Tưởng Tuệ Nghi - Chương 13


Giọng của Quách Ngọc Tình không lớn cũng không nhỏ, ít nhiều thư hút được ánh mắt của vài người.

Vì thói kiêu ngạo của mình mà Quách Ngọc Tình không có nhiều bạn bè cho lắm, bây giờ nhìn chủ thể là nàng ta, lại nhìn qua Tuệ Nghi, mọi người chỉ cười cười rồi chuẩn bị xem trò vui.

Quách Ngọc Tình nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, xong mới nói:

- Lúc đầu ta còn tưởng phải gọi Tưởng tiểu thư là biểu tẩu nữa đó, bây giờ đúng là... chậc chậc, người tính quả không bằng trời tính.-Nàng ta nói xong còn lắc đầu, lộ ra vẻ tiếc nuối.

Mọi người xung quanh cũng khó trách khỏi nhếch môi một cái. Quách Ngọc Tình này quả thật là không sợ trời không sợ đất, vậy mà dám chọc ngoáy vào vết sẹo của hai đại gia tộc Âu Dương- Tưởng.

- Quách tiểu thư sao lại nói vậy? Là Tuệ Nghi phúc khí không đủ, sao dám để Quách tiểu thư gọi mình một tiếng biểu tẩu chứ?-Tuệ Nghi mỉm cười nhẹ nhàng, không nhanh không chậm nói. Muốn làm nàng mất mặt sao, đâu có dễ như vậy.

- Nếu không phải Tưởng gia các người thông minh một chút, biết điều mà rút lui sớm thì đã quá mất mặt rồi. Biểu ca ta đường đường là thiếu tướng quân của triều đình, sao có thể thú đích nữ của một quan viên nhị phẩm làm thê được? Nếu Thánh thượng mà có gả công chúa cho biểu ca ta thì cũng là thiệt thòi cho huynh ấy đó.-Quách Ngọc Tình ngẩng cao đầu, nói.

Mấy người xung quanh có người xém cười phun cả trà ra. Dám lôi cả Thánh thượng và công chúa hoàng thất ra nói chuyện, Quách tiểu thư này không cần mạng nữa sao?

- Quách tiểu thư nói phải. Tuệ Nghi tự biết mình thân phận thấp kém, sao dám mơ tưởng đến vị trí thiếu phu nhân của nhất phẩm tướng phủ chứ, vị trí như vậy chắc chỉ có người có khí chất cao quý như công chúa mới xứng được.-Tuệ Nghi cười nói.

- Công chúa mà xứng sao? Chỉ e biểu ca ta còn không thèm nhìn nữa đó.-Quách Ngọc Tình cao ngạo liếc về phía Tuệ Nghi.-Nhưng mà nếu biểu ca làm phò mà thì uổng cho tài năng của huynh ấy, huynh ấy còn phải cầm quân giết giặc bảo vệ Đại Tiếu này, sao có thể để ý đến chút chuyện nữ nhi tình trường đó?*

*Ở đây phò mã chỉ có vai trò là phu quân của công chúa, con rể của hoàng thất chứ không nắm bất cứ thực quyền nào. Nên nếu giả sử biểu ca của Quách Ngọc Tình trở thành phò mã thì tước vị tướng quân sẽ bị chuyển giao cho người khác.

- Quách tiểu thư cũng biết biểu ca người phải cầm quân bảo vệ Đại Tiếu, không thể để ý quá nhiều đến chuyện nữ nhi tình trường được, vậy sao dám ở đây hồ ngôn loạn ngữ nói về vấn đề này.-Một giọng nam tử mạnh mẽ đằng sau bức bình phong chắn giữa sân vang lên.

Ơ, giọng này quen quen nhỉ?

Tuệ Nghi nheo mày nghĩ. Hình như nàng từng nghe ở đâu rồi.

Mấy phu nhân tiểu thư nghe vậy thì cũng ngạc nhiên, ánh mắt không nén nổi tò mò nhìn về phía bức bình phong.

Mặc dù bức bình phong khá dày nhưng cũng không phải cách âm gì, nếu nói vừa đủ lớn thì bên kia cũng nghe được. Mà khi nãy lúc mọi người bên phía nữ quyến nhìn thấy Quách Ngọc Tình chuẩn bị gây khó dễ với Tuệ Nghi thì nhất thời im lặng để xem trò vui, thành ra lời của Quách Ngọc Tình bên kia có thể vừa vặn nghe thấy toàn bộ.

