Tùy Tình Sở Dục - Chương 5


Thẩm Chấn Thiên ở một đêm tại một khách sạn nhỏ trong thành phố S, sáng hôm sau anh ta cùng Dung Tư Hàm bay trở về văn phòng Sở Tư Pháp, hai người vừa đến ngoài cửa phòng thì nghe được bên trong đang thảo luận bừng bừng khí thế.

“Các người có biết không, lần này anh Thiên đích thân đến thành phố S đón Tư Hàm về đấy.” Dung Tư Hàm lắng tai nghe, một chàng trai bình thường rất ngại ngùng đang cao giọng cười nói bên trong, “Ngày hôm qua, người của bộ phận dân sự đánh cuộc trước cuối năm anh Thiên và Tư Hàm sẽ chính thức ở bên nhau, tôi đặt hai ngàn, đủ để năm mới xài rồi.”

Dung Tư Hàm nghiêng đầu hơi xấu hổ nhìn sang Thẩm Chấn Thiên ở bên cạnh, anh ta vẫn tiếp tục duy trì khuôn mặt như mặt than kia, không dừng bước mà trực tiếp mở cửa ra.

Thấy bọn họ trở về, người bên trong sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, một cô gái trong đó phản ứng nhanh nhất, lúc này vội vàng nịnh nọt đi đến trước mặt Thẩm Chấn Thiên: “Anh Thiên, anh về rồi, bọn em định gọi đồ bên ngoài, anh muốn uống gì?”

“Cà phê, không đường.” Thẩm Chấn Thiên đặt chiếc cặp xuống, lời ít ý nhiều, “Cám ơn.”

Quan Công tha mạng, đám người thở phào tản ra, cô gái kia nhìn sang Dung Tư Hàm: “Hàm Hàm, chị cũng vậy đúng không?”

“Đương nhiên rồi!” Thẩm Hạnh mới từ toilet trở về giành nói, không để ý tới Dung Tư Hàm mà tiến đến trước mặt cô gái kia, thần bí hạ giọng nói, “Chị ấy nhất định phu xướng phụ tùy với anh tôi… Đúng rồi, việc hồi nãy các người thảo luận, có thể cho tôi đặt năm trăm không?”

“Em nên đặt cả thẻ tiền lương của em đi.” Dung Tư Hàm ở bên cạnh đang thu xếp đồ đạc, liếc xéo Thẩm Hạnh, “Thế thì chờ đến cuối năm em có tiền trả tiền thuê nhà cho hai năm trước, đỡ phải chủ nhà của em mỗi ngày gặp em đều như là gặp sát thủ giết cha không bằng.”

“Shit, sao em không nghĩ tới!” Thẩm Hạnh đầy hào hứng, vươn tay vỗ vai cô gái kia, “Để bộ phận chúng ta bàn bạc kỹ lưỡng hơn nữa!”

“Thẩm Hạnh.” Thẩm Chấn Thiên đưa lưng về phía bọn họ đang xem tài liệu, lúc này lạnh giọng mở miệng, “Em đến phòng hồ sơ, mang hai thùng tài liệu ra đây.”

Hai thùng tài liệu kia đoán chừng còn to hơn cả người Thẩm Hạnh, trong phòng nhẫn nhịn tiếng cười, Dung Tư Hàm trông thấy sắc mặt cực kỳ bi thảm của Thẩm Hạnh bị chính anh trai ruột của mình gây khó dễ, tâm trạng lo lắng trước đó của cô đã mất đi một nửa, cũng cười theo mọi người.

Thẩm Chấn Thiên là chủ nhiệm bộ phận hình sự của Sở Tư Pháp, cũng là luật sư lớn tiếng tăm lừng lẫy trong giới, từ khi Dung Tư Hàm vào Sở Tư Pháp đến nay, cô đã cùng Thẩm Hạnh đi theo Thẩm Chấn Thiên trải qua rất nhiều vụ kiện lớn nhỏ, gần như là tướng quân toàn thắng.

Tuy nhiên vụ án lần này gặp phải nan giải rất hiếm thấy, một giờ trưa Dung Tư Hàm và hai anh em họ Thẩm liên tục chỉnh lý tài liệu kiện tụng, gần như ngay cả thời gian uống một ngụm trà cũng không có, cho đến khi quá giờ tan tầm một tiếng thì Thẩm Chấn Thiên mới ngừng tiến độ.

