Tưởng Tuệ Nghi - Chương 12


Đối với loại chuyện này Tuệ Nghi nghe dù muốn giúp cũng không được, đành chỉ biết cười một cái miễn cưỡng cho qua mà thôi.

Nửa canh giờ sau nha hoàn bên cạnh Trình Tư Nhiên vào quán trà tìm nàng, nói đại tiểu thư và nhị tiểu thư đã lựa chọn xong trang sức, bây giờ muốn hồi phủ nghỉ ngơi.

Tiểu Cửu ngây thơ ngồi một bên, nghe nha hoàn kia nói vậy liền ngây nhô hỏi:

- Vậy tỷ tỷ xinh đẹp phải đi sao? Tiểu Cửu có thể gặp lại tỷ không?-Đôi mắt đen láy của con bé chớp chớp, nhìn ra trong đó là vài phần buồn bã.

- Tiểu Cửu, giờ tỷ tỷ phải hồi phủ rồi. Nếu muốn gặp lại tỷ thì sau này phải đợi duyên phận của chúng ta.-Nàng cười tươi một cái, xoa đầu con bé nói.

Lúc nàng bước ra khỏi trà lâu thì vừa vặn thấy một bà tử và mấy nha hoàn ăn vận có vẻ tươm tất, mặt mày hầm hầm bước vào trong. Tuệ Nghi ngay lập tức cảm giác có chuyện chẳng lành.

Quả nhiên chưa tới một khắc sau bên trong truyền ra tiếng đổ vỡ, sau đó là tiếng khóc của trẻ con, cuối cùng là tiếng quát oang oang của bà tử:" Bát tiểu thư, người tốt nhất ngoan ngoãn theo lão nương ta hồi phủ thỉnh tội với đại phu nhân, bằng không lát nữa đại phu nhân thật sự tức giận thì người có mười cái miệng cũng không chối được."

Tuệ Nghi đứng sững ở cửa một lúc. Lộ Dao thấy thế bèn hỏi:

- Tiểu thư, có cần can thiệp không?

Nàng nghĩ ngợi một lúc, sau đó nói:

- Bỏ đi. Ta cũng không phải thánh mẫu gì cả, thân ta còn lo chưa xong thì sao có thể lo cho một đứa bé. Bất quá chỉ xem tạo hóa đối đãi nó như thế nào thôi.-Nàng nói rồi kiên quyết quay người hướng về xe ngựa đang chờ sẵn.

Về đến phủ thì Tiền ma ma cho người đem chậu nước và khăn lên cho nàng lau mặt rửa tay, sau đó bưng thức ăn lên dùng bữa trưa. Sau khi dùng cơm xong thì nàng ra xích đu ngồi một hồi, lại vào trong phòng đọc dược thư đến chiều tối.

Vào khoảng giờ Dậu thì Phù Dung tiến vào hỏi nàng muốn dùng bữa chưa, sau đó cho người mang bữa tối lên. Sau khi ăn xong món mặn thì nha hoàn dâng trà và bánh ngọt lên cho nàng tráng miệng như thường lệ. Hôm nay Tiền ma ma làm bánh mận, vô tình giống với dĩa bánh nàng gọi ở trà lâu sáng nay.

Tuệ Nghi nhìn dĩa bánh lại nhớ đến dáng vẻ rụt rè ngây thơ của Tiểu Cửu, lòng bất giác quặn thắt lại. Có phải từ sau khi nàng sảy thai tâm tình liền trở nên rất nhạy cảm, thấy nữ tử mang thai hay con nít liền nổi lên thiện ý, thấy họ khó khăn liền muốn ra tay tương trợ? Hết An Sở Lan lại đến Tiểu Cửu, nàng cũng thật là, muốn làm Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn sao?

Không biết tiểu thư nhà mình nghĩ gì mà xuất thần như vậy, Lộ Dao mấy lần lên tiếng định nói chuyện giải khuây cho Tuệ Nghi đều bị nàng phớt lờ. Một lúc sau Tuệ Nghi định thần trở lại, cầm miếng bánh mận đưa lên miệng cắn một cái, Lộ Dao mới nói:

- Tiểu thư, khi nãy Tiền ma ma nói Lê phủ có cho người đưa thiếp mời đến phủ chúng ta, hôn sự của Lê tiểu thư và công tử của Quang lộc tự được tiến hành vào mùng hai tháng bảy âm lịch.

Mùng hai tháng bảy âm lịch, sau lễ cập kê của Trình Tư Nhiên đúng một ngày, vừa khéo.