- Ta đang nói chuyện với Tưởng tiểu thư, ngươi là ai mà dám xen lời?-Quách Ngọc Tình bước nhanh về phía bức bình phong, tức tối nói.

- Tại hạ không dám ngắt lời vị tiểu thư đây. Chỉ là tại hạ nghĩ, không biết biểu ca của tiểu thư là người thế nào mà công chúa hoàng thất cũng không thể được để mắt đến? Người đó chẳng lẽ là thần tiên tại thế sao?-Giọng nói bên kia lại tiếp tục vang lên.

Tuệ Nghi giật giật mí mắt. Này, đây chẳng phải là giọng của kẻ khi nãy đứng trước cửa nói chuyện với tên Tiêu Hoài gì đó sao? Hắn cũng là khách ở đây mà sao lại đi lung tung trong phủ của người ta giống nàng khi nãy được? Nàng thì không nói gì, là đi lạc, nhưng còn hắn...

- Hứ. Biểu ca ta là Âu Dương tướng quân nắm giữ binh phổ * của triều đình đó, thì sao hả?-Quách Ngọc Tình không giấu được vẻ tự hào trong cả ánh mắt lẫn giọng nói.

Ngọc phổ điều binh: giữ thứ này trong tay thì có quyền tùy ý dụng quân lính của triều đình

Thấy bên kia nhất thời im lặng, Quách Ngọc Tình càng đắc ý hơn. Sao rồi, sợ rồi hả? Biểu ca nàng ai nghe danh mà chẳng e ngại chứ?

- Ồ, thì ra là Âu Dương tướng quân sao?-Giọng nam tử đầy vẻ bất ngờ.-Vậy mà ta còn tưởng là thánh nhân phương nào nữa chứ. Nào Tiêu Hoài, biểu muội gọi ngươi kìa.

Quách Ngọc Tình, Tuệ Nghi và cả mấy vị phu nhân tiểu thư đều ngớ người.

Tuệ Nghi ngay lập tức nổi da gà, xui xẻo, xui xẻo a. Nàng sao lại xui xẻo như vậy?

Tên nam nhân đứng sau bình phong ở trong phòng kia khi nãy được tên bên ngoài gọi là Tiêu Hoài. Nàng lúc nghe thấy đã cảm thấy không phải rồi, tên Tiêu Hoài đó nàng cũng biết một người có cái tên y hệt, nhưng người đó còn đang ở chiến trường giết giặc, sao có thể ở trong Lê phủ dự hỉ yến được chứ?

- Biểu ca, là huynh sao?-Quách Ngọc Tình áp sát bình phong để có thể nhìn kĩ người đứng bên kia.-Biểu ca a, là huynh sao?-Quách Ngọc Tình càng áp sát hơn nữa làm bình phong hơi lung lay.

- A Quách tiểu thư này, đừng đẩy nữa. Bên này toàn là cô nương chưa xuất giá đó, cô muốn hủy tiền đồ người ta sao?-Một vị phu nhân lên tiếng nhắc nhở, ánh mắt thoáng chút trào phúng. Thân là cô nương chưa xuất giá lại đứng một bên gọi tên nam nhân, còn cố gắng như muốn dẹp bình phong để nhìn mặt người ta. Đúng là không có liêm sỉ.

Quách Ngọc Tình hung hăng trừng mắt môt cái, sau lại tiếp tục hỏi:



- Biểu ca...

- Được rồi, nghe rồi.-Nam nhân bên kia hằn học nói.

Tuệ Nghi nhất thời đứng không vững. Mẹ nó chứ, đúng là giọng nói đó. Âu Dương Chiến đúng là đã trở về.

Sau khi giọng nói nam tính kia vừa vang lên, mấy tiểu thư khuê các bên này ai nấy đều đỏ bừng mặt. A, giọng nói đã trầm thấp quyến rũ như vậy, thì dung mạo người đó, không phải sẽ càng mạnh mẽ nam tính, quyến rũ mê người hơn sao?

Mấy vị tiểu thư đều đỏ mặt ngượng ngùng nên chẳng ai để ý đến Tuệ Nghi đang lẳng lặng cúi đầu, hốc mắt đã đỏ lựng. Nàng sợ ai nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt của mình bèn nhanh tay quẹt lấy, ngẩng đầu lên cố nén xúc động.