“Em đi trước đây.” Lúc này Thẩm Hạnh mặt tươi như hoa vẫy tay với Dung Tư Hàm và Thẩm Chấn Thiên, “Bạn em hẹn em ăn cơm, Hàm Hàm mang theo va ly lớn vậy, anh à, anh phải phụ trách đưa chị ấy về nhà đó!”

Dung Tư Hàm đương nhiên biết Thẩm Hạnh có ý gì, cô hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Hạnh một cái, nhưng cô em kia lại cười sung sướng, bỏ chạy nhanh như chớp.

Trên đường không nói chuyện, Thẩm Chấn Thiên đậu xe dưới lầu căn hộ, Dung Tư Hàm cởi dây an toàn, cô nghiêng đầu nói “Cám ơn” với anh ta.

Anh ta theo thường lệ không có biểu cảm gì, vươn tay mở cửa xuống xe, đến cốp xe giúp cô xách hành lý ra, xoay người lại còn cầm một túi giấy.

“Gì thế?” Anh ta đưa túi giấy cho cô, cô hơi khó hiểu giương mắt hỏi.

“Bánh ngọt.” Anh ta luôn lời ít ý nhiều, xoay người trở về ghế lái, “Em nghỉ ngơi sớm một chút.”

Dung Tư Hàm mở túi ra, bên trong đúng là có thứ rất khó mua, bánh ngọt của cửa hàng kia mỗi ngày đầu bếp chỉ làm có mấy phần, lần trước cô và Thẩm Hạnh trong lúc vô ý nhắc đến đó là món cô thích ăn.

Lúc muốn nói lời cảm ơn thì chiếc xe đã chạy rồi, cùng nhau làm việc nhiều năm như vậy, số lần nói cười với Thẩm Chấn Thiên đều rất hiếm, thật ra cô không biết làm thế nào để giao tiếp với anh ta, đành phải bất đắc dĩ xách hành lý đi vào tòa nhà.

Ai ngờ vừa bước vào bên trong, điện thoại của Lý Lị gọi đến, cô vươn tay ấn nút thang máy, sau đó nhận máy “A lô” một tiếng.

“Hàm Hàm.” Phó trưởng phòng Lý nói thẳng, “Cái cậu cấp trên kia của con, đừng do dự nữa.”

Âm thanh của mẹ tràn đầy khí khái, cô nghe thấy như là lọt vào trong sương mù, hồi lâu mới đáp lại: “Dạ?”

Lý Lị ở bên kia đi tới đi lui trong phòng khách, hứng thú dồi dào: “Sao từ trước tới giờ con chưa từng nhắc đến cậu ta với mẹ, cậu ta tên gì? Mấy tuổi? Người ở đâu? Ba mẹ làm việc chỗ nào? Có ly dị không? Có con không?”

“Mẹ.” Cô đi vào thang máy, nhất thời cảm thấy đầu căng ra, “Mẹ đang vặn hỏi tội phạm sao?”

“Mẹ thấy cậu ta tốt hơn mấy đứa con trai của lão Lý lần trước nhiều, ngoại hình ổn, trông đứng đắn thật thà.” Lý Lị nói thành khẩn, “Quả thật rất giống ba con hồi trẻ! Hàm Hàm, mẹ rất thích thằng bé này, mẹ thấy nó rất đáng tin cậy.”

Bên kia Lý Lị lải nhải cô chẳng thèm nghe tử tế, vừa mở cửa ra liền thấy trong phòng khách có một người đàn ông xa lạ cởi trần đang đứng đưa lưng về phía cô.

Dung Tư Hàm hết hồn bởi cảnh tượng này, cô thét một tiếng rồi che miệng lại, còn người bên trong khi nghe tiếng mở cửa lúc này thuận thế xoay người, khuôn mặt búp bê thổi cho cô một cái hôn gió.

Trong điện thoại Lý Lị cũng nghe được tiếng hét của cô, bà lập tức nghi ngờ hỏi: “Sao vậy Hàm Hàm?”

“…Không có gì ạ.” Cô thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại rồi hung hăng trừng mắt nhìn người kia, cô che di động nói, “Mẹ, con về nhà rồi, con đi tắm trước, tối nay sẽ gọi lại cho mẹ.”