- Thiếp mời được đưa đến viện nào?-Tuệ Nghi hỏi.

Đại phu nhân đã ra khỏi tử đường nhưng vẫn bị Trình Tư Bác để mắt, đương nhiên không thể đưa đến Mộc Lương viện. Tam di nương mặc dù đang nắm quyền chủ quản trong nhà nhưng chỉ là thiếp, loại thiếp mời này không có tư cách nhận. Lúc đó Tuệ Nghi lại không có ở trong phủ, vậy thiếp mời chắc chắn đang nằm ở Thọ An viện rồi.

- Tiểu thư, người có muốn đến Lê gia thử không?-Lộ Dao hỏi nàng.



- Ngươi to gan lắm, lại dám đoán suy nghĩ của ta luôn rồi.-Tuệ Nghi nhấp một ngụm trà, mắng nàng.

- Nô tỳ không dám, chỉ là cảm thấy thật thương cảm cho nha đầu sáng nay. Nhìn dáng vẻ hừng hực lửa giận của bà tử và đám nha hoàn lúc xông vào trà lâu có thể đoán được Tiểu Cửu sau khi trở về chắc chắn không có kết cục tốt đẹp.-Lộ Dao nhớ lại, nói. Nhẹ thì đánh vài trượng, nặng thì... nàng không dám nghĩ đến.

- Dù đến ta cũng không làm được gì.-Tuệ Nghi buông một câu, sau đó không nói gì nữa. Nàng cũng không nhắc đến việc sẽ đến Thọ An viện xin thiếp mời.

Sáng hôm sau nha hoàn Tiêm Mỵ bên cạnh lão thái thái đến đưa phong thư đỏ có ghi chữ Hỉ đến viện nàng, nhắn nhủ lời của lão thái thái:" Lão thái thái nói bà tuổi già sức yếu, đi đứng không tiện nên muốn thiếu phu nhân thay mặt Trình gia đi uống rượu mừng ở Lê phủ. Mặc dù Trình gia ở Mặc thành thế lực không nhỏ nhưng cũng là thương gia buôn bán, sau này chắc chắn cần tri phủ lo lắng vài phần, lão thái thái nói người chú ý giữ gìn lễ tiết và hòa khí, tránh mất lòng hai nhà."

Nói lão thái bà đó tuổi già sức yếu ai tin, chẳng qua vì muốn đẩy chuyện này lên người Tuệ Nghi, cũng khéo tìm lý do. Gì mà tránh mất lòng hai nhà, trước đây Lê gia trải qua mấy đợt sóng gió cũng chẳng thấy Trình gia đưa tay tương trợ, bây giờ lại nói lễ nghi hòa tiết, chẳng qua là muốn cho mọi người thấy Trình gia cũng lễ nghĩa đối đãi chu toàn.

Tuệ Nghi nghĩ mà thở dài một tiếng. Quả nhiên chỉ có lão thái thái là tận lực suy nghĩ cho thể diện và tiếng tăm của Trình gia mà thôi.

- Không biết phụ thân ta có nhận được thiếp mời không?-Tuệ Nghi tự hỏi trong lòng nhưng miệng lại bất giác nói ra.


- Tưởng gia là phủ Thượng thư, loại thiếp này đương nhiên Tưởng phủ cũng có phần. Chỉ là nô tỳ không biết Tưởng lão gia có hạ cố đến Lê phủ không?-Lộ Dao trả lời nàng nhưng bộ dáng cũng nghi hoặc.

Tưởng Minh Viễn, phụ thân của Tuệ Nghi là một người nói chung cũng hòa nhã dễ gần. Chỉ là do tính chất công việc mà ông không thể thường tiếp xúc thân thiết với nhà nào, mấy buổi yến hội tại gia thế này cũng thường không có bóng dáng Tưởng lão gia. Không biết lần này Lê phủ có được phúc khí hay không? Chắc chắn là không rồi.

- Dù phụ thân ta không đi dự thì thiếp mời chắc cũng sẽ đưa tới.-Tuệ Nghi nói.

Ngày mùng hai tháng bảy rất nhanh đã tới. Trước đó Tuệ Nghi đã cho người chuẩn bị quà mừng đầy đủ, sắp xếp chu toàn mọi thứ trước khi rời Trình phủ. Nhưng nàng suy tính đủ bề lại chẳng nghĩ đến một chuyện, Trình Tư Nhiên cũng xuất phủ đi theo nàng.

