Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! - Chương 41: Vùng Cấm


Bão cát cuồn cuộn trên sa mạc Liêu Quốc kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Trong hang động tối tăm nổi lên một điểm sáng nhỏ từ viên dạ minh châu trên tay Hắc Kết.

Thiệu Phi tựa lưng vào vách động, nhìn bầu trời tối đen do bão cát che khuất thở dài "Bão cát này khi nào mới dừng lại đây?"

Lăng Vân cũng thở dài lòng đầy bất an "Không biết Hinh Nhã giờ thế nào rồi."

Sau khi chữa thương cho Nạp Lan Hinh Nhã và Vu Trác Nhạn, Khanh Khanh ném cho họ tấm lệnh bài La Mạn Yên Tinh để họ trở về Yên Thủy thành trước, Tình Vũ_hắc y nữ tử cũng đi theo họ.

Na Bố Lạp Hàn Minh, Thiệu Phi, Lăng Vân, Hắc Kết cùng Khanh Khanh lần theo dấu vết đi truy bắt Xích Liệt. Bốn người đi nửa ngày trên sa mạc cuối cùng gặp phải bão cát phải tránh trong động.

Hắc Kết nghiên cứu bản đồ La Mạn Yên Tinh đưa, đôi mày nhíu lại "Chúng ta đã đi nửa ngày đường hẳn là đã đến gần lãnh địa của Xích Liệt."

Y chỉ vào vùng cấm bị khoanh tròn khá lớn bên trong có một số chấm đỏ "La Mạn Yên Tinh từng nói qua vùng này thường xuất hiện bão cát, gió lốc. Những chấm đỏ này chính là động tránh bão, tổng cộng có năm cái động. Cô bé còn nói qua vùng này thường xuất hiện côn trùng, động vật mang kịch độc."

Na Bố Lạp Hàn Minh nghiêng đầu nhìn vào bản đồ, khoảng cách từ Thạch thành đến vùng cấm khá xa nhưng là nửa ngày đường cấp tốc đến quả thật vừa vặn ở ranh giới tiếp giáp gặp động đá đầu tiên. Hắn nhíu mày "Ý của đệ chỗ của chúng ta chính là động đá tránh bão cát đầu tiên này" hắn chỉ vào chấm tròn đầu tiên "Nói như vậy chúng ta đã vào vùng cấm rồi?"

Hắc Kết gật đầu "Đúng vậy, hơn nữa vết tích Xích Liệt mọi người tìm được đều dừng lại ở bên ngoài vùng cấm. Cũng có thể Xích Liệt đang trốn ở trong này, hoặc có thể vùng cấm chính là lãnh địa của ông ta!"

"Bão cát ở đây sảy ra liên tục đôi khi còn xuất hiện mưa đen mang tính ăn mòn cực cao. Trận bão cát này e rằng khó mà dứt được ngay lúc này. Khoảng cách giữ các trận bão cát cũng tương đối ngắn, lâu nhất cũng chỉ nửa ngày."

Thiệu Phi thở dài "Vậy đợi khi trận bão cát này dịu đi phải lập tức khởi hành, nếu không sẽ bị nhốt mãi trong này nha!"

Lăng Vân cũng nhìn vào bản đồ tò mò hỏi "Có biết vị trí cụ thể của Xích Liệt không?"

Hắc Kết lắc đầu "Chưa biết được, tối qua ông ta tập kích, rời khỏi chỉ nhanh hơn chúng ta vài canh giờ. Theo lí mà nói cũng chỉ mới tiến vài vùng cấm không lâu, hẳn là cũng bị bão cát vây khốn đi?!"

Na Bố Lạp Hàn Minh nhúng vai "Nếu đã nói đây là địa bàn của ông ta hẳn là ông rất quen thuộc loại địa phương này đi? Có thể đã sớm trở về bản địa."

Hắc Kết định nói thêm gì đó đột nhiên bị Khanh Khanh cắt lời "Động vật ở đây đều mang độc à?"