Quách Ngọc Tình sau khi nghe giọng của Âu Dương Chiến càng vui mừng hơn nữa, miệng liến thoắng nói:

- Biểu ca, huynh về khi nào sao muội không nghe di mẫu nói một tiếng a?

- Ta mới về mấy canh giờ trước.-Giọng Âu Dương Chiến đáp lại, nhưng giọng nói lại mang theo chút hờ hững.

Quách Ngọc Tình vốn định hỏi thêm mấy câu nữa nhưng lại nghe ngữ khí không mấy hòa nhã của nam nhân bên kia cộng thêm ánh nhìn soi xét của mọi người, đành phải ngậm miệng lại.


Tàn tiệc ai về nhà nấy. Tuệ Nghi và Trình Tư Nhiên đứng ngoài cổng Lê phủ đợi xe ngựa của mình đến một lúc, Trình Tư Nhiên mới mở miệng nói:

- Quách tiểu thư kia là người không biết điều thật, dám ở trước mặt Hoàng tử chê Công chúa hoàng thất không xứng với biểu ca nàng ta.

- Hoàng tử?-Tuệ Nghi ngạc nhiên. Hoàng tử thực rảnh rỗi như vậy, hỉ yến của quan lại ngũ phẩm cũng đi góp vui sao?

- Trưởng tẩu không biết à?-Trình Tư Nhiên còn bất ngờ hơn Tuệ Nghi hỏi lại. Vị trưởng tẩu này của nàng chẳng phải xuất thân là con nhà quan triều đình à, chút chuyện này cũng không biết?

- Người nam nhân đầu tiên lên tiếng là Ngũ Hoàng tử, con của Phùng quý nhân trong cung. Phùng quý nhân là đích nữ của phủ Quang lộc tự, tân lang hôm nay gọi bà ấy là đại tẩu.-Trình Tư Nhiên giải thích cho nàng.

- À, thì ra là vậy. Nhưng muội làm sao mà biết?-Tuệ Nghi hỏi.

- Muội nghe đại tiểu thư của Thái thường tự nói.

Tuệ Nghi nghe mà hơi bất ngờ. Vốn tưởng quan gia và thương gia không qua lại với nhau thường xuyên, chẳng nghĩ Trình Tư Nhiên lại có bản lĩnh làm quen được với những người là con quan quyền cao chức trọng như vậy, còn biết Phùng quý nhân là mẹ đẻ của Ngũ Hoàng tử, rồi còn chuyện của Phùng gia người ta.

- Vậy là Lê đại tiểu thư gả qua đó cũng vinh quang quá rồi.-Tuệ Nghi phụ họa.

- Không biết trước. Tân lang mặc dù gọi Phùng quý nhân là đại tẩu, Ngũ Hoàng tử gọi hắn là cữu cữu, nhưng mẹ đẻ của Phùng nhị thiếu này là kỹ nữ thanh lâu, xuất thân rất thấp hèn, người trong nhà căn bản không coi trọng hắn.-Trình Tư Nhiên không nhanh không chậm nói.-Mà mẫu thân của Phùng quý nhân là đích thê trong nhà rất không thích vị di nương đó, số phận của Lê tiểu thư thế nào còn chưa biết.

Tuệ Nghi kinh ngạc, không nghĩ Trình Tư Nhiên lại rành rẽ chuyện nhà người ta như vậy a, kể vanh vách như không cần suy nghĩ. Nhưng nói gì thì nói, thứ tử thú thê mà lại được đích thân phụ thân đọc lời mở đầu cho hỉ yến cũng thấy được rằng, dù địa vị của Phùng nhị thiếu gia trong phủ không cao nhưng trong lòng phụ thân hắn cũng có vị trí.

Xe ngựa rất nhanh lộc cộc chạy tới. Trình Tư Nhiên leo lên xe trước sau đó mới tới xe của Tuệ Nghi chạy lên. Chưa kịp bước lên xe, sau lưng nàng đã vang lên giọng nói của nam nhân gọi lại:

- Tưởng tiểu thư xin dừng bước.

Cả Tuệ Nghi và Lộ Dao, Phù Dung đều quay lại nhìn. Chỉ thấy một thị vệ mặc y phục màu đen viền đỏ, bên hông đeo bội kiếm và ngọc bội màu xám nhạt đang nghiêm túc đứng, thấy nàng quay đầu lại bèn cúi người nói:

- Tướng quân nhà tiểu nhân muốn gặp Tưởng tiểu thư, xin tiểu thư cho xin ít thời gian.