Bất quá ngày mai đã là lễ cập kê của nàng ta rồi, sao không ở lại trong phủ dưỡng dung một chút để ngày mai phơi phới khí lực mà tiếp đón quan khách nam nữ quyến đến nhà, lại cứ thích chạy theo nàng như vậy?

- Đại phu nhân chắc chắn dồn hết tâm tư vào đại tiểu thư, chắc chắn nuôi ý định gả người vào thế gia vọng tộc.-Lộ Dao lúc ngồi trên xe ngựa mở miệng nói.

Mặc dù chỉ có nàng và Trình Tư Nhiên xuất phủ nhưng vẫn đi hai chiếc xe. Tuệ Nghi lấy lí do là nàng vốn chuẩn bị như vậy nên từ chối ngồi cùng một chỗ với Trình Tư Nhiên. Lộ Dao vì vậy mà thoải mái nói chuyện.

- Trình Tư Nhiên dù sao cũng được xem như đích nữ Trình phủ, gả vào thế gia vọng tộc sẽ là chuyện khó khăn sao?-Tuệ Nghi hờ hững nói. Mặc dù lão thái thái luôn miệng bảo đại phu nhân và nàng ta bất quá chỉ là kế thất thứ nữ, nhưng đại phu nhân là đại phu nhân, Trình Tư Nhiên có thể là thứ nữ được sao?

- Phù Dung, sao ngươi cứ im lặng vậy?-Lộ Dao quay qua Phù Dung hỏi.-Ta thấy ngươi có vẻ không thích đi lắm nhỉ?

- Phù Dung không có. Chỉ là... nhất thời không biết nói gì.-Phù Dung đáp lời. Tính tình nàng trước đây vẫn luôn như vậy, gặp chuyện gì cũng im lặng là chính, chỉ có Lộ Dao thường xuyên mở lời vui vẻ mới không để ý.

- Xem kìa, người ta trầm tính ít nói như vậy mới bớt gậy họa, ngươi còn trách?-Tuệ Nghi cười cười nói.

- Nô tỳ đâu dám.-Lộ Dao chu môi đáp lại lời nàng, oán trách nhìn Phù Dung.

- Lộ Dao muội nhìn tỷ làm gì?-Phù Dung bật cười trước dáng vẻ của Lộ Dao.


Tuệ Nghi nhìn khung cảnh trước mắt mà thấy bình an vô cùng, cứ thế này mới tốt.

Lê phủ có hỉ sự được trang trí bằng một màu đỏ chói mắt, cửa phủ thì mở rộng để tiếp đãi khách đến nhà.

Phong tục Đại Tiếu rất phóng khoáng, ngày cưới hai nhà hợp tác mở một bữa tiệc tại gia, ở phủ nhà trai hai nhà gái đều được để tiếp đãi khách đến chúc mừng, sau đó tầm giờ Tuất tân lang tân nương sẽ động phòng.

Lê lão gia và Lê phu nhân đứng ở cửa lớn, mặt cười như nở hoa tiếp đón khách. Trước phủ Lê gia hôm nay xem bộ vô cùng sôi nổi nhộn nhịp, ai ai cũng tập trung xem trò hay của đám cưới thế gia.

Tuệ Nghi và Trình Tư Nhiên cũng như bao khách mời khác, qua cửa chào hỏi xong thì tiến vào sân trong. Quả nhiên đúng như nàng nghĩ. Lê lão gia có biết Trình gia là ai sẽ đến đâu, cũng chỉ cười cười chào khách khí như bao người khác. Nhưng nàng nghĩ rồi cũng bật cười, nàng là ai lại muốn người ta ghi nhớ? Nực cười.

Trong sân dành cho nữ quyến đã bắt đầu đông đúc, từng tốp từng tốp người tụ lại nói chuyện với nhau. Trình Tư Nhiên sau một hồi đảo mắt tìm người quen cũng cúi người thi lễ với Tuệ Nghi rồi rời khỏi nàng.

Chỉ còn đứng một mình lạc lõng giữa rừng hoa đưa hương khoe sắc này nàng cảm thấy buồn chán, bèn đi vài dòng tìm chỗ ngồi xuống.

Mặc dù là yến tiệc tại gia đơn giản nhưng Lê gia chuẩn bị rất chu đáo. Khoảnh sân rộng chia thành hai phần, một phần bên hòn núi giả dành cho nữ quyến, ở giữa được ngăn bởi một bức bình phong khá lớn và dày dành cho nam quyến bên kia, ở giữa là một sân khấu được dán chữ Hỉ đỏ rực.