Lý Lị không nghi ngờ gì liền tắt máy, Dung Tư Hàm đặt di động ở huyền quan, tỏ vẻ khó hiểu khoanh tay nhìn người đàn ông mà chẳng nói lời nào.

Anh chàng kia lúc này nhìn thấy ý sâu xa trong mắt cô rốt cuộc cầm lấy áo mặc vào, cười mỉm nói: “Đã lâu không gặp, Hàm Bảo thân ái!”

“…Đường Thốc, rốt cuộc anh vào đây bằng cách nào?” Trán cô nổi vạch đen.

“Hoa Luân cho tôi một chìa mà.” Đường Thốc cười lẳng lơ, “Cô yên tâm, tôi chỉ là tới đây giúp anh ta sắp xếp lại vài bản vẽ phác thảo và mang quần áo để thay đổi qua bên đó, cái tên cuồng sạch sẽ kia nhất định muốn ngủ lại phòng làm việc, nhưng lại ngủ không ngon, dì dọn vệ sinh văn phòng bị anh ta giày vò đến sắp chết rồi.”

Hóa ra mấy hôm nay anh đều ở lại phòng làm việc.

Dung Tư Hàm cụp mắt, nhưng chợt nhớ tới gì đó: “…Vậy tại sao anh phải cởi áo ra?”

“Thu dọn đồ đạc nóng muốn chết, máy điều hòa của nhà hai người vậy mà hỏng rồi!” Đường Thốc tỏ vẻ nén giận, trên khuôn mặt còn xinh đẹp hơn con gái lộ ra biểu tình “Tôi rất tủi thân xin hãy cưng nựng”, “Theo tôi thấy hai người nên đổi nhà đi.”

“Nhà của anh ấy, anh đi mà nói với anh ấy.” Lúc này Dung Tư Hàm đặt túi xách xuống, đến phòng tắm rửa tay, “Cuối tuần tôi sẽ dọn đồ về.”

“Ngạo kiều*!” Đường Thốc bám theo qua, một tay chống trên khung cửa phòng tắm nhìn cô, “Giữa nam nữ có chuyện gì mà không thể giải quyết trên giường hả? Anh ta có tiêu chuẩn như thế, cô lại còn muốn ngủ với đàn ông khác, cô ngủ có được không đấy?”

(*) chỉ người bề ngoài rất mạnh mẽ nhưng thật ra rất e lệ và yếu đuối, tính cách ngoài lạnh trong nóng.

Cô nghe được, đầu óc như là thiếu dưỡng khí, nghiêng đầu lườm anh ta: “Sao anh biết anh ấy có tiêu chuẩn gì?”

Lúc này trên mặt Đường Thốc lại lộ ra vẻ lẳng lơ, anh ta búng ngón tay: “Tôi đi theo anh ta làm trợ lý riêng nhiều năm như vậy, cô cho rằng tôi chưa từng ‘nếm thử món ngon’ sao?”

Dung Tư Hàm đóng vòi nước tự động nghĩ ra cảnh tượng kia, sắc mặt dần dần tái nhợt.

“Đùa với cô chút thôi, đừng tưởng thật mà.” Anh ta đi theo cô trở về phòng khách, lúc này xách một túi đồ đặt ở sofa, “Chính là vì anh ta bảo tôi thuận tiện mua một vài thứ đem qua đây, trong phương diện này bao gồm cả bao cao su có thể sử dụng trong vòng một năm.”

Cô nghe được, suýt nữa là ngã xuống đất, ánh mắt nhìn vào cái túi to mà anh ta xách trong tay, cô cười lạnh nói: “Anh ấy còn định trở về sao?”

Anh ta nhún vai tỏ vẻ dĩ nhiên.

Dung Tư Hàm không nói gì, cô đến phòng bếp rót nước.

“Hàm Bảo.” Đường Thốc đứng trong phòng khách nhìn bóng lưng của cô, rất nghiêm chỉnh nói, “Cô cũng biết Hoa Luân là một nhà thiết kế nổi tiếng, thật ra anh ta bảo vệ việc sinh hoạt cá nhân của mình rất kỹ, bên giới truyền thông đừng hòng có được tin tức của anh ta, trước cô, tôi chưa từng thấy anh ta đối với bất cứ người phụ nữ nào ít nhất là giống như đối với cô vậy.”