Hắc Kết bị nàng hỏi có chút ngẩn ra "Đúng vậy, La Mạn Yên Tinh từng..." nói qua. Hai chữa sau chưa kịp nói ra đã thấy nàng rút kiếm, ánh sáng dạ minh châu chiếu vào lưỡi kiếm lóe lên chói mắt.

- Phập- một tiếng, Khanh Khanh nhanh chóng rút kiếm về. Dựa theo ánh sáng mờ mờ của Dạ Minh Châu mọi người thấy rõ nơi nàng chém xuống xuất hiện một con bò cạp màu đen tím bị chém đôi.

Sau đó lại xuất hiện thêm một con chậm rãi bò về phía bọn họ, lại thêm một con, càng ngày càng nhiều bò cạp độc từ hốc tối trong động bò ra.

Khanh khanh lùi về sau "Tất cả lùi về phía cửa động."

Mọi người đều rút binh khí ra, lùi ra phía cửa động.

Chưa đến cửa động bọn họ đã bị gió cát quất vào mặt làm cho đau rát, ngoài trời vẫn còn bão cát, không thể ra ngoài!

Nhìn đoàn bò cạp vô tận càng ngày càng tiến gần công kích họ, mọi người đều động binh khí, đến một con chém một con không để nó kịp phun độc, cắn người.

Hắc Kết nhìn bò cạp độc bò ra như thủy triều càng ngày càng đông, chau mày "Có lẽ Xích Liệt biết chúng ta đang ở đây!"

La Mạn Yên Tinh từng nói khu vực này sẽ thường xuyên xuất hiện động vật mang độc tính, nhưng đoàn bò cạp độc như thủy triều trào ra không ngừng như thế này y chưa từng gặp qua, nhìn giống như có người điều khiển!

"Ý của đệ bò cạp này là ông ta điều khiển?"

"Còn chưa thể khẳng định được!"

Lăng Vân chém một con bò cạp bò tới, vô tình lui ra khỏi cửa động, gió bão mạnh mẽ quật vào người hắn đột nhiên biến mất. Hắn giật mình nhìn khoảng trời nắng gắt không chút gió " Ngoài này không có bão cát!"

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Lăng Vân đang chìm trong bão cát mù mịt, lại cảm nhận cái gió bụi mạnh mẽ quất qua. Trong đầu nổi lên điểm mờ mịt.

Hắc Kết tụ một điểm nội lực đánh bay lượt bò cạp tiến tới gần, y hai bước nhảy về phía cửa động, mặc kệ bão cát mạnh mẽ đi ra ngoài.

Y đứng trong gió cát thoáng giật mình một chút mới đưa tay về phía Khanh Khanh mỉn cười "Đi thôi!"

Khanh Khanh không chút do dự cầm tay y, nhắm mắt lại mặc y kéo ra ngoài.

Na Bố Lạp Hàn Minh cùng Thiệu Phi thấy vậy cũng vội nhảy ra, cố mặc kệ bão cát quất vào mặt.

Bên ngoài động quả nhiên không còn bão cát như trong động bọn họ vẫn thấy, bò cạp độc như thủy triều bên trong động cũng không thể ra ngoài.

Hắc Kết nhếch môi "Có người sử dụng chút thủ thuật nhỏ chặn chân chúng ta!"

"Là Xích Liệt?"

Hắc Kết trầm ngâm "Có lẽ vậy, ngay từ khi chúng ta vào vùng cấm ông ta đã phát hiện ra." Y lật bản đồ nhìn một chút "Cũng có lẽ là ta quá đa nghi, chúng ta đến thạch động tránh bão thứ hai thử xem!"

Năm người thừa dịp bão cát đợt tiếp theo còn chưa kéo tới nhanh chóng đi về phía hướng động tránh bão thứ hai trong bản đồ. Sau đợt bị động tấn công ở thạch động đầu tiên mọi người càng đề cao cảnh giác hơn.

Khanh Khanh cứ luôn có cảm giác bị một đôi mắt nhìn chằm chằm suốt dọc đường, nàng hoài nghi phải chăng lời Hắc Kết đúng, Xích Liệt đã phát hiện ra bọn họ, hơn nữa còn đang giám sát nhất cử nhất động của bọn họ.

