Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! - Chương 125: Phiên ngoại 1


...4 năm trước...

Nhà trúc ngoại thành

"Linh Nhi"

Cô bé ngồi trên bàn đá tầm mười ba mười bốn tuổi ngẩn đầu, đôi mắt tròn xoe híp thành một đường thẳng

"Khiết Tử tỷ tỷ, tỷ cuối cùng cũng đến rồi, muội nhớ tỷ chết đi được"

Nữ tử vừa đến chính là Hàn Khiết Tử, cô năm nay đã mười bảy tuổi, Phong Nguyệt Linh Nhi mười bốn tuổi. Lúc này Linh Nhi và Phủ Hàn còn là những đứa bé chưa hiểu chuyện, từ nhỏ đã lớn lên ở ngoại thành trừ những gia yến chưa hề vào cung.

Hoàng hậu mất sớm để lại đại hoàng tử lúc đó năm tuổi cùng tiểu công chúa hai tuổi. Tiên hoàng hậu vì lo sợ hai đứa con thơ ở trong cung sẽ gặp tai họa liền trước khi tạ thế cầu xin hoàng thượng đương thời để Phủ Hàn cùng Linh Nhi về quê ngoại, đến khi trưởng thành trở về cung.

Hoàng Thượng là vị đấng minh quân, biết rõ việc để hai đứa con trong cung có bao nhiêu nguy hiểm, thương tình hoàng hậu liền đồng ý.

Đến nay hai người đã lớn năm sau có thể trở về cung.

Hàn Khiết Tử_ tiểu thư Hàn gia, thanh mai trúc mã Phong Nguyệt Phủ Hàn cùng hai huynh muội hắn lớn lên từ nhỏ, bằng tuổi Phủ Hàn. Nàng cười dịu dàng xoa đầu Linh Nhi "Muội đó, năm sau liền trở về cung mà còn tùy tiện như vậy, ma ma trong cung trách phạt đấy"

Linh Nhi bĩu môi "Muội mới không thích vào cung, muội muốn ở cùng tỷ tỷ ah~". Nàng dụi dụi cái đầu nhỏ vào tay Khiết Tử làm nũng, Linh Nhi hiện tại vẫn là một cô bé vô lo vô nghĩ, cũng chẳng ngờ rằng lần này trở về sẽ là sóng gió lớn...

"Phủ Hàn đâu rồi?"

"Ca ca vào cung rồi, phụ hoàng truyền ca ca vào cung từ lúc sáng sớm, không biết làm cái gì hiện tại vẫn chưa về"

Khiết Tử bất giác nhìn ra cổng "Oh" một tiếng thất vọng.

Linh Nhi nhìn vẻ mặt Khiết Tử cười khúc khích, chọc ghẹo "Ôi, có ai nhìn thấy nơi này có một nữ tử nhớ mong tình lang không này"

Khiết Tử đỏ mặt thúc khủy tay vào hông Linh Nhi "Muội đừng có mà ghẹo ta, còn lâu ta mới nhớ hắn"

Linh Nhi cười tinh nghịch cầm lấy tay Khiết Tử đưa qua đưa lại "Tỷ tỷ, phụ hoàng cũng đã nói sau khi trở về sẽ nạp tử cho ca ca, tỷ sẽ là tẩu tẩu của muội, đến lúc đó xem tỷ còn nhớ mong không"

Khiết Tử đỏ mặt ngại ngùng "Muội chỉ biết chọc ghẹo ta"

Hai người đang đùa giỡn bỗng thấy hai thân ảnh từ rừng trúc vào, Linh Nhi nhìn ra là Phủ Hàn cùng Tử Thanh liền phấn khởi chạy đến "Ca ca, huynh về rồi. Tử Thanh ngươi cũng đến ah?"

Phủ Hàn cau mày nhìn Linh Nhi, đưa tay vuốt tóc nàng, ánh mắt xót xa "Linh Nhi ngoan".

Linh Nhi ngẩn ra nhìn Phủ Hàn đi vào phòng, có chút chật vật. Nàng cảm thấy hôm nay ca ca nàng có chuyện gì đó, chẳng nhẽ phụ hoàng gây khó dễ cho huynh ấy

"Tử Thanh huynh ấy làm sao vậy?"

