Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! - Chương 20


Hắc Kết bế ngang Khanh Khanh đi theo phía sau Bối Lan. Bối Lan đi đến đâu, trong Hàn thất đều xuất hiện đóm đóm quanh quẩn bên cạnh nàng, thắp sáng lối đi trong động.

Bối Lan tuy hai mắt đã bị phế nhưng cước bộ không chậm chạp ngược lại rất nhanh nhẹn. Nàng vừa đi vừa ngâm nga ca khúc vô danh nào đó thật thê lương, lúc lại lẩm bẩm một mình như kẻ điên.

Bối Lan dẫn Hắc Kết đi loanh quanh trong động khoảng nữa canh giờ rốt cuộc cũng ngừng lại trước tường đá chắn lối đi. Nàng nâng tay lên ấn vào bức tường phía trước, thanh âm bánh răng động cơ vang lên thật lớn, mặt đất phía sau nàng chậm rãi lay chuyển, kéo ra một khoảng không.

Bối Lan lại ngâm nga ca khúc vô danh nào đó, nhảy xuống mật đạo bên dưới.

Hắc Kết ghé mắt nhìn xuống, bên dưới là một khoảng không tối đen như mực. Đột nhiên bên dưới sáng lên, từ cửa mật đạo dần xuất hiện bậc than đá kéo thẳng xuống bên dưới.

Hắc Kết bế Khanh Khanh đi xuống dưới.

Vừa chạm chân xuống đất, hàn khí lạnh lẽo đột ngột xông tới khiến Hắc Kết có chút lảo đảo. Y cau mày chưa mở lời hỏi Bối Lan đã lên tiếng "Trong thất lạnh hơn bên ngoài rất nhiều, có thể ức chế độc"

Hắc Kết vận khí điều chỉnh khí tức, không quên truyền nội lực áp chế vết thương cho Khanh Khanh. Y đi đến vài bước liền nhìn thấy một chiếc giường băng trong tầm mắt, bên trên có một nam nhân đang nằm. Người nọ an ổn nằm đó, hai mắt nhắm nghiền tựa ngủ say. Bối Lan từ khi vào mật thất liền đứng bên cạnh giường băng, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm nam nhân.

Hắc Kết có chút kinh ngạc, nam tử kia nếu không lầm chính là nhân sĩ giang hồ năm đó cùng Bối Lan cao chạy xa bay. Khi nảy ở Hàn thất Bối Lan còn thương tâm oán trách hắn bỏ rơi nàng, hiện tại làm sao ở đây?

"Bên cạnh còn một chiếc giường băng vạn năm, để nàng lên đó đi!"

Hắc Kết nhìn qua Bối Lan, muốn nói lại thôi, ôm Khanh Khanh đặt lên giường băng bên cạnh nam nhân kia. Có lẽ chiếc giường băng này là của Bối Lan.

"Sư tỷ, tỷ phu..."

Bối Lan ngẩn đầu "Làm sao?"

Hắc Kết không biết nên mở lời như thế nào đành thôi "Không có gì!"

"Đệ đang muốn hỏi tại sao chàng lại trở thành như vậy sao?"

Hắc Kết chỉnh lại tư thế thoải mái cho Khanh Khanh, không mở lời.

"Là vì ta, tất cả là vì ta! Vì bảo vệ ta chàng mới biến thành như vậy!"

Hắc Kết ngầm hiểu những lời Bối Lan nói ở Hàn thất có cuộc có ý gì. Tỷ phu phụ tình nàng, rời bỏ nàng, để lại một mình nàng tự sinh tự diệt chính là do tỷ phu đã không còn trên thế gian này nữa. Sáu năm đủ có một người ôn nhuận như nàng trở nên điên dại, có lẽ trong sáu năm qua nàng đã trải qua rất nhiều chuyện đau khổ, trong đó chính là nhìn người mình yêu nhất chết đi.