Tuệ Nghi nhìn qua Lộ Dao thấy sắc mặt nàng ta rất khó coi, nàng bèn mỉm cười, uyển chuyển từ chối:

- E là tướng quân nhà ngươi đã lâu không về thành nên không biết, ta mặc dù vẫn mang danh Tưởng tiểu thư nhưng bây giờ mọi người đều gọi là Trình thiếu phu nhân, nếu tướng quân nhà ngươi muốn gặp ta thì đến Trình phủ đưa thiếp mời, ta xin vinh hạnh đón tiếp.-Nàng nói rồi dứt khoát quay người để Phù Dung đỡ lên xe.

Lộ Dao vẫn còn đứng im, nhìn ánh mắt sắc như lưỡi dao hung hăng trừng tên thị vệ kia, sau đó khi mã phu gọi nàng mới quay ngoắt người, bước lên xe.


Tên thị vệ nhìn chiếc xe ngựa đã chạy khuất qua con hẻm mới cất bước quay trở lại.

Một chiếc xe ngựa được kéo bởi hai con tuấn mã màu đen đang đứng dưới một gốc cây lớn bên vệ đường, xung quanh là khoảng mười mấy thị vệ y phục một màu đen viền trắng bên hông đeo bội kiếm đứng gác.

Tu Mộ bước lại gần cánh cửa trước xe, cung kính cúi đầu chắp tay thành quyền, báo cáo:

- Tướng quân, Tưởng tiểu thư từ chối lời mời. Tiểu thư nói nếu tướng quân muốn gặp mặt hãy đến Trình phủ đưa thiếp mời, nàng ấy sẽ vinh hạnh đón tiếp.

- Ta biết rồi.-Giọng nam trong xe vọng ra âm trầm lạnh lùng.

Hắn dừng một lúc, sau mới lên tiếng ra lệnh:

- Phái người theo dõi Trình phủ cẩn thận sau đó báo cáo cho ta.

- Tuân mệnh.-Tu Mộ cúi người đáp, sau đó nhảy lên vị trí mã phu, đánh ngựa chạy đi.

Tuệ Nghi về đến phủ thì sắc trời đã nhá nhem tối, cứ vậy mà hết một ngày rồi.

Bước chân vào phòng đã thấy Tiền ma ma chuẩn bị sẵn một chậu nước nóng cùng hai cái khăn bông sạch cho nàng rửa mặt và tay, sau đó bắt đầu thay y phục chuẩn bị đi tắm.

Nằm trong bồn nước ấm với hơi nước ngoằn ngoèo bốc lên, hai bên cạnh là Lộ Dao và Phù Dung đang đấm bóp cho mình, mọi dây thần kinh trong người Tuệ Nghi được giãn nỡ thoải mái, đầu óc vô cùng thảnh thơi.

Đang tận hưởng cảm giác thỏa mãn từ tận đáy lòng thì Lộ Dao ngồi quỳ một bên vừa bóp tay cho nàng vừa nói:

- Tiểu thư không nhận ra tên thị vệ khi nãy sao?

Ai da, Tuệ Nghi nheo mày một cái, khó chịu mở mắt ra, biếng nhác lên tiếng:

- Ngươi đúng là có sở tài (sở thích+tài năng) làm người ta mất hứng đó Lộ Dao.

- Tiểu thư, người chắc chắn không thể không nhận ra, đó là Tu Mộ mà.-Lộ Dao nói, bàn tay tăng thêm lực.

Tuệ Nghi nhíu mày, di chuyển cánh tay mình, nói:

- Hai ngươi buông tay ra đã, ta không muốn bị bóp chết. Có gì từ từ nói.


Phù Dung nghe lời buông tay ra ngay lập tức, đứng lên cúi đầu cung kính rồi lui ra ngoài. Trong gian phòng tắm chỉ còn lại Lộ Dao và nàng.

Tuệ Nghi lên tiếng:

- Ta đương nhiên nhận ra thị vệ đó là ai. Chẳng phải là Tu Mộ ngày xưa hay chạy theo Âu Dương Chiến sao? Ta nhìn một cái là nhận ra ngay, bên hông hắn còn đeo ngọc bội màu xám bạc biểu trưng cho chức Võ úy cơ mà.

