Chương 9: Sống sót
Cảnh Dạ Lan xụi lơ nằm trên giường, toàn thân xương cốt như bị bóp nát. Ai có thể ngờ kiếp trước nàng là một sát thủ sau khi xuyên qua lại bị người ta tra tấn như một món đồ chơi.
Cơn đau trên cổ tay làm nàng nửa hôn mê lại phải tỉnh táo. Mấy ngày nay nàng ngoài bị ép uống mấy miếng nước thì đều không có ăn thứ gì; mỗi đêm còn bị Hiên Viên Khanh Trần biến thành thú tiêu khiển mà chơi đùa, hiện tại ngay cả việc ngẩng đầu nhìn hắn cũng chẳng còn sức.
Hắn nhìn vết thương trên cổ tay và mắt cá chân Hoa Mị Nô, tuy rằng mỗi lần hắn đều cởi bỏ một vòng Thiên Tàm ti nhưng thương thế của nàng ngày càng tăng, điều này chứng minh là nàng chưa từ bỏ ý định chạy trốn khỏi nơi này.
- Vẫn chưa có học ngoan! – hắn buông đồ ăn trong tay xuống bên gối nàng. Dù Hiên Viên Khanh Trần vẫn đang ngồi bên cạnh nhưng nàng vẫn cố chấp ngoảnh mặt đi, nếu ăn thì chẳng phải thỏa hiệp với hắn rồi sao.
- Ăn đi!
Hừ! Nàng hừ lạnh một tiếng, nàng không ngốc, có thể dễ dàng cho nàng đồ ăn như vậy không đúng tác phong của hắn.
- Ngươi lại muốn dùng phương pháp mới gì tra tấn ta?
Nàng muốn chết?! Hiên Viên Khanh Trần đem mái tóc của nàng trong tay mình dùng sức giật lại, nâng lên khiến cho ngũ quan nàng phải nhăn nhúm cùng một chỗ:
- Cô vương cho ngươi ăn cơm thì ngươi phải ăn, về phần cô vương muốn làm gì thì tùy lúc cao hưng. Còn ngươi, tuyệt đối không được cãi lệnh! – nói xong, hắn buông tóc nàng ra, mặt Cảnh Dạ Lan nện thật mạnh xuống chiếc gối đầu.
Đúng vậy, quản hắn làm cái gì, quan trọng phải giữ sức để tìm cách trốn khỏi nơi này, còn những cái khác tính sau! Nàng cố sức vươn tay, bưng đồ lên ăn. Đột nhiên nàng nhớ tới Tiểu Khả, nàng ấy là ngươi duy nhất ân cần, chăm sóc nàng.
- Nha đầu của ta đang ở đâu?
Hiên Viên Khanh Trần nâng cổ tay nàng lên, đem Thiên Tàm ti quấn quanh một vòng, máu tươi thoáng chốc rơi tí tách xuống lớp nệm tuyết trắng.:
- Nếu ngươi nghe lời thì nàng lập tức sẽ tới hầu hạ ngươi, bằng không mấy vật nhỏ mà cô vương nuôi dưỡng đang không có thức ăn sống… – hắn nhìn nàng biến sắc, không phải vì cơn đau chỗ vết thương mà là vì nha đầu kia.
- Ta còn chưa muốn chết! – nàng kéo thân mình đem môi chạm vào thành bát, uống từng chút một. Nhiều ngày không có ăn cơm, khi đồ ăn vào cổ họng chẳng những không dễ chịu mà còn làm nàng không ngừng buồn nôn nhưng nàng vẫn kiên trì nuốt xuống. Đúng vậy.. nàng thỏa hiệp, nàng muốn sống, đem từng thứ cuối cùng mà ăn hết, đó chính là cách sinh tồn mà từ nhỏ nàng đã học được.
Nhìn nàng nước mắt nước mũi hỗn độn nuốt vào, không lâu sau chén canh đã cạn sạch.
- Thế này mới ngoan! – hắn nhìn nàng châm chọc rồi xoay người rời đi.
Sau đó, Tiểu Khả theo một vị nữ tử mặc áo tím xinh đẹp đi tới nơi này.
- Tiểu thư! – nàng ôm lấy Cảnh Dạ Lan khóc nấc lên, nước mắt như mưa. – Sao người lại bị thương tới như vậy? Vương gia.. vương gia dụng hình với người sao?
Cảnh Dạ Lan cũng không muốn giải thích, chỉ an ủi nàng:
- Không có việc gì, ta không sao! – ngược lại nàng quay nhìn người mang Tiểu Khả tới đây.
Nàng ta cười tươi, nói:
- Vương phi, ngay cả ta mà người cũng không nhớ sao?