Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! - Chương 11: Có Người Giở Trò


"Lãnh công tử người là có ý gì? Khoan đã... Trúng độc? Này không phải là dịch bệnh lây truyền sao?"

Khanh Khanh nhếch môi lạnh lùng "Bệnh nhân đã không thể tùy ý đi lại vậy lúc mới vào thôn tại sao lại có một cái "thi xác" nằm bên đường? Lão giả đây cùng người khác đi tìm kiến thức ăn tại sao không phát hiện ra?"

Thiệu Phi giật mình, đúng vậy nha, từ khi vào trấn liền không thấy lấy một bóng người chỉ duy cái "thi xác" kia.

Lão giả cũng hơi ngạc nhiên "Ngươi nói trong trấn có thi xác? Bọn ta chưa từng thấy qua còn người nào xót lại, lí nào lại xuất hiện thi xác?"

"Hẳn là hắn còn sống, Mùi hương! Những người trúng độc ở đây đều có mùi thuốc rất nồng còn có mùi hôi thối của xác chết. Người kia quả thật có hai loại mùi trên nhưng mùi hôi thối của hắn rất nhẹ, tựa như vừa nhiễm bệnh hơn năm ngày, không thể nào giống nam nhân vừa chết kia. Ngoài ra người hắn còn có mùi rượu, rất nhẹ, người nhiễm loại độc lí nào dùng rượu?"

Na Bố Lạp Hàn Minh hơi kinh ngạc, "hắn" vậy mà có thể để ý đến từng chi tiết nhỏ như vậy, lại còn dễ dàng ngửi ra mùi hương có chút khác thường!

"Vậy người kia khẳng định có vấn đề!"

Khanh Khanh thờ ơ nhìn qua mọi người "Thiếu mất hai người, đang ở bên ngoài"

"Lăng Vân và Hinh Nhã!"

Na Bố Lạp Hàn Minh vừa hô lớn mọi người lập tức cấp tốc ra ngoài khu cách ly. Lăng Vân cùng Nạp Lan Hinh Nhã vốn ở bên ngoài, biến mất.

"Chết tiệt! Lại bị người khác gài bẫy"

Khanh Khanh vẻ mặt thản nhiên, bình chân như vại, xem như chuyện không liên quan đến mình. Nàng quay người hỏi lão giả "Rừng cây kia đi thế nào?"

"Phía Đông Bắc, đi một đoạn thời gian nửa nén hương liền đến nơi!"

Khanh Khanh mờ mịt, rừng hướng Đông Bắc ai mà chẳng biết, chẳng phải gọi là rừng Đông Bắc sao? Không thể chỉ về phía nào để đi à? Nàng bị mù đường, mù phương hướng!!! Có thể chỉ cụ thể không?!

Hắc Kết nén cười kéo kéo tay nàng "Đi theo ta"

"Đến rừng làm gì?"

"Tìm người!"

Trên đầu Thiệu Phi, Vu Trác Nhạn cùng Na Bố Lạp Hàn Minh hiện ra ba dấu chấm hỏi thật lớn.

Khanh Khanh liếc mắt nhìn qua họ, phun ra chữ "Ngốc!"

Hắc Kết nhìn thấy mặt họ càng ngày càng đen liền mở miệng "Chẳng phải dị tượng xuất hiện ở khoảng rừng Đông Bắc sao? Đến liền biết"

*

Mảnh rừng phía Đông Bắc là một khoảng âm u, càng vào sâu trong rừng càng không thể nhìn thấy ánh mặt trời. Trong rừng vừa ẩm ướt vừa hôi thối, không khí âm u lạnh lẽo, rất ghê người.

Mọi người thận trọng đi vào trong, phía trước đột nhiên vang lên tiếng sột soạt. Năm người dừng bước, ngưng thần cảnh giác nhìn về hướng tiếng động, càng ngày càng gần họ.

"Aaa...quỷ...có quỷ..."

Phía bên phát ra tiếng động kia đột nhiên hét lớn, có người còn ném loạn đồ trên tay tới đây.

Thiệu Phi có chút bất đắc dĩ lên tiếng "Bọn ta là người, gặp qua ở khu cách ly trong trấn"

Đám người đằng trước dần bình tĩnh, họ chính là đám thanh niên đem thi xác của nam nhân bị dịch bệnh kia vào trong rừng chôn, lúc này đang trở về. Bọn họ nhìn ra năm người từng gặp trong trấn liền thở phào một hơi.

"Thật là dọa người!"

Năm người nhìn lại bản thân thầm đáng giá một chút, ừ thì... Có hơi dọa người rồi. Khanh Khanh, Hắc Kết cùng Vu Trác Nhạn vận hắc y, trong rừng tối cơ hồ không thể thấy rõ. Da dẻ nàng cùng Hắc Kết khá trắng trẻo, có chút...

Na Bố Lạp Hàn Minh cùng Thiệu Phi mỗi người vận trường bào màu xám cùng nâu. Bọn họ đi qua đi lại trong rừng, quả thật giống quỷ.

