Khanh Khanh đi bộ dạo quanh con phố lớn, trời còn chưa tối khắp nơi đã treo lồng đèn đủ kiểu sắp màu.
Khanh Khanh đi ngang qua một người, trên đường lớn nhiều người đi khiến khoảng cách giữ hai người ngắn lại. Cơn gió nhẹ thoảng qua đem vạt áo nàng như có như không cùng vạt áo màu đen tuyền của hắn dây dưa một chổ.Nàng đột nhiên dừng bước, khí tức của nam tử này...có chút quen thuộc! Khanh Khanh xoay người lại đã không còn nhìn thấy bóng dáng nam tử vận hắc y đâu. Người này khiến nàng có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, tuy chỉ là đi lướt qua nhau.Khanh Khanh nhíu mày thu hồi tầm mắt, gạt bỏ cảm giác kì lạ vừa xuất hiện kia. Mắt thấy trời đã gần tối hẳn, nàng quyết định đi đến Thành Tây. Nàng không nhận ra cách đó không xa có một đôi mắt từ nảy đến giờ vẫn dõi theo nàng"Về nói với Thượng Quan Tề, nàng chưa từng rời khỏi thành" - Nam tử áo đen mở miệng nhưng chẳng nhìn lấy người bên cạnh một cái. Đôi con ngươi thủy chung quan sát bóng dáng nữ tử đang như tìm kiếm thứ gì trên phố lớnNgười bên cạnh vận y phục thị vệ khó xử "Công tử, chuyện này...""Thế nào? Một thị vệ nho nhỏ của phủ thượng thư cũng lười để lời bản công tử vào tai? Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta đến hỗ trợ các người"Nam tử hắc y nhếch môi cười lạnh lùng lười nhìn thị vệ kia lấy một cái, cất bước rời điThị vệ kia mang vẻ mặt vừa sợ hãi vừa rối rắm vâng vâng dạ dạ trở về phủ Thượng ThưNam tử áo đen đi ra khỏi góc khuất, ánh chiều tà phản chiếu lênkhuôn mặt yêu nghiệt có chút phong lưu có chút tà khí của hắn. Nam tử hơi dừng bước, hắn kéo tay áo lên lộ ra vòng tay hình hoa hạ tuyết. Ánh nắng yếu ớt chiếu qua ngọc thạch hình hoa màu lục, tựa như ngày ấy hắn từng thấy nàng làm...Nam tử khẽ mỉn cười thanh âm mơ hồ "Khanh Khanh, chờ nàng nhớ ra ta"*_Túy Yên Lầu_Khanh Khanh vừa bước vào thanh lâu đã thấy Thương Liên một thân hồng y loan màu xinh đẹp đứng chờ nàngThương Liên kiềm chế cảm xúc muốn nhào lại ôm nàng cho thỏa, cô đứng một bên dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng"Khanh Khanh, cô thật lâu rồi không đến thăm ta, sợ là đã quên mất ta rồi"Khanh Khanh phì cười gõ lên trán cô một cái "Tỷ làm như ta là nam tử phong lưu dạo thanh lâu không bằng"Thương Liên chu chu cái môi nhỏ nhắn ai oán "Đây đúng là thanh lâu, ngươi là đang dạo thanh lâu đấy"Thương Liên thúc tay nàng một cái hất cằm lên tầng trên "Đã chờ ngươi hơn nữa canh giờ rồi"Khanh Khanh theo tầm mắt nhìn lên tầng trên, vừa vặn người trên lầu cũng thấy nàng. Mộc Vân ra sức vẩy tay gọi nàng lên, chỉ sợ nàng không thấy không sợ mọi người đang nhìn côKhanh Khanh nhìn vẻ mặt không tình nguyệt của Thương Liên cảm thấy khó hiểu. Chỉ là Mộc Vân đến sao cô lại bày ra vẻ mặt này?Khanh Khanh lên lầu, cuối cùng cũng biết tại sao Thương Liên lại khó chịu như vậy. Bên cạnh Mộc Vân còn có Bạch Nhi cùng ba nam tử, trong số đó có người Dạ Nguyệt ghét nhấtKhanh Khanh nhìn người kia, tâm tình có chút khó chịu, hắn ngồi đó uống rượu chẳng màn xung quanh. Nàng