Tử Thanh lắc đầu không nói

Trong phòng, Phủ Hàn ném hết tất cả sách trên thư án xuống, hắn bất lực ngồi xổm xuống đất dựa vào tường

"Ngụy Quốc ra điều khiện hòa thân"

"Là vị đế cơ nào?"

Hoàng thượng nhìn Phủ Hàn thở dài "Là Linh Nhi"

Phủ Hàn kinh ngạc lắc đầu "Không thể nào, Linh Nhi từ nhỏ đã sống bên ngoài không lí nào Ngụy Quốc biết tới Linh Nhi"

Tiên Hoàng hậu đã lo lắng cho hai người, đưa hai người ra ngoài cung nhưng rốt cuộc vẫn không ngờ khi trưởng thành vẫn gặp họa.

Hoàng thượng thở dài "Sứ giả chỉ đích danh Linh Nhi còn có bức họa chân dung nó, chỉ e rằng Linh Nhi không gả sẽ không xong"

"Không được, đưa Linh Nhi đến đó chẳng khác nào đưa nó vào miệng cọp. Không được, Linh Nhi không thể đi"

"Phủ Hàn, chẳng lẽ con muốn Ngụy Quốc hủy bỏ kế ước đem quân qua xâm lược Phong Nguyệt? Binh phù còn trong tay Ngụy Quốc, Lần này Linh Nhi phải gã đi"

Phủ Hàn không dám tin nhìn người mà hắn gọi là phụ thân suốt mười bảy năm "Phụ hoàng, Linh Nhi chẳng phải là nữ nhi người yêu nhất sao?

Trong mắt hoàng thượng thoáng vẻ xót xa nhưng chỉ là thoáng qua, ông nhanh chống giữ dáng vẻ nghiêm nghị "Phủ Hàn, trẫm là đang đứng ở cương bị hoàng thượng vì dân vì nước không phải là người cha. Con là đại hoàng tử, con muốn dân chúng lầm than sao? Loạn lạc khắp nơi đã khiến dân chúng khốn khổ lắm rồi, nếu như sảy ra chiến tranh chỉ e rằng sẽ không còn Phong Nguyệt nữa"

Phủ Hàn cúi đầu, bàn tay giấu sau ống tay áo rộng thùng thình siết chặt. Lại nghe hoàng thườn nói

"Phủ Hàn, trong thời cuộc này con và Linh Nhi đang đứng ở cương vị hoàng tộc. Người kia chỉ đính danh Linh Nhi hẳn là đã quen biết từ trước, có lẽ Linh Nhi đến đó là một chuyện tốt"

Phủ Hàn ngẩn đầu nhìn bóng lưng cao quý mà cô độc của phụ hoàng hắn. Hắn không biết tại sao lại có cảm giác bày xích phụ thân hắn, có lẽ là vì ngày mẫu hậu ra đi phụ hoàng không có đó, người chỉ đến nhìn mặt mẫu hậu một lần duy nhất, mẫu hậu mất người cũng không mảy may đau lòng. Mười hai năm ở bên ngoài người cũng chưa từng đến thăm, hiện tại người lại đẩy Linh Nhi đi, rốt cuộc người có phải phụ thân hắn không?

"Con sẽ tìm quỷ y, tìm hắn dịch dung cho nữ tử khác thay Linh Nhi đi"

*

"Ca lần này đi khi nào người trở lại?"

Phủ Hàn vuốt tóc Linh Nhi cưng chìu "Sẽ quay lại sớm" Hắn lần này rời đi để tìm quỷ y, thật không biết có tìm được hay không nhưng nhất định hắn sẽ không để Linh Nhi đi hòa thân.

Linh Nhi và Khiết Tử nhìn bóng dáng Phủ Hàn cùng Tử Thanh khuất dần.