- Tiểu thư đã nhận ra hắn, cũng biết chủ tử của hắn là ai rồi. Vậy người định thế nào đây? Ngài ấy đã tìm đến tận nơi để gặp người, người cũng không thể từ chối được.-Lộ Dao hỏi.

- Còn thế nào ta đã nói rồi mà? Cứ quang minh chính đại mà đưa thiếp mời đến Trình phủ, ta sẽ dùng danh nghĩa bằng hữu mà tiếp đãi huynh ấy.-Tuệ Nghi đáp, ánh mắt mờ mịt hơi nước, sâu không thấy đáy. Cũng may Lộ Dao không biết nàng đã chạm mặt Âu Dương Chiến trước khi hỉ yến bắt đầu, không thì chẳng biết nàng ta sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt gì nữa.

- Hi vọng là vậy.-Lộ Dao nhỏ giọng nói.

Ngày hôm sau là lễ cập kê của Trình Tư Nhiên, Trình phủ mọi người đều dậy từ sớm bắt đầu lục đục chuẩn bị nấu nướng, dọn dẹp. Đại phu nhân chuẩn bị cho lễ cập kê của nữ nhi mình vô cùng chu đáo, dùng hết đa số nô nhân và quyền lực của mình, quyết tâm khiến cho Trình Tư Nhiên có thể diện trước mặt mọi người.

Theo lý những buổi yến tiệc thế này Tuệ Nghi thường không cần tham gia, nhưng đến gần giờ Tỵ thì nha hoàn A Dư bên cạnh đại phu nhân đến viện nàng bẩm báo lễ cập kê của đại tiểu thư đã kết thúc, bây giờ đại phu nhân, đại tiểu thư, tam di nương cùng nhị tiểu thư đang ở Mộc Lương viện dùng cơm, thỉnh nàng đến đó.

Tuệ Nghi từ nhuyển tháp lười biếng ngồi dậy thay một bộ y phục màu trắng có đính kim tuyến ở ngoài, bên trong là chiếc áo màu xám có thêu hình hoa mẫu đơn, đầu cài trâm bạch ngọc, sửa soạn xong xuôi liền đi đến Mộc Lương viện.


Đi đến cửa viện thì đã nghe bên trong vọng ra tiếng cười nói vô cùng vui vẻ của đại phu nhân và Trình Tư Nhiên, còn có tiếng của Trình Tư Mỹ non nớt vang lên.

Tuệ Nghi giẫm lên bậc thềm, tiến vào trong sân. Trên sân là một chiếc bàn gỗ tròn, xung quanh bày sáu chiếc ghế gỗ có tay cầm, bên cạnh bàn ăn là một hồ sen nở hoa đang tỏa hương ngào ngạt.

Đại phu nhân nhìn thấy Tuệ Nghi thì vội vã đứng lên, hòa nhã nói:

- Tiểu Nghi, con đến rồi sao?

Tuệ Nghi suýt bị thái độ và chữ "Tiểu Nghi" của bà ta dọa cho bỏ chạy, ngay cả Lộ Dao và Phù Dung bên cạnh nàng cũng đưa mắt khó hiểu nhìn nhau.

Nhưng nàng rất nhanh thấy được nguyên nhân của thái độ hòa nhã của Lâm thị đối với nàng. Ngồi bên trái đại phu nhân là Trình Tư Nhiên, mà bên cạnh Trình Tư Nhiên lại là Âu Dương Phương.

Tuệ Nghi bèn liếc nhìn qua Lộ Dao, quả nhiên, sắc mặt nàng ta cũng dần xám xịt. Nàng thở dài một cái trong lòng, đúng là oan gia ngõ hẹp a.

Âu Dương gia là một đại gia tộc vừa có quyền vừa có thế tại Đại Tiếu vương triều, ngay cả Hoàng thượng trên triều gặp Âu Dương gia chủ cũng phải nể mặt bốn, năm phần.

Hơn mấy trăm năm trước khi lập quốc, Âu Dương lão tổ đã có công dẫn binh phò tá Tiên đế lên ngôi, sau này khi đã ổn định đất nước thì Tiên đế nhớ đến người bằng hữu từng cùng mình vào sinh ra tử nên đã ban cho gia tộc của ông rất nhiều đặc quyền.

Âu Dương gia có quyền điều binh và nắm giữ binh phổ của triều đình, được phong là nhất phẩm tướng quân phủ duy nhất của Đại Tiếu. Người giữ vị trí gia chủ trong nhà phải là người có bản lĩnh để nắm giữ chức Thống soái đại tướng quân, hơn nữa còn phải có trách nhiệm huấn luyện đời sau con cháu mình để kế thừa binh phổ, trách nhiệm không hề nhẹ nhàng.

