Ngay lúc Khanh Khanh và Phong Nguyệt Vô Thần giải cứu người trong nhà giam ra liền nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài. Hướng của kho lương thảo đang không ngừng phát ra ánh lửa, mọi người đang dồn dập đi về phía đo.
Hai người đem người ra ngoài đánh một trận với binh sĩ canh gác bên ngoài nhà giam. Thừa cơ binh lính tuần tra còn chưa tới chuồn đi. Đoàn người của Phong Nguyệt Vô Thần và Khanh Khanh hội hợp với Huyền, Vân sau đó nhanh chóng rút lui khỏi doanh trại Phong Quốc. An ổn trở về thành. Ngay sáng hôm sau, người phái đi quan sát tình hình bên Phong Quốc nói lại, doanh trại sau trận lửa lớn đốt gần hết lương thảo, nô lệ, tù binh trong nhà giam trốn hết ra ngoài náo loạn. Người trong quân tạm thời còn chưa thể giải quyết xong mọi chuyện. Đương lúc bên Phong Quốc còn đang rơi vào tình trạng rối loạn thì bên Phong Nguyệt Vô Thần đã nhận một bức mật thư, dường như không phải từ triều đình gửi đến. Người đưa thư là một nam nhân, nhìn có vẻ là một cao thủ khó lườm. Lúc hắn đến gặp Phong Nguyệt Vô Thần đúng lúc Khanh Khanh cũng ở đó. Phong Nguyệt Vô Thần mở mật thư trước mặt nam nhân, hắn lia mắt nhìn một lượt rất nhanh chóng gập phong thư lại. Khanh Khanh không xem thư cũng biết nội dụng, tám chín phần là mật thư từ ám vệ phía sau hoàng cung đưa tới. Có lẽ đã có người sử dụng binh phù liên minh của ba nước Mông Cổ-Phong Nguyệt-Ngụy Quốc. Này là đang liên kết phản công Phong Quốc? Có binh phù trong tay quả là trâu bò ra! Phong Nguyệt Vô Thần cùng nam nhân đưa thư kia nói chuyện riêng một hồi. Đợi thư phòng mở cửa nam nhân đã không thấy đâu, chỉ có một mình Phong Nguyệt Vô Thần ngồi bên thư án. Nam nhân kia đi đến xuất quỷ nhập thần như vậy không hổ là ám vệ được nuôi dưỡng bí mật. Nam nhân đưa thư vừa đi lại có người đến cầu kiến. Vị kia không ai khác chính là cô công chúa nhỏ của Tây Hạ mang theo "hoàng tẩu" chạy trốn đến Nam Cương. "Hoàng huynh đã gửi thư đến, nội trong ba ngày sẽ tới được địa phận biên giới Phong Nguyệt. Huynh ấy hi vọng tam vương gia có thể mở ra một con đường vào thành." Khanh Khanh nhướng mày nhìn Nạp Lan Hinh Nhã rồi lại nhìn "tẩu tử" của nàng ấy đứng phía sau "Mở cửa cho người đem quân vào há chẳng phải gọi mời người đến chiếm thành sao?" Nạp Lan Hinh Nhã ngượng ngùng sờ mũi "Sẽ không, người đang nắm trong tay người huynh ấy quan tâm nhất... Còn có công chúa Tây Hạ là ta, huynh ấy sẽ không đánh vào." Khanh Khanh từ chối tiếp lời, nàng chỉ thuận miệng hỏi một câu như vậy, dù sao quyết định đâu phải ở nàng. "Doãn đế mang theo bao nhiêu quân?" Nạp Lan Hinh Nhã nghĩ nghĩ "Khoảng tám vạn quân. Tây Hạ vừa giải quyết xong nội loạn, quân có thể đem đi cũng có lẽ chỉ có bao nhiêu đó." Phong Nguyệt Vô Thần đồng ý để đội quân của Doãn Chính Uyên vào thành. Đợi khi công chúa nhỏ Tây Hạ mừng rỡ rời đi Khanh Khanh mới thắc mắc hỏi. "Vì sao ngươi lại để Doãn Chính Uyên vào thành. Không sợ bị đánh cướp mất?" Phong Nguyệt Vô Thần ngồi bên cạnh nàng, buông lỏng cuốn binh thư trong tay xuống, hơi ngả người tựa vào nàng "Hắn sẽ không chiếm thành." Khanh Khanh xê dịch người, né ra khỏi phạm vi ăn vạ của mỗ vương gia nào đó "Ồ, ngươi rất hiểu hắn?" Có gian tình! Phong Nguyệt Vô Thần nhẹ cười "Hiểu rõ. Hắn từng là sư huynh của