"Kết Nhi, Quốc sư nói chàng không chết, chỉ cần thu hồi tất cả hồi phách đang phiêu tán trong nhân gian lại chàng sẽ trở về!"

Hắc Kết nhíu mày "Vậy nên tỷ mới lưu lại đây? Xây dựng Tử Động, phát động dịch thi, tạo tẩu thi, bày trận pháp, rốt cuộc để làm gì?"

Bối Lan trầm mặt vài giây "Quốc sư nói lấy hồn của người khác làm phép dụ hồn phách của chàng trở về, tẩu thi, trận pháp cùng Tử động chỉ là phòng tuyến bảo hộ thôi"

Nàng nói được vài lơi nghiêm chỉnh lại bắt đầu điên dại lẩm bẩm "Chẳng phải chàng ấy là nhân sĩ gian hồ luôn thích hành hiệp trượng nghĩa sao? Ta giết nhiều người như vậy, hành hạ nhiều người như vậy tại sao chàng lại không trở về ngăn ta? Ta là ma nữ! Là ma nữ Xích Hà cung! Chẳng phải giang hồ đều gọi ta như vậy sao? Ta liền trở thành ma nữ cho họ xem, bắt họ tuẫn táng theo chàng!"

"Huynh ấy vì sao mà chết?"

Bối Lan khụy xuống, ôm chặt nam nhân trên giường, thì thào "Ta và chàng rời đi không lâu liền gặp đám nhân sĩ ở Lạc Dương, lúc ấy sơn phỉ trên núi ngoại thành hoành hành, chàng giúp một tay tiêu diệt sơn phỉ. Nhưng lại không ngờ, trong đám sơn phỉ có thuộc hạ Xích Hà cung. Có rất nhiều người chết. Bọn họ biết thân phận ta là tiểu thư Xích Hà cung liền muốn đem ta đến võ lâm minh trị tội. Chàng bảo vệ ta, đem ta chạy trốn trong đêm nhưng bọn súc sinh vô sĩ đó sớm đã giăng bẫy. Bọn họ giết chàng, tuyệt chẳng lưu tình. Ta nổi giận liền triệu hồi oan hồn trong khu vực, biến nơi đó thành bãi tha ma hoang tàn. Chàng... Chàng, không thể vãn hồi"

Xích Hà cung tồn tại mấy trăm năm nay đều bị người đời gắn mác "tà ma ngoại đạo" cũng chỉ vì phương thức tu hành khác nhau. Người của Xích Hà cung liền bị quy vào ma giáo, học pháp tu hành của Xích Hà cung liền quy vào cấm thuật. Đi đến đau cũng bị đáng đuổi vốn đã là chuyện quá quen thuộc.

Hắc Kết chau mày, nếu thời gian không lầm chính là lúc sảy ra đại loạn khắp đại lục. Năm đó hắn từng nghe Lạc Dương Phong Quốc sảy ra sự vụ đẫm máu do Xích Hà cung gây nên. Cũng thật không ngờ chính là nàng.

"Sau đó ta gặp quốc sư, hắn nói có thể cứu được chàng, ta liền theo hắn, mọi chuyện ta làm đều do quốc sư chỉ điểm, tất cả đều vì chàng!"

"Tỷ luôn gọi quốc sư, quốc sư là ai?"

Bối Lan ngẩn ra, chốc lát lại cười "Quốc sư đang ở đây! Tại tầng Linh thất. Kết Nhi, đệ đã nghe qua nhị vị yêu đạo chưa?"

Hắc Kết cúi đầu, nhị vị yêu đạo trong nhân gian lưu truyền sao hắn lại chưa nghe qua? Một trong hai yêu đạo kia chính là đại sư huynh của y, cũng là đại đệ tử Xích Hà cung.

"Hắn chính là vị còn lại, là quốc sư của nước Di!"

Hắc Kết chau mày "Hắn giúp tỷ là vì cái gì?"

Bối Lan lắc đầu "Không biết!"