Nhưng đi đôi với trách nhiệm nặng nề là quyền lợi vô cùng vẻ vang. Âu Dương gia có thanh Thượng Phương Bảo kiếm truyền đời do Tiên đế ban cho cất giữ trong phủ, trên chém hôn quân, dưới chém nịnh thần. Hơn nữa còn có di chiếu của lão Tiên đế để lại, bất luận Âu Dương gia phạm phải trọng tội gì cũng không được xử chết, cùng lắm là đày đi biên cương làm nô dịch. Mà chuyện lạ là mặc dù đời đời hưởng đặc quyền như vậy nhưng Âu Dương gia không vì thế mà kiêu căng hay làm ra việc cướp ngôi, luôn trung tận (trung thành+tận tụy) với việc bảo vệ huyết mạch hoàng thất, là gia tộc được hoàng thất tuyệt đối tin tưởng và trọng dụng. Chính vì những danh tiếng, đặc quyền và lợi ích như vậy mà Âu Dương gia luôn là mong ước của mọi thế gia vọng tộc muốn gả nữ nhi hay thú thê tử cho con cái mình.

Đời này của Âu Dương gia, gia chủ là tướng quân Âu Dương Thường Lăng từng bách chiến bách thắng, chiến công vô cùng vẻ vang. Thê tử của ông là đích nữ phủ Thái sư, xuất thân hiển hách, tư chất quý phái, tài nghệ có thừa. Bà sinh được hai người thiếu gia và một vị tiểu thư, lần lượt là Âu Dương Chiến, Âu Dương Phương và Âu Dương Họa Y, ai ai cũng là nhân tài trong kinh thành.

Âu Dương Phương hiện tại ngồi bên cạnh Trình Tư Nhiên chính là nhị thiếu gia của nhất phẩm tướng quân phủ trong truyền thuyết đó, vô cùng cao ngạo lịch lãm. Mà Lâm thị đối đãi với nàng hiền lành như vậy chắc là để người kia thấy được xử sự trong nhà bà ta hiền hậu, nhân từ ra sao đây.

- Gặp qua trưởng tẩu.-Trình Tư Nhiên và Trình Tư Mỹ cùng đứng lên, phúc phúc thi lễ với Tuệ Nghi.

Nàng cười nhẹ một cái rồi nhìn qua Âu Dương Phương. Mặc dù nàng và Âu Dương Chiến trước đây là thanh mai trúc mã vô cùng thân thiết, nhưng đối với nhị đệ này của hắn thì nàng không có ấn tượng tốt lắm. Nguyên nhân là bởi ngày xưa mỗi lần hai nhà tổ chức gia yến gặp mặt gì, Âu Dương Chiến cùng Âu Dương Họa Y vui vẻ quý mến nàng ra sao thì Âu Dương Phương lại thờ ơ, lãnh đạm bấy nhiêu.

Nàng còn nhớ có lần trên bàn tiệc Âu Dương phu nhân từng mở lời nói muốn tìm một hôn sự tốt cho hai người còn trai mình, cốt cũng để tăng thêm trợ lực cho Âu Dương gia ngày một lớn mạnh, nếu có thể thú nữ nhi của Tưởng phủ thì quá tốt. Hắn thì nhàn nhạt đáp trả một câu ngay trước mặt trưởng bối hai nhà:" Cũng chỉ là một nữ tử, tài giỏi bao nhiêu mà đòi làm trợ lực cho nam nhân?"

Trên bàn ăn khi đó chỉ có phụ mẫu Tuệ Nghi cùng đại ca và nhị muội nàng, bên kia thì có Âu Dương tướng quân cùng phu nhân và huynh muội hắn, căn bản không có người ngoài. Hắn nói như vậy chính là nhằm nàng và nhị muội công kích. Còn nhớ lúc đó Âu Dương tướng quân suýt nữa là muốn cho người dùng gia quy giáo huấn hắn, may mà có Âu Dương phu nhân bên cạnh nhỏ tiếng khuyên can, nể mặt thể diện hai nhà mà bỏ qua.

Bây giờ ngẫm lại, Tuệ Nghi khó tránh khỏi cái nhìn trào phúng với hắn. Người không ưa ta thì ta cũng không chọc người, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngồi xuống ăn hết bữa cơm này.