Tuệ Nghi biết mình không quen thuộc địa hình ở đây thì không nên đi đứng lung tung, nhưng bước vào trong sân thì nha hoàn cũng bị giữ lại đứng ở ngoài nên chỉ có một mình, nàng đi một hồi nhìn lại cũng không biết bản thân đang đứng ở đâu.

Chợt nghe xa xa có tiếng người nói vọng đều đều lại, thôi rồi. Đi đứng lung tung trong nhà người ta, bị bắt gặp thì thể diện của nhà để đi đâu? Tuệ Nghi nghĩ mà run. Nhìn qua ngó lại mau tìm chỗ trốn thì thấy một căn phòng cách hai ba bước chân, bên trong cũng im ắng lắm, nàng không nghĩ ngợi nữa đẩy cửa bước vào rồi đóng lại.

Đến khi tiếng người nói và tiếng bước chân tiến lại càng gần, nàng càng hoảng sợ hơn nữa. Lỡ người ta vào đây thì sao? Nàng sao mà ngu ngốc quá vậy!

Tiếng bước chân càng gần hơn nữa, nàng vội ngó quanh xem có chỗ nào trốn tạm được không thì càng giật mình hơn.

Bóng người phía sau bình phong đang thoăn thoắt làm gì đó khiến tim Tuệ Nghi suýt nhảy ra ngoài, miệng xém nữa là la lên.


- Này Tiêu Hoài, ngươi thay y phục mà lâu quá rồi đó.-Tiếng nam nhân từ ngoài cửa nói vào.

Trên trán nàng thấm một tầng mồ hôi mỏng. Trước mặt có địch, sau lưng cũng có địch, sao nàng xui xẻo như vậy a?

- Sắp xong rồi. Các ngươi không cần đợi ta, ra ngoài kia đi.-Tiếng nam nhân sau bình phong nói ra.

Bên ngoài hai nam nhân nói gì đó với nhau rồi bước chân mới vang lên, từ từ mất hút.

Tuệ Nghi thở phào một hơi, số nàng xem ra cũng chưa tận đó. Nàng vội mở cửa định bước ra thì sau lưng lại vang lên giọng nói của nam nhân khi nãy:

- Không chào hỏi gì cả mà đi luôn sao?


Tuệ Nghi cố nặn óc nhớ lại nàng trước đây có từng đắc tội ai không, sao bây giờ bị người ta bắt bẻ rồi. Tổ tông ơi, không thấy nàng mới rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan sao, mắt nhắm mắt mở cho qua không được à? Khi nãy nam nhân bên ngoài hỏi hắn thay y phục xong chưa thì chắc là hắn đang làm việc cởi quần áo kia, nhưng cách một tấm bình phong dày như vậy nàng có thần nhãn cũng chẳng thấy được gì, thấy được bóng hắn đã suýt dọa ngất nàng rồi. Bây giờ còn muốn chào hỏi nàng, mặt mũi nàng vẫn cần đó.

Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Nàng không nghĩ ngợi nữa, giờ này mà chào hỏi cái mô gì, chạy nhanh mới tốt.

Tuệ Nghi đẩy cửa, trực tiếp bước ra ngoài rồi đóng cửa lại. Nàng sau khi xác định được đâu là trái đâu là phải thì nhắm mắt bước đại. Thôi thì gặp ai thì gặp, nói mình bị lạc rồi nhờ họ dẫn về sân tiệc vậy, còn đỡ hơn mất mặt như khi nãy.

Phải nói nàng mặc dù không phải người may mắn gì, nhưng lâu lâu cũng được thần Phật chiếu cố, nhắm mắt đi đại lòng vòng một hồi cũng đến được sân tiệc.

Trên sân khấu đã bắt đầu tấu nhạc, Lê lão gia đại diện nhà gái và Phùng lão gia đại diện nhà trai lên phát biểu khai tiệc.

Tuệ Nghi ngó quanh thì thấy một ghế trống ở hàng cuối cùng, bèn bước lại chiếm chỗ.

Phùng lão gia và Lê lão gia phát biểu xong thì bắt đầu yến tiệc. Phải nói đây mặc dù xem như tiệc cưới thời hiện đại nhưng tân lang tân nương không lộ mặt tiếp khách, tất cả đều giao cho phụ mẫu hai nhà. Mà nói tiếp khách chứ cũng không phải làm gì nhiều, chủ yếu như ăn tiệc buffet, ai ăn thì cứ nói chuyện với nhau, ai không ăn nữa thì cửa lớn ở đằng kia, không tiễn.