ta, nhị công tử Xích Hà cung." Khanh Khanh ngẩn ra, không ngờ đến Doãn Chính Uyên cũng từ một lò Xích Hà cung đi ra. Xích Hà cung quả thật cũng rất trâu bò đi?! Đại công tử là quốc sư Phong Quốc, nhị công tử là đế vương Tây Hạ, tam công tử là vương gia Phong Nguyệt... Xích Hà cung có độc! Xích Hà cung tuyệt đối là mầm tai họa! Khanh Khanh nhúng vai "Xem ra thời gian tới sẽ rất náo nhiệt!" Mông Cổ và Ngụy Quốc đã có động tĩnh, Tây Hạ đã phá được nội loạn. Bốn phương tám hướng đều đang nhắm vào Phong Quốc, chỉ chờ người sảy chân liền ra sức đánh. Đủ ác độc! Ba ngày sau. Quân Tây Hạ do Doãn Chính Uyên dẫn đầu đã xuất hiện trước cổng lớn thành Nam Cương. Một đội quân lớn như vậy đến thành Phong Quốc cũng không cho người đến nghe ngóng... Phải là không còn tinh lực để quan sát nhất cử nhất động bên đây nữa. Chuyện lương thực bên Phong Quốc vừa xong Khanh Khanh lại không để cho bọn họ rảnh rỗi gọi vài người đi quấy phá doanh trại của họ. Bêm Phong Quốc đã tăng cường tuần tra hơn nhưng rốt cuộc vẫn không ảnh hưởng đến việc nàng quấy rối doanh trại họ. Khanh Khanh chơi đùa phi thường vui vẻ hăng say khiến nữ vương Phong Quốc tức giận đến lật bàn. Hai ngày trước, Phong Quốc phái người đến đón con tin bị bỏ quên một thời gian-Vương Quân. Nhưng con tin này lại tỏ vẻ ở thành Nam Cương có ăn có mặc đầy đủ không cần về. Người đến đón bị ném ra khỏi thành. Doãn Chính Uyên đến thành Nam Cương việc đầu tiên là đòi người. Hắn đứng trước Nạp Lan Hinh Nhã tức giận quát mắng một trận, nào đâu còn dáng vẻ yêu nghiệt, ôn nhu như nước khi còn ở Tây Hạ. "Trẫm bảo muội mang hắn chạy đến nơi an toàn ẩn nấp một thời gian muội lại đến đây? Muội chơi ta đấy à?" "Muội..." Nạp Linh Hinh Nhã lí nhí giải thích "Muội thật sự không biết đi đâu... Trước nay ta chưa từng rời khỏi Tây Hạ một mình muội làm sao biết đi nơi nào chứ." Doãn Chính Uyên cau mày, còn định quở trách nàng ấy thì nam nhân phía sau đã nhịn không được nữa kéo Nạp Lan Hinh Nhã ra phía sau "Ngươi có thôi đi không? Loạn lạc như vậy Hinh Nhã là một cô, dẫn dắt mọi người trốn đi vô sự là tốt rồi. Ngươi còn hi vọng muội ấy chạy đến nơi tiên cảnh gì đó tìm cao nhân tới giúp ngươi sao?" Doãn Chính Uyên nhìn đến Lâm Giang đôi mày thoáng giãn ra "Hừ, nó cũng không cần đến nơi trung tâm vũ bão như vậy." Nạp Lan Hinh Nhã đứng phía sau Lâm Giang bĩu môi không cho là đúng "Ta tin tưởng thành Nam Cương an toàn, dù sao Khanh Khanh cũng ở đây, thay cho việc chạy đến nơi lạ lẫm không rõ thực hư thì đến đây vẫn không tốt hơn sao?" Khanh Khanh đứng một bên xem kịch cũng bị mồi lửa lan đến dưới chân. Doãn Chính Uyên nhìn qua Khanh Khanh. Hắn chưa từng gặp nàng như dễ dàng nhìn đến như vậy bởi Phong Nguyệt Vô Thần phía sau nàng. "Lam Khanh Khanh sao?" Doãn Chính Uyên lẩm bẩm, hắn nhìn nàng đột nhiên nở nụ cười yêu mị "Quả thật rất an toàn." Nạp Lan Hinh Nhã bĩu môi tố cáo "Hoàng tẩu, hoàng huynh câu dẫn nữ nhân khác kìa." Lâm Giang trừng mắt với Nạp Lan Hinh Nhã một cái, cũng không thèm nhìn đến Doãn Chính Uyên phía sau kêu gọi một mạch đi thẳng về phòng. Nam tử Lâm Giang này bình thường rất trầm lặng, vì sao vừa gặp mặt Doãn Chính Uyên lại xù lông như vậy chứ?! Đây là mắng thương đánh yêu trong truyền thuyết ah?Truyện convert hay : Tu La Thần Đế