vờ như không ngại vì sự có mặt của ai đó, ngồi xuống bên cạnh Phong Nguyệt Hoành Ân. Là không biết vô tình hay cố ý tiếng đàn, tiếng ca trầm bỗng của ca kĩ dưới lầu bao trùm lấy không gian yên tĩnh, quỷ dị“...Tìm tìm kiếm kiếmSống mơ mơ màng màng một đời lại trôi quaCòn nhớ rõ lời thề ước kiếp trướcMuốn nói nhưng lại không có lời nàoHận đối diện nhưng không nhận ra nhauTa nguyệt hóa thành nơi tảng đá kia nhìn hết chân trời xa xămKhắc dấu ghi trong lòng cái tên của chàngCánh bướm luân hồi đổi sắc rực rỡ, tự nhả kén nhốt mìnhDệt thành tơ tằm mùa xuânCắt không được, cùng triền miênĐời đời, kiếp kiếp....”(*)Là một bản nhạc buồn!Khanh Khanh khẽ nhếch môi cười, nàng cũng chẳng rõ vì sao cười, vốn dĩ là một bản nhạc buồn nhưng nàng lại cười. Là do tâm tình chăng?Hận đối diện nhưng không nhận ra nhau? Phải chăng tình yêu này quá đỗi buồn cười?Khanh Khanh không biết cũng không ngờ được thứ nàng cho là buồn cười hôm nay sẽ là kết cục sau này của nàng. Nàng cho rằng tình cảm khiến đối phương hi sinh là cái ngu ngốc nhất nhưng đến chính nàng cũng vấp phải ngu ngốc này!"Các người nói xem bản nhạc này thế nào?" -Mộc Vân nâng ly trà hỏiPhong Nguyệt Hoành Ân chẳng nhận ra không khí kì quái, thản nhiên bình phẩm "Là một câu chuyện buồn, nữ nhân trong câu chuyện đó có lẽ rất đau khổ""Sau khi trải qua đau khổ không phải họ sẽ hạnh phúc sao?"Mộc Vân cùng mọi người đồng loại nhìn về phía Bạch Nhi."Bạch Nhi, cô quá ngây thơ rồi, đôi khi phía sau đâu khổ không thực sự là hạnh phúc....""Là vực thẳm!" - Khanh Khanh lạnh nhạt phun ra ba chữ khiến không khí trở nên im ắng"Ta thấy đây chỉ giai thoại được phổ thành nhạc, chuyện nữ nhi thường tình không thể tránh khỏi. Các người bàn bàn luận luận cũng chẳng phải vô ích sao?" -Phong Nguyệt Phủ Hàn mắt thấy tình hình không ổn lên tiếng hòa giải nào ngờ được lại chọc phải vị nữ tử dân ngôn đầy cảm xúc bùng nổ.Mộc Vân chau mày "Ngươi có phải xem thường nữ tử quá rồi? Khi còn yêu thương thì thề non hẹn biển, chẳng biết quý trọng. Mất đi rồi mới hối tiếc, kiếp sau trả cho nàng? Liệu nam nhân các huynh còn nhớ lời hẹn kiếp trước?""Nàng không thể đặt nam tử trong thiên hạ một chỗ mà nói được..."Mộc Vân hừ một cái hất mặt "Vậy sao? Người hứa mãi mãi lại chẳng rõ mãi mãi là bao xa, xa nhất của nam nhân cũng chỉ là ngày ấy nói yêu nàng hiện tại kề vai cùng người khác. Đến cuối cùng hậu viện ngàn giai lệ đầy tiếng oán than, mỹ nhân dù xinh đẹp tài năng đến đâu cũng bị chôn vùi sau bức hồng tường. Nam nhân trong thiên hạ mấy ai khác biệt?"Phong Nguyệt Phủ Hàn á khẩu, Mộc Vân hiện tại hỏa khí tăng cao, cô nói những lời này không chỉ ám chỉ hắn hậu cung ngàn gia lệ còn nhằm vào Phong Nguyệt Vô Thần mà nói. Mộc Vân là ghi hận Vô Thần tổn thương Khanh KhanhPhong Nguyệt Hoành Ân rót cho Mộc Vân chén trà, nói lấy mấy lời dễ nghe muốn nàng hạ hỏa "Tẩu tử uống trà đi, đừng quá nóng giận không tốt cho sức khỏe đâu. Một bản nhạc buồn thôi không cần phải vì vậy phu thê bất hòa"Truyện convert hay : Đỉnh Người Ở Rể