Tuệ Nghi lúc bắt đầu đã thấy lạc lõng buồn chán, bây giờ khai tiệc rồi mới biết càng buồn chán hơn nữa. Nàng sao lại xui xẻo như vậy. Trước đây yến tiệc giữa các nhà thế gia nàng ít nhiều cũng có những vị khuê mật, ví như đại tẩu Vương Ly Băng của nàng đó, Lê gia cũng được tính là thế gia, nhưng khách bọn họ mời nàng lại không biết một ai cả. Hay là tại những người nàng quen vốn không đến yến tiệc lần này?

Dẫu sao thì chủ yếu yến tiệc tổ chức ra có ba mục đích chủ yếu. Thứ nhất là ăn mừng liên hoan, phu nhân tiểu thư vào đó tám chuyện, nam tử trượng phu tụ tập bàn luận chính sự, thứ nhì là xem mặt gặp gỡ của các tiểu thư công tử chưa thành thân, thứ ba là cung yến. Còn cái thứ tư nữa, đó là gộp ba cái đầu lại thành một làm một thể cho ngắn gọn. Tuệ Nghi âm thần đánh giá, kiểu như hỉ yến thế này thì là cái thứ nhất và thứ hai rồi. Khuê mặt của nàng, Vương Ly Băng đã xuất giá, chắc không đến nơi này đâu. Vậy thì chỉ còn nàng là đi đại diện cho Trình gia thôi.

Cơ mà, Tưởng phủ nàng thật sự không một ai đến sao? Ít nhiều cũng phải nể mặt nhà người ta đến chung vui chứ. Phụ thân nàng đúng là kiêu ngạo thành thói, ỷ mình là quan viên nhị phẩm thì không cần quan hệ nữa sao? Nếu lỡ sau này sa cơ thì ai sẽ đưa tay ra giúp không biết. Tuệ Nghi thở dài một tiếng.

- Ơ, đây chẳng phải là Tưởng đại tiểu thư sao?-Một giọng thiếu nữ vang lên.

Tuệ Nghi nghe người ta gọi mình thì cũng quay lại nhìn, ngay khi nhận ra chủ nhân của giọng nói kia thì mới nhếch môi, nàng sắp có trò giải khuây rồi a.

Nữ tử xiêm y màu vàng nhạt, áo trong màu trắng hình bướm thêu hoa, đầu cài trâm vàng đính ngọc trân châu uyển chuyển bước lại chỗ nàng.

- Quách tiểu thư.-Tuệ Nghi mỉm cười.

Quách Ngọc Tình ý nhị khẽ cúi người, nói:

- Lâu ngày không gặp, Tưởng tiểu thư ngày càng xinh đẹp.

- Quách tiểu thư quá lời, dung mạo Tuệ Nghi sao bằng được thiên kim tướng phủ.-Tuệ Nghi khách sáo.

Quách Ngọc Tình là đích nữ tứ phẩm tướng phủ Quách gia. Trước đây trong các yến tiệc thông thường nàng ta được mọi người đặt cho biệt danh là "Không cạnh khóe ăn không ngon". Nếu gặp người thế gia thấp hơn, nàng ta không tiếc lời lẽ sỉ nhục cho người ta muốn đào ngay cái hố vùi mặt xuống. Còn nếu là thiên kim có quyền có thế hơn mình thì Quách Ngọc Tình sẽ lôi nhà mẹ mình ra khoe khoang tự đắc.

Trước đây khi Tuệ Nghi chưa xuất giá trong mấy buổi yến tiệc cũng thường bị nàng ta móc mỉa vài câu. Khi đó nàng còn ngây thơ hiền lành, ừ thì vài ba câu nói cũng không mất mạng người được, một điều nhịn chín điều lành, nàng là nghĩ như vậy đó.

Nhưng giờ đã là phu nhân nhà người ta rồi, cũng đâu thể để ai cũng trèo lên đầu nàng ngồi được, như vậy thể diện Trình gia để đi đâu bây giờ? Cho nên Tuệ Nghi hạ quyết tâm, hôm nay không biết nàng ta có lôi nhà mẹ đẻ ra không, muốn lôi thì cứ lôi, bà đây không ngại.


Tưởng Tuệ Nghi - Chương 12