Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! - Chương 59: Tự Thân Ra Trận


Cổng thành Nam Cương chậm rãi mở ra vang lên tiếng kêu cọt kẹt nặng trĩu, gần năm mươi vạn quân trong thành xếp hàng thẳng tấp ra ngoài, đối diện với mấy mươi vạn quân Phong Quốc không chút sợ hãi.

Đứng đầu đoàn quân là bốn vị lão tướng quân Phong Nguyệt.

Vị tướng trẻ tuổi của Phong Quốc nhìn đoàn quân ra khỏi thành ứng chiến, trên mặt treo nụ cười khinh bỉ.

Không rõ là bên nào phát động cuộc chiến trước, chẳng mấy chốc bên dưới hỗn độn không phân rõ địch ta. Các tướng sĩ vào trạng thái cuồng chiến, giết địch đến đỏ mắt, giáp y trên người đã dính đầy bụi bặm lẫn máu của bản thân, đồng đội và cả địch nhân. Trên chiến trường chỉ có kẻ mạnh mới sống sót, chỉ có luôn không ngừng giết địch mới bảo toàn tính mạng bản thân.

Ánh dương vừa ló dạng, sinh mệnh một số chiến sĩ phe ta và phe địch tàn lụi, ngày mới bắt đầu bằng chiến trường tàn khốc cùng chết chốc.

Đột nhiên, giữa lúc trận chiến kịch liệt đẫm máu lên đến cao trào, đội quân Phong Nguyệt dần áp lui đội quân Phong Quốc, chiến thắng chỉ quyết định trong một chớp mắt, bên phía Phong Quốc vang lên tiếng trống đồn dập.

Tướng sĩ Phong Quốc nghe thấy tiếng trống liền cấp tốc rút lui về phía sau thay bằng hơn mười vạn binh sĩ đứng sau đội quân tiên phong.

Mười vạn binh sĩ mới ra trận thập phần kì lạ, khuôn mặt trắng bệch không cảm xúc, động tác có chút cứng nhắc.

Giữa chiến trường bỗng vang lên tiếng sáo trúc mềm mại, dần dần âm thanh kia trở nên cao vút đồn dập. Cùng lúc đó hơn mười vạn binh sĩ Phong Quốc đồng loạt trợn tròn con ngươi không chút sức sống, động tác đột nhiên nhanh nhẹn hơn rất nhiều, cầm đao kiếm nhằm vào mấy mươi vạn binh sĩ Phong Nguyệt trước mặt mà chém giết.

Mới khi nảy ưu thế đã vào tay Phong Quốc, chỉ trong chớp mắt tình thế đã hoàn toàn đổi ngược. Binh sĩ Phong Nguyệt ra sức đánh giết nhưng cho dù đánh ở đâu đối phương cũng như chẳng thấy đau, chẳng hề hấn gì vung tay đánh tới.

Trong chốc lát chiến trường tràn ngập tiếng kêu thảm thiết, tiếng la khóc của quân Phong Nguyệt. Họ đã dốc hết sức đuổi lui đội quân đầu của Phong Quốc, đã kiệt sức, vô pháp chống đối đám bất tử này.

Binh sĩ Phong Nguyệt có người nhận ra một số gương mặt quen thuộc lẫn trong quân địch, có bằng hữu, có địch nhân, có đồng hương, có huynh đệ đã chết trong chiến trường trong những trận chiến trước. Giờ đây đối mặt với những gương mặt quen thuộc đó không còn tình nghĩa, đối với một cái thi xác bị điều khiển chỉ có thể nuốt sự đau thương giết họ. Có người nhìn những gương mặt quen thuộc ấy mà chùng lại, cuối cùng sinh mạng chấm dứt dưới lưỡi đao của họ.

Không ai nhận ra tiếng sáo đã chấm dứt từ khi nào, chiến trường chỉ còn tiếng gào khóc, tiếng binh khí va chạm chói tai.

Liễu An Nhiên đứng trên tường thành quan sát thấy tình thế bất ổn sắc mặt tái nhợt.

Hắc Kết nhíu mày, dùng nội lực làm âm thanh vang vọng trên chiến trường "Chém đầu quân địch!"

Vị tướng trẻ tuổi Phong Quốc nhìn thoáng lên tường thành, môi mỏng nhếch lên hình bán nguyệt, tựa như mỉa mai Phong Nguyệt ngu ngốc.