Suốt quá trình dùng bữa, Tuệ Nghi và Trình Tư Mỹ chỉ cúi đầu lo ăn, không thèm quan tâm gì đến đại phu nhân và Trình Tư Nhiên luôn lựa lời lấy lòng Âu Dương Phương.

Tuệ Nghi ngẫm nghĩ, xem ra tên Âu Dương Phương này đã nhắm trúng Trình Tư Nhiên rồi nên sau lễ cập kê mới vội vàng mở lời muốn ở lại dùng bữa với nàng ta. Haiz, chỉ trách đại phu nhân đụng chuyện này mừng còn hơn vớ được vàng, đã vội vàng mời nàng và Trình Tư Mỹ đến cùng dùng bữa để ngầm thông báo Trình Tư Nhiên sắp được gả vào nhất phẩm tướng phủ sao?

Mặc dù đời này Âu Dương gia chủ có hai người con trai tư chất đều hơn người, nhưng Âu Dương Chiến giỏi võ, còn Âu Dương Phương giỏi văn. Hai nam tử trong nhà một người cầm quân trấn giữ biên cương, một người mưu cầu đối sách tận tụy giúp vua xây dựng đất nước, đúng là một cảnh tượng đẹp đẽ. Trình Tư Nhiên mà gả cho Âu Dương Phương thì sau này chắc chắn tiền đồ vô hạn, tương lai có được phong Cáo mệnh phu nhân cũng không phải chuyện lạ, hắn hiện tại tuổi trẻ mà đã là Đại học sĩ cùng đại ca nàng trong Cơ Mật viện rất được Hoàng thượng trọng dụng rồi a.

Bữa cơm kết thúc cũng là lúc Tuệ Nghi và Trình Tư Mỹ được giải thoát. Đại phu nhân mặt cười như nở hoa tiễn Âu Dương Phương ra đến tận cửa, còn Trình Tư Nhiên ở trong này thì vô cùng đắc ý với trình Tư Mỹ.

Lúc đó trong sân Mộc Lương viện chỉ còn lại Trình Tư Nhiên cùng Trình Tư Mỹ và mấy nha hoàn nhất đẳng của hai người, Trình Tư Nhiên không giấu nổi vui sướng nói:

- Sau này đại tỷ xuất giá đến Âu Dương gia, nhị muội ở trong phủ sẽ buồn chán rồi. Nếu rảnh rỗi thì muội nên học thêm vài món tài nghệ để sau này có việc cần dùng.-Trình Tư Nhiên nói xong còn làm bộ thật lòng quan tâm đến muội muội của mình, cười một cái dịu dàng.

Trình Tư Mỹ ngoài mặt thì luôn miệng chúc mừng đại tỷ, lại nói sau này sẽ chăm chỉ rèn luyện không cô phụ sự quân tâm của Trình Tư Nhiên nhưng trong lòng lại là một tràng cười lạnh. Nói như nàng ta thì chẳng phải ngầm bảo rằng chuyện Trình Tư Nhiên gả vào Âu Dương phủ là chuyện chắc chắn, còn châm chọc nàng dù có cố gắng học tập thi thư tài nghệ đến đâu cũng không tìm được mối hôn sự tốt hơn nàng à? Nực cười!

Lúc bước ra khỏi Mộc Lương viện, trong lòng Trình Tư Mỹ vô cùng hỗn loạn xen lẫn tức giận. Âu Dương Phương đã ngỏ ý ở lại dùng cơm thì chắc chắn đã nhắm vào Trình Tư Nhiên, nàng ta gả vào Âu Dương gia cũng là chuyện sớm muộn. Còn nàng thì sao, thân phận thứ xuất, dung mạo cũng chẳng hơn ai, tài nghệ cũng chỉ được xem là khá thì biết đi đâu tìm hôn sự tốt để ngẩng cao đầu bây giờ? Cứ đà này, nếu như Tuệ Nghi hay An Sở Lan không mau chóng hạ sinh trưởng tử, Trình Tư Nhiên vinh quang gả vào Âu Dương phủ thì Trình phủ này chẳng phải chuyện tốt đều bị mẫu tử Lâm thị chiếm hết rồi à? Không được, nàng không thể để mọi chuyện như vậy được. Trình Tư Nhiên, chắc chắn không thể giữ lại!


Tưởng Tuệ Nghi - Chương 13