"...Thân phận thấp hèn, không có ai thích cũng không có được người mình thích!"
Hạ Huyền nhếch môi đầy vẻ trào phúng "Hạ gục một người còn phải dùng cả hành động lẫn lời nói? Thật thảm hại!" Xích Liệt cau mày, dường như lúc này mới để ý đến sự tồn tại của hắn "Ngươi là ai?" Hạ Huyền nhúng vai "Biết để làm gì? Tới âm phủ từ từ tra là được!" Nói đoạn Hạ Huyền cùng Hắc Kết liên thủ xông lên giao chiến cùng Xích Liệt. Cố Thanh đi đến đỡ Xích Dụ Yên đã bất tỉnh, cho nàng ta viên uống thuốc chữa thương tạm thời. Bên kia ba người giao chiến khói bụi bay mù mịt, chỉ thấy ba bóng đen điên cuồng giao chiến chẳng phân rõ ai là ai. Hai thuộc hạ của La Mạn thành cùng Xích Hà cung không biết đã tỉnh từ khi nào tìm tới nơi của mọi người. Vừa ra trận đã có một nửa người bị trọng thương, cũng chỉ còn Hắc Kết và Hạ Huyền có đủ thực lực cùng giao chiến với Xích Liệt. Ba người Xích Liệt, Hắc Kết, Hạ Huyền đồng loạt tung chưởng lực khiến đối phương phải lùi lại mấy bước, khói bụi dần lắng xuống. Tay phải Hắc Kết chảy ra dòng máu nhỏ tí tách xuống đất tạo một mảnh đỏ thẩm. Hạ Huyền trông có vẻ ổn lại bị rách một đường trên vai trái, y phục màu đen che đi vết thương đang không ngừng rỉ máu trên da thịt. Xích Liệt bên kia có vẻ cũng không được ổn, bên môi vươn ra dòng máu bị ông ta tùy ý gạt đi. So ra tình trạng vẫn là ông ta ổn hơn hai người rất nhiều. Lam Khanh Khanh nhíu mày, thực lực của Xích Liệt với khi trước cao hơn rất nhiều, trong thời gian ngắn như vậy không lí nào nâng cao nhanh chóng như vậy! Hạ Huyền cùng Hắc Kết cũng nhận ra Xích Liệt khác thường, đôi mày kiếm chau lại. Xích Liệt cười chế giễu "Yếu ớt như vậy còn muốn bắt ta? Bắt như thế nào đây?" Hạ Huyền nhíu mày, cắn nát ngón tay tạo thành vô số Huyết Điệp trợ chiến. Xích Liệt nhìn tới Huyết Điệp thoáng sững sốt sau lại cười "Còn tưởng là ai thì ra là người của Đại công tử, xem ra hắn vẫn còn rất coi trọng Hắc Kết đi? Còn không biết Kết Nhi yêu dấu của hắn đánh chủ ý lên nữ nhân của mình sao? Chậc chậc tên yêu nghiệt kia cũng quá rộng lượng đi?" Hắc Kết nhíu chặt mày. Hạ Huyền ngược lại bình tĩnh cười "Không cần khích tướng, đã là nữ nhân của chủ tử ắt vẫn sẽ về cạnh chủ tử, nếu nàng không thuận thì đành vậy. Không cần cưỡng ép như ông từng làm với phu nhân Xích Hà cung để bị môn đồ trong cung đuổi giết!" Xích Liệt lập tức đen mặt, tay ông ta khẽ động, luồng khí hắc ám trong tay lúc đầu tựa sợi chỉ dần biến thành đám mây đen. Màu sắc khí hắc ám càng ngày càng đậm nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì! "Hồ ngôn loạn ngữ!"-Ông ta tức giận gầm một tiếng tung khí hắc ám về phía Hắc Kết và Hạ Huyền. Hạ Huyền nhếch môi lạnh nhạt "Chẳng phải đều trả lại ông sao?" Luồng khí hắc ám bao bọc lấy hai người, trong vòng 10 Trượng xung quanh cũng không thoát khỏi số phận. (*1trượng=4m) Cố Thanh cùng Na Bố Lạp Hàn Minh và Khanh Khanh đứng ngoài phạm vi luồng khí hắc ám bao bọc nhưng cũng bị áp lực bức lui vài bước. Áp suất xung quanh giảm xuống nhanh chóng khiến người ta khó thở. Hạ Huyền và Hắc Kết bị hắc khí áp chế mạnh mẽ, hai người dùng nội lực đối kháng chống lại hắc khí vẫn bị ép đến lục phủ ngủ tạng đảo lộn, quỳ rạp xuống đất. Xích Liệt dường như đã vào trạng thái hóa điên, đôi mắt ẩn ẩn màu đỏ tươi, ông ta cười điên cuồng không chút lưu tình ra tay. Hắc khí đậm dần, dần biến thành một màn tối om đầy kịch độc, chỉ cần Hạ Huyền và Hắc Kết sẩy tay liền bị hắc khí bào mòn đến không còn xương cốt. Khanh Khanh, Cố Thanh cùng Na Bố Lạp Hàn Minh không ngừng bị bức lui, bị hắc khí làm cho đầu óc choáng váng sinh ra ảo giác, nôn mửa như bị ngộ độc. Đương lúc mọi người