Binh sĩ Phong Nguyệt như được lời giúp sức hữu dụng, tinh thần lên cao hơn không ít, nhiều binh sĩ đã bất chấp địch nhân hay gương mặt quen thuộc nào đó mà chém rơi đầu đối phương. Những tẩu thi, hoạt thi bị chém rơi đầu dừng lại động tác chém giết, nặng nề ngã xuống đất, bị nhiều người giẫm đạp.

Nhìn thấy binh sĩ bên ta dần dần ngã xuống, trên chiến trường còn lại chẳng tới nỗi ba mươi vạn quân Liễu An Nhiên gấp đến độ siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt chảy máu.

"Đường chủ, hạ lệnh rút lui đi!"

"Liễu cô nương..."

"Không được, như vậy quân địch sẽ thuận thế vào thành!"

"Không rút lui chẳng phải toàn quân sẽ bị diệt sao?"

"Nhưng..."

"Im đi." Liễu An Nhiên cắn răng, nhìn chiến trường hỗn loạn nặng nề phun ra từng chữ "Đánh trống, rút lui."

Hủy nhận lệnh vội chạy đến trống lớn trên tường thành đánh trống rút lui.

Liễu An Nhiên hạ lệnh "Huyền, tập hợp số binh sĩ còn lại trong thành cùng với binh sĩ canh cổng thành chuẩn bị mở cổng hỗ trợ quân ta rút lui. Vân, sắp xếp cung thủ trên tường thành chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, hỗ trợ quân ta rút về thành."

Huyền và Thiên ôm quyền nhận lệnh rồi cấp tốc thi thành.

Cùng lúc tiếng trống rút lui vang dội vang lên từ trường thành Nam Cương quân sĩ trên chiến trường vội tìm đường lui cho đoàn quân. Cung thủ trên thành đã lên tên đầy đủ, gần nghìn binh sĩ thủ hộ cửa thành chuẩn bị sẵn sàng hỗ trợ đoàn quân rút lui bất cứ lúc nào.

Phong Quốc nhận ra ý định của quân ta nào đâu để quân ta dễ dàng rút lui về thành. Đội quân bất tử Phong Quốc bao vây quân Phong Nguyệt lại giữa chiến trường không cho bất luận người nào lọt ra ngoài. Quân ta một đường đánh giết nhưng không phá nổi vòng vây quân bất tử.

Phong Quốc cử ra một nhánh quân khác xuất chiến, có ý đồ thừa cơ quân ta bị bao vây mà đánh vào thành Nam Cương không còn lại bao nhiêu quân.

Lúc này đột nhiên cổng thành Nam Cương mở rộng, gần nghìn quân tay cầm giáo xông ra ngoài, nổi bật trong nghìn quân ít ỏi của Phong Nguyệt là thân ảnh huyết y đỏ rực phi ngựa hướng chiến trường đẫm máu mà tới.

Liễu An Nhiên bị một màn này làm cho ngay ngẩn, tức giận nói lớn chẳng màn dùng từ ngữ "Cái quái gì vậy? Ai cho phép mở cổng thành vào lúc này?"

Huyền kinh ngạc chỉ xuống dưới tường thành "Người kia..."

Mọi người đồng loạt nhìn thân ảnh huyết y cưỡng ngựa phi nước đại đến trung tâm chiến trường, theo sau nàng là khoảng năm trăm binh tinh anh giữ lại trong thành. Trên tay huyết y nữ tử cầm một thanh kiếm lam sắc, lưỡi kiếm bén ngọn bay múa trong không trung, mỗi một đường kiếm là một thủ cấp tẩu thi rơi xuống.

Binh sĩ bị vây khốn bên trong nhìn thấy cảnh đó liền hợp sức mở một con đường máu ra ngoài cùng với nữ tử và năm trăm binh đang phá vòng ngoài.

Hắc Kết cảm thấy tim đập liên hồi, y không nói một tiếng vội chạy xuống tường thành cướp một con ngựa phi đến chiến trường.

Huyền nhìn nữ tử huyết y không ngừng chém giết ngoài kia, âm thanh như bị nghẹn "Là... Là Lam cô nương?!"

Liễu An Nhiên không chớp mắt nhìn nàng, bàn tay siết chặt, lẩm bẩm "Lam Khanh Khanh?! Sao nàng lại ở đây? Lam Khanh Khanh..."

"Thiên, Huyền, Hủy, ta ra tối lệnh cho các ngươi ngay lúc này ra trận bảo vệ Lam Khanh Khanh, giúp quân ta rút lui an toàn."