Ngày hôm sau hoàng thượng triệu Linh Nhi cùng Khiết Tử vào cung. hoàng thượng gọi Linh Nhi đến chính là vì chuyện hòa thân, Linh Nhi sững sờ nhìn phụ hoàng nàng

"Phụ hoàng, nữ nhi chỉ mới có mười bốn tuổi"

"Linh Nhi..."

Nàng khóc, nhất quyết không chấp nhận mối hôn sự này "Phụ hoàng, người biết, người biết nữ nhi thích Tử Thanh mà, người... "

"Linh Nhi, con họ Phong Nguyệt, là công chúa của vương triều này! Bách tính đều phụ thuọpc vào con!"

Linh Nhi đờ đẫn rời cũng, Khiết Tử có chút lo lắng đỡ nàng. Hai người trở về nhà trúc, Linh Nhi luôn tự nhốt mình trong phòng.

Khiết Tử đứng ở ngoài cửa có chút do dự "Tỷ có thể vào không, Linh Nhi?"

"Trẫm mong ngươi có thể khuyên Linh Nhi"

Khiết Tử quỳ dưới đất ngẩn đầu

"Linh Nhi là Công chúa của Phong Nguyệt, nó cầng phải hòa thân giữ cho đất nước bình an. Hàn Khiết Tử, Trẫm nghĩ ngươi có thể khuyên nó"

Khiết Tử cúi đầu xuống đất "hoàng Thượng, dân nữ chẳng có tài cán, không thể..."

"Ngươi chính là thái tử phi tương lai, cũng nên có dáng vẻ của một mẫu nghi thiên hạ"

Khiết Tử Kinh Ngạc ngẩn đầu "Ý hoàng thượng?"

"Phủ Hàn khi trở về sẽ là thái tử, hoàng thượng tương lai cũng Phong Nguyệt. Ngươi sẽ là chính thất của nó, giang sơn của Phủ Hàn có an bình hay không tùy thuộc vào ngươi. Ngươi hiểu chứ?"

Khiết Tử cúi đầu "Dân nữ hiểu"

"Tỷ có thể vào" - giọng nói Linh Nhi run run, có vẻ là đang khóc

Khiết Tử hít sâu một hơi đẩy cửa vào "Linh Nhi, tỷ có thể nói chuyện với muội không?"

Linh Nhi lau đi nước mắt gật đầu

Khiết Tử vò vò vạt áo cố trấn định nói "Linh Nhi, muội là công chúa Phong Nguyệt, tuy rằng muội sống bên ngoài lâu như vậy cũng không thể phủ nhận muội là công chúa"

Linh Nhi cau mày "Tỷ là đang khuyên muội, muốn muội hòa thân?"

Khiết Tử nắm lấy tay Linh Nhi giọng áy náy "Linh Nhi, muội phải nghĩ cho lê dân bách tính, phải nghĩ cho hoàng huynh của muội. Nếu muội không đi chỉ e rằng giang sơn Phong Nguyệt này sẽ không còn, bách tính lầm than, muội là công chúa, Phủ Hàn là hoàng tử, hoàng tộc đều phải chịu tội"

Nước mắt Linh Nhi lăn dài trên đôi má, giọng nức nở "Vậy nên hi sinh ta?"

Nàng quẹt đi dòng nước mắt khẽ cười, nụ cười có bao thê lương không hợp với dáng vẻ thanh thuần của nàng "Ta không phải là thánh mẫu, không làm được!"

Khiết Tử đột nhiên quỳ xuống nắm lấy tay Linh Nhi thành khẩn "Coi như ta thay bánh tính cầu xin muội"

Linh Nhi lạnh nhạt rút tay ra "Tỷ mong ta rời đi như vậy? Ta nghĩ tỷ sẽ hiểu ta, ta cứ nghĩ tỷ sẽ bảo vệ ta dù cho ta có làm gì sai, ta cứ nghĩ, cứ nghĩ...". Nàng càng nói thì khóc càng lớn, chung quy nàng chỉ là một cô bé, vì cớ gì lại bắt nàng phải chịu những thứ này?

Khiết Tử cũng khóc, cô yêu thương nàng như muội muội, nàng khóc cô cũng đau lòng, nhưng có yêu Phủ Hàn nhiều hơn, chỉ đành hi sinh Linh Nhi.