sắp không chống đỡ được nữa, chịu số phận hắc khí ăn mòn bỗng trong luồng khí âm u hiện lên một tia sáng màu lam chói mắt xé nát màn khí độc trải dài mười trượng. Cùng lúc âm thanh hàng vạn khổng tước kêu gào khắp trời. Nụ cười điên cuồng trên mặt Xích Liệt thoáng cứng đờ, ông ta mở tròn mắt không thể tin được nhìn thân ảnh nữ tử mảnh khải ghim thanh kiếm đang không ngừng phát ra uy áp chắn trước Hạ Huyền và Hắc Kết. Thanh kiếm kia phát ra ánh sáng màu lam tinh khiết phá vỡ từng đợt hắc khí, âm thanh khổng tước kêu gào càng thêm chói tai. Thân thể nữ tử dường như không chịu nỗi sức mạnh của thanh kiếm cùng hắc khí đối địch mà không ngừng run rẩy. Đôi đồng tử nàng lúc này hiện lên màu xanh không dễ thấy, nàng dường như không còn ý thức, tùy ý để kiếm linh điều khiển bản thân như con rối. Kiếm quang màu lam phá vỡ toàn bộ luồng khí hắc ám, thanh kiếm run lên thoáng khỏi tay nữ tử bay về phía Xích Liệt đâm xuyên tim hắn, ghim xuống đồi cát. Ngay lúc Xích Liệt ngã xuống hắc khí cũng như kiếm quang đều được thu lại toàn bộ, cũng không còn nghe thấy tiếng khổng tước kêu gào. Khổng Y kiếm đâm xuyên tim Ông ta cũng là lúc nữ tử vượt qua giới hạn chịu đựng thổ huyết ngã xuống. Hắc Kết bị trọng thương quên mất cả người đầy máu hoảng hốt ôm lấy Khanh Khanh ngã xuống trước mặt. Đôi mắt nàng lúc này đã trở về như cũ nhưng nhắm nghiền, môi không ngừng thổ huyết, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm. Hắc Kết đỏ mắt lay lay nàng "Khanh Khanh, nàng đừng làm ta sợ...tại sao lại ngốc như vậy?!" Khanh Khanh nếu như vẫn còn ý thức nghe câu này của y chắc chắc sẽ lại tức đến hộc máu, ai muốn liều mạng cứu hai người? Là thanh kiếm quỷ kia khống chế ta!!! Hạ Huyền dùng tay áo quệt đi máu bên môi lấy trong người ra lọ thuốc "Cho nàng uống trước, nhanh chóng đưa nàng về thành chữa thương." Hắc Kết cho nàng uống viên thuốc quả nhiên không còn thổ huyết nữa nhưng sắc mặt nàng càng ngày càng tái nhợt, thân thể lạnh như băng, hơi thở yếu ớt. Không khác gì người sắp chết! Hắc Kết ôm chặt lấy nàng muốn vận khinh công trở về tòa thành gần nhất Yên Thủy Thành lại bị Na Bố Lạp Hàn Minh ngăn lại "A Vân biết lăng ba vi bộ*, để đệ ấy đưa nàng trở về Yên Thủy thành trước!" (*một loại khinh công, trong truyện Thiên long bát bộ của Kim Dung ah) Lăng Vân vốn bị trọng thương nhưng hồi phục lại rất nhanh chóng, sử dụng khinh công đưa nàng trở về không quá khó. Hắc Kết có chút do dự nhưng khi nhìn lại Khanh Khanh hơi thở yếu ớt chút do dự liền vứt mất. Y đưa nàng cho Lăng Vân lo lắng "Phiền ngươi!" Lăng Vân sắc mặt nhợt nhạt nhúng vai "Hai người đều là huynh muội của bọn ta, không cần khách khí!". Hạ Huyền đi lại kiểm tra thi thể của Xích Liệt. Hắc Kết như nhớ ra cái gì kéo Lăng Vân lại "Có thể phiền ngươi sau khi đưa nàng về thành trở về Phong Nguyệt một chuyến mời tam ca của ngươi cùng Quỷ y tới?" Lăng Vân sững sốt "Tam ca ta? Ah có thể nhưng quỷ y thì e rằng sẽ không dễ dàng tìm như vậy." "Mất bao ngày ngươi mới đến nơi?" Lăng Vân thầm tính "Đưa nàng đến Yên Thủy, sớm nhất qua đêm mai ta mới có thể tới được Phong Nguyệt, ít nhất bốn ngày mới có thể trở về!" Hắc Kết cắn răng "Quá lâu, Khanh Khanh sẽ không cầm cự được!" Y nhìn thoáng qua Thiệu Phi đôi mày dãn ra đôi chút "Ngươi và Thiệu phi có thể cùng trở về? Ngươi tìm kiếm quỷ y, Thiệu Phi có thể đến đưa Mộ Dung Xuất đến?" Thiệu Phi là tay đua ngựa nỗi tiếng, chắc hẳn một ngày đường từ Phong Nguyệt đến Liêu quốc không quá khó? Lăng Vân gật đầu "Có thể! Ngươi chuẩn bị cho đệ ấy một con ngựa tốt để đệ ấy đi trước, ta đưa nàng đến Yên Thủy liền đuổi theo."Truyện convert hay : Ta Là Người Ở Rể