Liễu An Nhiên nhìn ba người dặn dò câu lần nữa "Không được để nàng bị bất cứ tổn thương nào!"

Thiên, Hủy, Huyền ôm quyền nhận lệnh, nhanh chống xuống tường thành cưỡi ngựa ra trận.

Liễu An Nhiên lần nữa nhìn tới bóng huyết y ngoài chiến trường, bàn tay siết chặt rồi lại thả.

Có Hắc Kết, Thiên, Hủy, Huyền trợ giúp việc phá vòng vây từ bên ngoài nhanh chóng hơn rất nhiều.

Phong Quốc nhận ra sự dị thường cùng sự xuất hiện nhóm người Khanh Khanh bắt đầu hạ lệnh tất cả quân sĩ đều xuất chiến đánh vào thành.

Lúc quân sĩ Phong Quốc tiến lên nhóm binh sĩ Khanh Khanh dẫn theo cùng Hắc Kết và Thiên, Huyền, Hủy đã phá được nửa vòng vây quân bất tử, binh sĩ bị vây nhốp đã ra khỏi vòng vây.

Quân sĩ Phong Quốc vừa xuất chiến lại vây một vòng vây lớn bên ngoài, vây binh mới lẫn binh cũ bên trong. Nhưng những binh sĩ này đều là người sống, có da có thịt nên không quá khổ sở như lúc trước.

Mặt trời dần lên cao, nắng dần trở nên gây gắt, máu tươi tanh tưởi trên chiến trường chưa kịp khô đã có máu mới tưới lên.

Giữa lúc này, tiếng sáo mền mại như có như không vang lên giữa chiến trường.

Hầu hết quân sĩ bên ta lẫn bên địch đều đỏ mắt chém giết nào có ai để ý, quan tâm đến chiếm trường chết chốc vang lên tiếng sao, tiếng kì quái gì.

Khanh Khanh nghe tiếng sáo, đột nhiên dừng lại, thi thể binh sĩ ta và địch vừa chết không lâu đã có một số xác chết vùng dậy. Nàng nhìn đến cổ xe gỗ bốn bề treo lụa đỏ mềm mại đứng xa chiến trường máu tanh một khoảng được quân sĩ Phong Quốc bảo vệ. Đôi mày nàng nhíu lại, nàng từng nghe qua tiếng sáo điều khiển thi xác này ở Tây Hạ. Người của Xích Hà cung?!

Hắc Kết cùng Thiên, Huyền, Hủy cũng để ý đến cỗ xe kì quái kia.

Khanh Khanh giết một số địch nhân, tẩu thi chịu chết xung quanh, quay đầu hỏi "Có ai có cung tên?"

Huyền tháo túi đựng tên cùng cung tên sau lưng ném qua chỗ nàng.

Khanh Khanh bắt lấy, thúc ngựa một đường chém giết về phía trước. Đợi đến khoảng cách nhất định nàng rút ra một mũi tên, đặt lên cung tên kéo căng dây. Nàng nhắm vào cỗ xe lụa, nheo mắt lại, ngưng thần lắng nghe, bắn.

Mũi tên bay với tốc độ nhanh, xé gió lao thẳng về phía cỗ xe. Tiếng sáo đột ngột ngừng hẳn. Dây cung trên tay nàng đứt đoạn.

Màn lụa đỏ như bị gió thổi bay lên lộ ra nam tử bạch y dung nhan tuấn mỹ ngồi phía sau. Trên tay hắn còn cầm sáo trúc bị mũi tên cắm vào nứt ra nhiều đường, không thể thổi được nữa. Phía sau hắn là một nữ tử vận kiện địch y hoàng kim, đầu cài trâm long phụng quyền quý.

Khuôn mặt yêu nghiệt của nam tử bạch y như bị làm cho kinh hoảng, hắn mở tròn đôi con ngươi đen lấy nhìn chằm chằm huyết y nữ tử vừa bắn tên kia, khuôn mặt tràn đầy hoảng hốt. Ba ngàn sợi tóc đen xõa sau lưng nam tử đun đưa theo gió, nữ vương Phong Quốc chống cằm thú vị nhìn quốc sư của mình.

Nam tử không nhận ra bản thân thất thố, đôi con ngươi khoá chặt huyết y nữ tử đến khi nàng nhìn hắn, đến khi nàng xoay người đi.

Truyện convert hay : Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê

Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! - Chương 59: Tự Thân Ra Trận