Không ổn định, tùy tiện, không thích ràng buộc, lúc trước từ chỗ Doãn Bích Giới cô lần đầu tiên nghe nói đến anh, lúc cô em gái ruột của người anh em của anh lão đại hắc bang Trần Uyên Sam, vì anh nửa thật nửa giả mà biến thành chết đi sống lại.

“Tôi thấy một năm nay hai người tốt lắm, tranh cãi hục hặc to nhỏ không biết bao nhiêu lần. Chẳng qua hai ba câu là ổn thôi, chuyện lớn một chút thì có thể chiến tranh lạnh, hai người một khi đã điên lên, Hoa Luân sẽ ở lại phòng làm việc, anh ta một khi ở lại phòng làm việc thì sẽ giày vò tôi và dì dọn vệ sinh, tôi một…”

“Dừng dừng dừng.” Cô thật sự không chịu được khả năng nói nhiều của tên bà tám ngốc nghếch này.

“Dù sao chí ít là vì khoản tiền tôi mua bao cao su cả năm nay mà hãy dùng cho đủ, hai người đừng giận dỗi nữa.” Thấy cô từ phòng bếp đi tới, trò đùa của Đường Thốc rốt cuộc thắng lại.

Cô lắc đầu, sắc mặt lạnh nhạt lại hơi chua chát: “Anh không hiểu đâu.”

Đường Thốc thấy mình tận tình khuyên bảo cũng không làm nên sự, anh ta đành phải tiếp tục thu dọn đồ đạc trong tay.

Máy điều hòa trong nhà hư rồi, tối hôm qua Đường Thốc đi không bao lâu thì cô đã ngủ, cũng quên kéo màn lại, nắng sớm dễ dàng chiếu vào, cô mơ mơ màng màng mở mắt từ sớm.

Nằm trên giường thật sự nóng đến khó chịu, cô muốn ngồi dậy rót nước, ai ngờ vừa mới nhổm người lên, cánh tay vòng quanh eo cô từ phía sau liền buộc chặt vài phần.

Dung Tư Hàm quả thật hết hồn, cô quay đầu trông thấy bóng lưng của Phong Trác Luân xoay người xuống giường.

Vóc dáng của anh rất tốt, lúc này nửa thân trên ở trần, anh lười biếng dựa vào một bên mà rót nước, từ phía bên cô nhìn qua có thể nhìn thấy mỗi một phần trên cơ thể anh, dáng người rắn rỏi lại cao to.

“Thế nào, không nhận ra anh ư?” Anh rót nước xong ngồi lại trên giường, đưa ly nước cho cô, “Mắt nhìn mãi thế.”

Nắng sớm từ cửa sổ tiến vào chiếu trên sống mũi thẳng tắp của anh, đường nét đôi môi anh hình cung xinh đẹp, từng bộ phận trên khuôn mặt đều khắc sâu, hơi thở quyến rũ kia gần kề, khiến trong lòng cô dần ứ đọng.

Lúc này Phong Trác Luân cầm ly nước của cô đặt trên tủ đầu giường, rồi nằm trên người cô, anh cúi đầu từ cái mũi của cô nhẹ nhàng cắn xuống môi cô, vừa mút vừa hôn chầm chậm, một tay thành thục luồn vào tấm chăn mỏng, chơi đùa với bộ ngực trắng muốt được váy ngủ bao lấy, tay kia thì từ eo cô dịch xuống dưới, nhẹ nhàng cởi ra quần lót của cô.

Cô mở to mắt, một tay tìm được tay anh trong chăn rồi hất ra ngoài.

“Đắc ý sao?” Cô đối diện anh, “Đến thì lên giường, xong rồi thì phủi mông bỏ đi.”

Tay anh chống hai bên gối đầu của cô, lười nhác nói: “Anh thủ thân như ngọc, cũng chỉ ngủ với em, em đâu có thiệt thòi.”

“Lần đầu tiên của anh cũng là ngủ với em à?” Cô im lặng vài giây, giương khóe miệng châm chọc.

Anh cười cợt nhả: “Nếu là thế thì em cảm thấy hôm ở trên du thuyền, em có thể có lần đầu tiên mất hồn như vậy sao?”

