gái kia đã tỉnh lại, mở to mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh, tràn đầy sự căm hận, khuôn mặt trắng bệch nhìn như thôi miên hắn.

Lâm Phi vẻ mặt vô tội đưa tay xoa má, nhưng khi thấy cô gái đã tỉnh lại liền cười ngây ngô:

- Cô gái, cô cũng tỉnh lại rồi, sao còn đánh tôi?

- Biến thái...cầm thú...

Cô gái nghiến răng, mắt đỏ sọng, những giọt nước mắt oan ức trào ra.


Miệng cô toàn là mùi thuốc lá của gã đàn ông này, rõ ràng là hắn đã hôn cô không biết bao nhiêu lâu rồi.

Lâm Phi buồn bực nói:

- Cô hiểu nhầm rồi, đấy là tôi cứu cô, vừa nãy cô bị hôn mê do thiếu dưỡng khí, tôi phải hô hấp nhân tạo, mát-xa tim cho cô, còn phải kích điện cho cô nữa đấy...

Hình như lúc này cô gái kia mới phát hiện ra trước ngực mình lành lạnh, đưa mắt nhìn xuống mới phát hiện ra nơi kín đáo của mình đều bị lộ hết ra ngoài!

Vị trí của tim còn nóng lên, rõ ràng là lúc trước hắn ta toàn sờ chỗ đó...

- Ngươi...ngươi...

Cô gái có vẻ như khó thở, trừng mắt hai cái rồi lại ngất đi!

Lâm Phi ngây ngốc, vội vàng bắt mạch, thì ra là vừa bị chấn động quá mạnh và cơ thể mệt mỏi nên mới vậy, cũng không có gì nghiêm trọng. Hắn có thể yên tâm được rồi.

Hắn quay sang nhìn nữ cảnh sát bên cạnh, biết được cũng không nên ở lại lâu, liền mặc lại quần áo gọn gàng cho cô gái kia rồi bế cô ta lên xe.

Cũng không cần gọi cô ấy tỉnh dậy vội, tránh được một cuộc tranh chấp, nghĩ vậy, Lâm Phi liền lái xe ra khỏi công trường.

...

Rạng sáng, trong căn phòng cao cấp xa hoa của khách sạn năm sao Vọng Nguyệt.

Một gã mặc đồ ngủ chỉnh tề đứng cạnh cửa sổ, gã chau mày, một tay cầm ly Champagne, một tay đón lấy điện thoại.

- Vẫn chưa tìm được thằng Trung với thằng Hổ à?

- Mã thiếu gia, chúng em vừa liên hệ với cảnh sát giao thông, điều tra bản ghi lại camera, tìm thấy bọn họ rồi!

Trong điện thoại, một gã đang khẩn trương báo cáo.

- Hả? Thế sao đến giờ vẫn chưa đưa con bé kia tới gặp tao?

- Bọn họ bị một con bé lạ mặt đuổi theo, con bé đó lúc đuổi theo bọn họ có xuất giấy tờ ra, rất có thể là cảnh sát. Sau đó bọn họ ngồi lên một chiếc taxi, con bé kia cũng lái xe đuổi theo, sau đó hai xe đi đến gần khu công nghiệp ngoài thành Bắc, ở đấy không có camera nên không thấy gì nữa...

- Sao ở đấy còn có cảnh sát được? Thế con bé mà tao cần đâu?

Gã đàn ông cau có.

Đầu dây bên kia lắp bắp:

- Giám đốc Tô hình như bị Thành Công bắt được rồi... nhưng...nhưng cũng không thấy đâu.

- Lập tức đi điều tra rõ ràng cho tao xem cái xe taxi đấy là của hãng nào, tao không tin một cái xe taxi có thể bốc hơi đi được!

Gã hét lên.

- Vâng!

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc - Chương 4: Sao lại đánh tôi?