"Các ngươi từ khi nảy đã vào rừng vậy có nhìn thấy một nam tử vận bạch y cùng một nữ tử không?"

Đám thanh niên lắc đầu "Không thấy!"

Một thanh thiên trong đám đột nhiên "Ah" lên một tiếng "Hình như lúc rời trấn ta có thấy một nữ tử vận y phục màu cánh sen, nhưng mà ta không thấy nam tử nào cả"

Na Bố Lạp Hàn Minh đưa mắt nhìn Thiệu Phi, quả thật Nạp Lan Hinh Nhã vận y phục màu cánh sen đến đây, vậy Lăng Vân đâu?

"Nàng đi về hướng nào?"

Thanh niên gãi gãi đầu "Hình như là hướng tới cửa trấn, nhìn nàng ấy có vẻ rất vội vàng!"

Na Bố Lạp Hàn Minh gật đầu quay sang Thiệu Phi "Thiệu huynh, có thể phiền huynh bảo hộ họ rời khỏi rừng không? Trở lại trấn tìm Lăng Vân cùng Hinh Nhã"

Thiệu Phi ôn thanh cười "Không vấn đề, ta trở lại tìm họ, các người bảo trọng!"

"Khoan đã!"

Thiệu Phi cùng đám thanh niên đương muốn trở ra liền nghe Khanh Khanh lên tiếng.

Nàng đi lại gần họ "Trong các ngươi một người ở lại"

"Để...để làm gì?"

"Dẫn đường" Khanh Khanh nhìn sơ qua năm sáu thanh niên, chỉ tay về phía người thấp bé đứng phía sau "Chọn ngươi vậy"

Thanh niên thấp bé kia chính là người phát hiện Hinh Nhã lúc trong trấn, thanh niên có chút bối rối chỉ vàp bản thân "Ta sao? Ta ở là có thể giúp cái gì ah?"

"Ngươi chẳng phải thường ra vào rừng chôn thi xác sao? Hẳn là khá quen với nơi này, để ngươi lại chỉ dẫn đường thôi" - Hắc Kết nở nụ cười thân thiện kéo vai thanh niên.

Khuôn mặt thanh niên méo mó "Ta... Ta trước luôn đi cùng họ, này đã gần tối, muốn ta cùng các người vào rừng làm mồi cho quỷ à?"

"Không sao, ca ca bảo vệ ngươi"

Thanh niên nửa cưỡng chế nửa mua chuộc lương tâm bị Hắc Kết bắt ở lại.

Thiệu Phi cùng đám thanh niên kia rời khỏi rừng.

Na Bố Lạp Hàn Minh cùng Vu Trác Nhạn có chút không hiểu lắm tại sao nàng lại giữ người này ở lại, hắn một không võ công hai không nội lực thì đi theo họ làm gì? Huống hồ nơi này chỉ có một lối vào một lối ra, bảo hắn dẫn đường làm gì?

"Ngươi nói trong rừng có quỷ?"

Thanh niên có chút sợ sệt đi lại gần Hắc Kết "Người chết đều chôn ở đây, sao lại không có được vả lại..."

Thanh niên nuốc ngụm nước bọt, âm thanh run run "Ta nghe nói trong rừng có một nữ quỷ thường đi lại, tối đến nàng ta liền xuất hiện, sâu trong rừng phát ra tiếng gầm thét rất đáng sợ, dân trong trấn chúng ta trời chạng vạng đã không dám vào trong rừng"

"Từ khi nào?" - Khanh Khanh bỗng nhiên dừng bước, mặt lạnh hỏi.

"Ah, có lẽ đã hơn nửa năm rồi!"

Không đúng!

Thời gian không đúng!

"Chẳng phải dịch bệnh chỉ mới sảy ra hơn hai tháng thôi sao?" - Vu Trác Nhạn nhíu mày hỏi.

"Đúng vậy nha, dịch bệnh bộc phát từ hơn hai tháng trước nhưng ma quỷ quấy rối trong rừng đã xuất hiện gần nửa năm rồi"

Thiêu niên lại nói "Nửa năm trước chính là thời điểm Na Bố Lạp tướng quân vừa đánh tan quân Di. Rừng này khi đó cũng chẳng đáng sợ gì cho cam, dân trong trấn ở qua đêm tại đây đều là hiển nhiên. Nhưng có một đêm tiều phu họ Trương trong trấn thất tha thất thểu chạy về bảo trong rừng có nử quỷ. Thanh niên trong trấn liền đem đuốc vào rừng nhìn xem thử, kết quả chẳng thấy gì cả"

"Lại nói họ Trương kia sau đêm đó nói thấy nữ quỷ liền trở nên điên dại, sống chưa đến ba ngày liền mất mạng. Sau đó phàm là dân trong trấn vào rừng đều gặp phải nữ quỷ kia. Việc này kéo dài rất nhiều ngày, cũng đã mời nhiều thiên sư, đạo nhân, kết quả vẫn không bắt được nữ quỷ kia"

Truyện convert hay : Đan Võ Độc Tôn

Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! - Chương 11: Có Người Giở Trò