“Quả thật khắc sâu vào ký ức.” Cô bình tĩnh, “Ai có thể không cho anh chứ? Du thuyền, pháo hoa, bữa tối thắp nến, đàn violin, trang sức… Miễn cưỡng tính lại những người đã từng lên giường với anh, có người phụ nữ nào chịu đựng nổi mà không dâng lần đầu tiên cho anh chứ?”

Cho dù không nhắc tới những chuyện khác giữa bọn họ, nhưng mỗi một cuộc tình ngắn ngủi của anh đều hiện rõ trong mắt cô.

Phụ nữ trời sinh là sinh vật hoàn toàn không nói lý, cho dù là người phụ nữ mạnh mẽ cỡ nào, cũng vẫn có nhịp tim, động lòng, khó nhẫn nại, đam mê… Mà những điều này chứng kiến rõ ràng quá trình một người rơi vào tay giặc, có tránh cũng không thoát.

Không thể phủ nhận, hai mươi mấy năm nay, chỉ có anh đem tất cả đắm chìm vào vực sâu, thậm chí phóng đại gấp bội cho cô.

“Quả thật không chịu đựng được.” Lúc này anh xoay người nằm lại bên cạnh cô, cánh tay gối sau đầu, “Những người đàn ông trước kia của em đau khổ làm Liễu Hạ Huệ chắc đều gặp trở ngại.”

Dung Tư Hàm trở mình đưa lưng về phía anh, nhắm mắt lại.

“Nhưng mà anh chưa từng dùng những thứ đó đối với người khác, là Đường Thốc ngốc nghếch kia xem mấy chục bộ phim thần tượng mà tổng kết ra biện pháp.” Căn phòng yên tĩnh, tiếng nói khàn khàn của anh đặc biệt rõ ràng.

“Em muốn dọn về chỗ em?” Anh gập lại đôi chân dài, sau đó lười biếng nói, “Đã nói hợp tan vui vẻ, lúc em muốn chia tay vậy mà ngay cả chào một tiếng cũng không nói.”

Trong lòng cô phức tạp, vẫn không nói gì.

Lúc này Phong Trác Luân nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt nhấp nháy rồi rút tay ra, anh xoay người nghiêng qua, dùng một chút sức ôm cả cô và chăn đặt trên đùi mình.

Dung Tư Hàm muốn chống lại anh, nhưng cơ thể cô nhỏ bé, bị hai tay anh giữ chặt toàn thân trên đùi anh, hoàn toàn không thể động đậy.

“Hàm Bảo.” Sau một lúc lâu trầm lặng, anh cúi đầu xuống hôn lên khóe mi cô, còn mút khóe mắt cô một cái, thấp giọng gọi cô, “Hàm Bảo…”

Giọng nói của anh vốn đã quyến rũ, tiếng gọi này của anh thân thiết hơn bất cứ ai, cô nghe thấy trái tim đều run rẩy, theo bản năng giương mắt nhìn anh.

Trong ánh mắt xinh đẹp kia chỉ có bóng dáng của một mình cô.

Cô không nhìn ra những cảm xúc khác của anh, nhưng cô biết giờ phút này anh có một vài tâm tư giống cô.

Khóe môi Dung Tư Hàm hơi giật giật.

Những người khác làm sao hiểu được chứ?

Cũng chỉ có thời điểm như vậy, khi ở trong căn hộ này, anh không phải là nhà thiết kế bận rộn đáp ứng yêu cầu của những minh tinh nổi tiếng, cô không phải là trưởng công chúa của dòng họ thế gia thực hiện sứ mệnh của Sở Tư Pháp.

Bọn họ không cần châm biếm đối phương để khiến trái tim mình kiên vững, không cần lo lắng sau này họ sẽ đi đến bước nào.

Cô có thể cảm nhận anh một cách chân thành, cảm nhận được trong tính tình lười nhác thường ngày của anh, chỉ để lại một phần nghiêm túc và quan tâm cho cô.

“Anh…”

Đôi mắt Dung Tư Hàm giật giật, nhưng lại ma xui quỷ khiến mở miệng ra.

Phong Trác Luân dường như biết cô muốn hỏi gì, ánh mắt anh hơi thay đổi, cánh tay ôm cô siết chặt, như là không muốn để cô mở miệng anh lập tức cúi đầu dùng sức hôn xuống.

Truyện convert hay : Nữ Thần Mạnh Nhất Cao Thủ

Tùy Tình Sở Dục - Chương 5