Mọi người đến thạch động tránh bão thứ hai thì trăng đã treo cao, nhiệt độ ngoài trời đã giảm xuống rất nhiều. Vừa đến gần thạch động bọn họ nghe tiếng binh khí va chạm, tựa như gần đó đang có ai đó đánh nhau.

Đám người Khanh Khanh nấp bên dưới đồi cát gần động lén quan sát tình hình, bên trên có khoảng năm người, tiếng binh khí là từ chỗ họ phát ra nhưng không phải đánh nhau mà là đang đối phó đám rắn độc xanh xanh tím tím dưới chân.

Dường như năm người kia không phải cùng một nhóm, tuy hợp tác cùng đánh đuổi xà độc nhưng lại chẳng có một chút ăn ý nào.

Hắc Kết nhìn đám người kia đột nhiên kinh ngạc hô to "Sư tỷ?"

Một nữ tử vận tử y trong nhóm người nghe y gọi một tiếng dường như có chút giật mình, nàng ta quay lại nhìn Hắc Kết một chút, cũng không nói câu nào.

Khanh Khanh cũng nhận ra trong năm người có một nam tử tương đối quen mặt, chính là Cố Thanh ở La Mạn thành nàng và Hắc Kết từ biệt mấy ngày trước.

Hắc Kết nhận ra người quen liền phi thân đến hỗ trợ, Khanh Khanh cũng không có ý kiến rút Khổng Y kiếm chém độc xà. Thiệu Phi, Lăng Vân, Na Bố Lạp Hàn Minh thấy hai người giúp sức cũng thuận thế hỗ trợ.

Vị được Hắc Kết gọi là sư tỷ kia thoáng nhìn qua Khanh Khanh lại nhìn Khổng Y kiếm trên tay nàng cười tựa giễu một cái, quay mặt đi.

Bọn họ nhận ra năm người thuộc ba thân phận khác nhau, Cố Thanh cùng một nữ tử thuộc La Mạn thành, vị sư tỷ kia cùng một nam nhân thuộc Xích Hà cung, còn một vị nam tử hắc y lạnh lùng chưa rõ là do ai phái đến. Nhưng họ đều có chung mục đích, bắt Xích Liệt!

Độc Xà nửa xanh nửa tím dài khoảng hai gang tay người lớn từ dưới đất chui lên không ngừng phun nọc độc về phía họ. Thật giống tình cảnh của đám người Khanh Khanh bị vây trong thạch động tránh cát đầu tiên. Bọn họ giết một con lại một con khác bò từ trong cát ra, chẳng mấy chốc máu thấm đỏ một vùng cát sa mạc.

Đột nhiên độc xà bạo lui về sau, không còn hăng say tham chiến, cấp tốc chui xuống đất cát. Không gian một mảnh tĩnh lặng đến quỷ dị.

"Bão cát!"

Không biết từ không đám người là ai hô lên một tiếng, người nọ vừa dứt lời mặt trăng đã bị che phủ bở tầng gió cát mịt mù.

"Thạch động không thể vào!"-Vị sư tỷ Xích Hà cung lên tiếng, kéo lại người muốn vào thạch động tránh bão.

Nam nhân hắc y trước giờ luôn im lặng đột nhiên lên tiếng "Tập hợp lại."

Mọi người bất giác nghe lời nam nhân kia tập hợp lại chỗ. Chỉ thấy nam nhân kia đã vẽ một vòng tròn thật lớn trên cát nơi không có máu xà độc, trong vòng tròn vẽ chi chít trận pháp.

Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, thủ thuật Xích Hà cung?

Nam nhân cắt rách ngón tay, máu chảy xuống trận pháp phản lên màu đỏ chói mắt, hắn hô một tiếng "Hộ" cũng là lúc bão cát ập xuống.

Trận pháp hình tròn biến thành kết giới chắn lại bão cát bên ngoài, bảo hộ mười người bên trong.

____________________

P/s: Các nàng đoán thử xem vị "sư tỷ" với nam nhân áo đen kia là ai???

Truyện convert hay : Hào Tế

Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! - Chương 41: Vùng Cấm