*

Ngày đại hôn đã đến, trên gương đồng phản chiếu khuôn mặt tiểu nương tử  xinh đẹp có phần thuần khiết của  Linh Nhi, nàng thẩn thờ ngồi đó như một cái xác không hồn.

Nàng đồng ý thành thân, với thân phận Linh Nhi công chúa của Phong Nguyệt vương triều gả cho thái tử Ngụy Quốc_ Ngụy Thiên Sở

"Sứ giả đã đến rồi"

Khiết Tử đỡ Linh Nhi đứng dậy ra ngoài, Phong Nguyệt Phủ Hàn đứng ở cửa, bàn tay siết chặt "Linh Nhi muội thật sự muốn hòa thân? Nếu muội không muốn hiện giờ vẫn kịp"

Linh Nhi nhếch môi cười, nụ cười xinh đẹp nhưng gượng gạo, không còn là nụ cười ngọt ngào luôn chạy theo hắn gọi ca ca nữa.

"Ca ca, bảo trọng!"

"Muội vì cớ gì đồng ý?" - Phủ Hàn thật sự muốn hét lên, vốn dĩ nàng có thể để người khác thay thế tại sao lại chấp nhận?

"Đổi lấy một đời bình an cho mọi người, cho bách tính!"

Khăn voan thêu phượng hoàng phủ xuống, không còn nhìn thấy mặt nhau nữa, hắn cảm thấy lời này như lời vĩnh biệt.

Phủ Hàn đại diện cho Trưởng bối của Linh Nhi đi theo đoàn kiệu dâu đến Ngụy Quốc. Đi suốt mười ngày mới đến Ngụy Quốc nhưng chung quy suốt dọc đường Linh Nhi đều ngồi trong xe ngựa, cũng không nói chuyện với ai.

Đại điện lớn trong hoàng cung Ngụy Quốc treo đầy lồng đèn, lụa, chữ hỉ. Người đứng trên đài cao vận hỷ phục mà đỏ đen, thêu rồng uy vũ nhìn người con gái vận hỷ phục đỏ đen thêu Phượng hoàng đang đi về phí này

Ngụy Quốc luôn có phong tục, hoàng gia kết hôn lấy hai màu đỏ đen là chủ đạo. Vừa u ám vừa rực rỡ, ý như cho dù là hào quan hay bóng tối cũng sẽ gắn bó nhau trọn đời.

"Giờ lành đã tới"

Ngụy Thiên Sở đưa tay ra trước mặt nàng, Linh Nhi đặt tay lên tay hắn nhưng...đã không còn cảm giác được hơi ấm của đối phương!

Nàng đặt tay lên tay hắn, máu từ cổ tay chảy xuống hỉ phục, màu đỏ của máu còn chói hơn cả hỉ mục nàng đang mặc. Màu đỏ, màu đen hiện tại như hòa vào nhau...

Khăn voan lụa trên đầu rơi xuống, người con gái trước mặt ngã xuống cùng với máu tươi. Ngụy Thiên Sở hắn còn chưa cầm tay nàng, nàng đã cứ thế rời bỏ hắn.

Trong đại điện vắng lặng tiếng náo nhiệt, Phủ Hàn nhìn muội muội mình nằm đó, nở rộ lần cuối cùng trong biển hoa rực rỡ

Ngụy Thiên Sở quỳ xuống ôm lấy người Linh Nhi, Nàng khẽ cười dùng hết sức lực cuối cùng cười thật ngọt ngào

"Nếu như có kiếp sau ta không muốn làm công chúa"

"Nếu như có kiếp sau, ta... Sẽ bù đắp cho ngươi...Ngụy Thiên Sở..."

Một sinh mạng như vậy rời khỏi thế gian, Linh Nhi cuối cùng được tự do nhưng nàng không biết có nhiều người bị ràng buộc bởi chấp niêm vì nàng!

_Thời Niên Thiếu Của Phong Nguyệt Linh Nhi_

Truyện convert hay : Nữ Thần Mạnh Nhất Cao Thủ

Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! - Chương 125: Phiên ngoại 1