Hai người đều rõ, hắn giúp Bối Lan không vì cái gì khác, chỉ biến Bối Lan trở thành vũ khí dưới tay chỉ đâu đánh đó.

Xích Hà cung danh chấn một thời đã là chuyện của trước kia. Nay Xích Hà cung không còn như trước, truyền đến đời Xích Thiên Ngạo kiêu ngạo hồ đồ gần như đã hủy đi một nữa. Lại trãi qua đại loạn sáu năm trước, bị vây quét một lượt phải trốn đi. Đã không còn như trước lại trở nên tệ hại hơn. Hai năm trước vừa ngóc đầu dậy đã tự chui vào rọ, bị Huyết Ưu cung vây quét lại một đợt. Hiện tại đã không thể gượng dậy nổi.

Xích Hà cung hiện tại còn giá trị để người khác lợi dụng chỉ còn thủ hạ tàn dư biết được chút học thuật. Còn có thể uy hiếp giang hồ chỉ còn cung chủ Xích Hà cung Xích Thiên Ngạo mất tích, thế tử Xích Hà cung_con trai Xích Thiên Ngạo, hai vị tiểu thư, bốn vị công tử là thuộc hạ thân truyền của Xích Thiên Ngạo.

Hắc Kết thở dài "Sư tỷ, tỷ như vậy đáng sao? Tỷ phu cho dù sống lại cũng sẽ không chấp nhận sự điên cuồng của tỷ. Tỷ phu là nhân sĩ giang hồ, huynh ấy chỉ mong dân chúng an ổn, tỷ lại đi ngược với ý của huynh ấy khuấy động giang hồ. Huynh ấy sẽ tha thứ cho tỷ sao?"

Bối Lan khẽ cười, lẩm bẩm "Sẽ không tha thứ, chàng sẽ không tha thứ cho ta. Chỉ cần chàng sống lại cho dù trả cái giá gì ta đều chấp chận!"

Hắc Kết lắc đầu "Tỷ điên rồi!"

"Đúng vậy! Ta điên rồi! Kể từ khi chàng chết dưới đao của bọn súc sinh kia ta đã không còn là Bối Lan nữa!"

Bối Lan điên cuồng cười, nàng về phía Hắc Kết trào phúng "Kết Nhi, đệ không hiểu đâu, à có lẽ đệ sẽ hiểu, hiểu cảm giác vô lực đứng nhìn người mình yêu thương nhất từ từ trút bỏ hơi thở cuối cùng. Kết Nhi, rồi đệ cũng giống ta thôi!"

Hắc Kết trừng lớn mắt nhìn Bối Lan như đang nguyền rủa y, hơi thở nặng nề.

"Kết Nhi, đợi đến lúc nhân tộc biết được thân phận thật sự của Lam Khanh Khanh nàng sẽ thế nào? Bị đem đi tế thiên, trước mặt đệ từ từ chết đi! Đại sư huynh không cứu được, tam sư đệ không cứu được, còn cả đệ, cứ nhìn nàng chết đi!"

"Tỷ im đi!"

Bối Lan quỷ dị cười "Thế nào? Ta nói sai sao? Nếu nàng không xuất hiện thì tốt rồi! Đều trách nàng không nên xuất hiện ở đây! Đều trách nàng mang mệnh thiên sát! Kết cuộc của nàng chính là...

Chết đi!"

_______________

P/s: các nàng biết hôm nay là ngày gì hông nè? Đừng để bị ăn cá nhiều quá nha.

E hèn, vì hôm nay là ngày cá tháng tư nên Bối Lan sư tỷ chỉ đùa với các nàng một chút thôi. Yên tâm có tớ ở đây và với Tiểu Khanh mệnh dai như gián nhà ta sẽ không bị như lời Bối Lan nói đâu nạ...

Chúc các nàng ngày cá may mắn!!!

Truyện convert hay : Tiên Đế Trở Về Đương Nãi Ba

Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! - Chương 20