"Cha, Tàn Nguyệt không muốn gả cho thái tử, cha để cho con thay Tàn Nguyệt gả có được hay không? Bọn con vốn là tỷ muội, cũng giống nhau cả thôi..."
Vừa đẩy cửa ra, bỗng có người thiếu chút nữa đụng vào mình, Liễu Tương bực mình nhíu mày, nhìn nữ nhi không hề có chút quy củ nào, tức giận nói:
"Hạo Nguyệt, ngươi nói cái gì?"
Gả thay, nàng làm sao nghĩ được biện pháp này? Thái tử nhìn trúng là Tàn Nguyệt, cũng đã gặp qua Tàn Nguyệt, bằng không, làm sao có thể có thánh chỉ này được?
"Cha, có được không? Tàn Nguyệt cũng hề muốn gả cho thái tử... Hơn nữa, con yêu thái tử..."
Ôm chặt lấy chân Liễu Tương, Hạo Nguyệt giương đôi mắt đẫm lệ, đau thương nhìn ông.
Sắc mặt Liễu Tương hơi trầm xuống, hai mắt sắc bén nhìn Hạo Nguyệt, thấp giọng quát:
"Làm càn! Không được xen vào chuyện này, thánh chỉ đã hạ, há có thể cho con xem là trò đùa?"
Hạo Nguyệt, có phải ngày thường quá chiều chuộng nàng rồi không? Chuyện như vậy mà nàng cũng dám nghĩ đến, nếu như để Hoàng thượng hoặc là thái tử biết được, cái mũ ô sa của ông...
"Cha, con không có..."
"Hừ, đóng cửa vào phòng suy nghĩ kỹ, nghĩ thông suốt rồi thì tới tìm ta!"
Dứt khoát quay người lại, Liễu Tương dùng sức hất chân lên, thân thể của Hạo Nguyệt bị hất văng xuống đất, khẽ nấc lên một tiếng đau đớn, nước mắt tuôn rơi.
"Cha, con không sai... Con không sai..."
Hai nha hoàn vội vàng chạy lại, giữ chặt lấy hai tay Hạo Nguyệt đang ra sức quơ loạn, nàng không cam lòng nhìn bóng lưng Liễu Tương càng ngày càng xa.
"Bất luận kẻ nào cũng không được mang đồ ăn tới cho nhị tiểu thư, nhớ kỹ cho ta!"
Bỗng nhiên quay đầu lại, giận dữ quát lớn, Liễu Tương không nhìn Hạo Nguyệt, ánh mắt như nghĩ tới điều gì, quét nhanh trong phòng một chút, liền quay đầu dứt khoát rời đi...
"Cha, người không thể đối với con như vậy... Tàn Nguyệt, muội ấy đã nói sẽ không tranh với con, cha hãy đáp ứng con, thái tử là của con..."
Tiếng la hét càng ngày càng nhỏ dần, sau cùng cũng mất hẳn, Tàn Nguyệt nhắm mắt lại, thân thể dựa vào tường từ từ trượt xuống, cả người giống như bị rút hết sạch khí lực, ngã xuống đất, nước mắt không kiềm chế được cuồn cuộn tuôn rơi...
Hạo Nguyệt, muội không muốn tranh giành với tỷ, muội không muốn gả cho thái tử, muội thực sự không muốn!
Vận mệnh , đây chính là vận mệnh của nàng, nàng không có quyền lựa chọn vận mệnh, mà là vận mệnh lựa chọn nàng, mọi chuyện đều đã định sẵn, nàng chỉ có thể thuận theo và phục tùng vận mệnh...
"Tiểu thư, Địch lão tướng quân và Địch tướng quân tới..."
Nha hoàn Lam Nhi, vẻ mặt vui mừng chạy vào, thanh âm thể hiện rõ sự hưng phấn, nhưng khi nhìn thấy Tàn Nguyệt đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn Tàn Nguyệt cuộn mình trên mặt đất, giống như con mèo nhỏ đáng thương bị người vứt bỏ, đau lòng hỏi:
"Tiểu thư... Người làm sao vậy?"