Truyện tranh >> Từ Đây, Hạnh Phúc Của Em Chính Là Anh >>Chương 10: Chuyện lãng mạn nhất

Từ Đây, Hạnh Phúc Của Em Chính Là Anh - Chương 10: Chuyện lãng mạn nhất


EDITOR: HANNAH

Chuyện lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ tới

Chính là có thể cùng anh già đi

Dọc trên con đường này tích lũy thật nhiều niềm vui

Cất giữ đến ngày chúng ta ngồi trên chiếc ghế bập bênh từ từ trò chuyện

001.

Một hôm trên Weibo có bài đăng như thế này, một đôi nam nữ yêu nhau, bạn nữ cảm thấy bạn trai mình hơi lăng nhăng nên cố tình giả danh thành một cô gái khác, quyến rũ chính bạn trai của mình, không ngờ lại quyến rũ thành công, kết quả đương nhiên là cõi lòng tan nát nói lời chia tay.

Tôi kể lại câu chuyện này cho thầy S nghe, thầy S nghe xong liền nói: “Em đừng làm những chuyện nhàm chán như thế nhé, có rất nhiều chuyện vốn là giả vờ lại dễ dàng hóa thành thật, lúc bình thường nói đùa cũng phải chú ý, người nói vô tâm, người nghe có ý.”

Tôi nhìn anh, hỏi: “Có phải anh sợ không?”

Thầy S bày ra vẻ mặt đứng đắn: “Anh sợ cái gì? Đương nhiên, nếu em không có lòng tin ở bản thân thì cứ việc thử xem.”

Tôi cười lạnh: “Chỉ có cái cuốc không đủ sắc chứ không có góc tường nào đào không thủng.”*

* Chú thích: “Đào góc tường” là thuật ngữ ám chỉ việc ngoại tình.

Thầy S gật đầu tán đồng: “Chỉ có sự cám dỗ không đủ mạnh chứ không có ai không ngoại tình được. Nếu là *** tới tìm anh, chắc cũng sẽ khác đấy.”

Tôi: “……”

002.

Trên mạng đăng câu chuyện về một nữ lãnh đạo xin từ chức, nói rằng thế giới này rộng lớn như vậy, cô ấy muốn đi khắp nơi ngắm nhìn.

Tôi cảm thấy câu chuyện này rất sâu sắc, lãng mạn, vì thế tôi hỏi thầy S rằng anh có từng gặp một lý do xin nghỉ nào khiến anh có ấn tượng sâu sắc hay không.

Thầy S suy nghĩ rồi đáp: “Có.”

Tôi lập tức đòi anh kể lại, một người vui không bằng cả nhà cùng vui.

Thầy S bắt đầu kể:

“Vào một mùa đông nhiều năm về trước, anh có giờ giảng vào tiết một, lúc nghỉ giải lao có chuông điện thoại. Anh nhận cuộc gọi, nghe giọng người ở đầu dây bên kia có vẻ ngạt mũi nghiêm trọng, đến mức anh nghe không ra là nam hay nữ. Người đầu dây bên đó hỏi: ‘Thầy ơi, hôm nay có đi học không ạ?’ Anh đáp là có. Người đó lại hỏi: ‘Thầy ơi, đã vào lớp được bao lâu rồi ạ?’ Anh nói đã học xong một tiết rồi. Đầu dây bên kia im lặng, anh còn tưởng rằng người đó đã ngủ mất rồi, kết quả người đó đột nhiên lại lên tiếng, nói: ‘Thầy ơi, chờ em ra được khỏi giường tới lớp học thì chắc cũng hết thêm một tiết nữa rồi. Thầy ơi, mùa đông ở phía Nam thực sự lạnh quá, còn không có lò sưởi, ra khỏi giường thật không dễ dàng gì, thầy có thể cho em nghỉ buổi hôm nay được không ạ, em muốn tiếp tục nằm trong chăn.’”

Ha ha ha, người ta thì từ chức với lý do là “Thế giới này rộng lớn như vậy, tôi muốn đi khắp nơi ngắm nhìn”, học sinh của thầy S lại xin nghỉ, lấy lý do là “Chăn ấm thế này, em không ra khỏi giường nổi”.

Thầy S thấy tôi cười vui vẻ quá, không nhẫn tâm cắt ngang, chờ tới khi tôi cười đủ rồi mới nói: “Rất nhiều lần anh có giờ dạy vào tiết một buổi sáng, có khi phòng học ở một khu nhà khác, nếu muốn tới kịp giờ thì phải ra khỏi nhà trước một tiếng. Một hôm có một bạn học sinh nói với tôi: ‘Thầy ơi, phải dậy sớm lên lớp của thầy, tâm trạng còn nặng nề hơn cả đi viếng mộ.’”

Haizz… Tôi cười không nổi nữa.

Lời của editor: Sao tui có cảm giác nhân vật trong cả hai câu chuyện này đều là chị Y thế nhỉ =))))

003.

Có một khoảng thời gian tôi cảm thấy mình cực kỳ xui xẻo, xui xẻo tới mức uống nước cũng có thể nghẹn.

Tôi oán thán với thầy S: “Chồng ơi, gần đây em xui xẻo qua đi mất.”

Khi ấy chúng tôi đang đi dạo, thầy S nắm tay tôi, cúi đầu bước đi, không có phản ứng gì.

Tôi cảm thấy anh ấy chẳng hề quan tâm tới tôi chút nào nên tức giận rút tay lại, hừ mũi, một mình đi về phía trước.

Không bao lâu sau thầy S đuổi kịp, kéo ống tay áo của tôi, đặt một vật vào trong tay tôi.

Tôi nhìn thứ mình cầm trên tay, là một hòn đá, là một hòn đá rất bình thường, có lẽ khi nãy anh ấy đã nhặt nó bên ven đường.

Tôi hỏi: “Sao thế? Anh thấy trên mạng có vị minh tinh tặng bạn gái cục đá hình trái tim để dỗ dành cô ấy vui nên giờ cũng muốn học theo à?”

Thầy S lắc đầu, giải thích như thật: “Anh đưa cho em cục đá, hy vọng vận số của em xoay chuyển.”**

** Chú thích: Ở đây tác giả chơi chữ với hai từ đồng âm “cục đá” và “vận khí”. Cảm ơn cô Vy xinh đẹp đã giúp tôi câu này:*

004.

Thầy S nhập điểm thi cuối kỳ của sinh viên, miệng lẩm bẩm: “**, 0 điểm. ***, 0 điểm…”

Tôi nghe được liền tò mò hỏi: “Sao lại 0 điểm? Gian lận khi thi bị anh bắt được à?”

Thầy S đáp: “Em đoán đúng một nửa.”

Thế nào là đoán đúng một nửa? Đoán đúng phần gian lận hay đoán đúng phần bị bắt được?



Thầy S có lẽ cảm thấy tôi sẽ không thể nào hiểu được đâu, liền chủ động giải thích: “Hai bạn này đúng là đã gian lận nhưng mà không phải bị anh bắt được mà hai bạn ấy kẹp luôn cả ‘phao’ giữa đề thi và bài làm đem nộp lên.”

005.

Chúng tôi đang ở nhà ga chờ tàu, có một đứa nhỏ bán báo đến gần, nói: “Chú ơi, chú mua một tờ báo đi ạ.”

Thầy S lấy tiền lẻ ra mua báo.

Đứa nhỏ bán báo xoay người nói với tôi: “Chị ơi, chị cũng mua một tờ đi ạ.”

Tôi nghe đứa nhỏ gọi tôi là “chị”, tâm trạng phơi phới mua một tờ.

Đứa nhỏ bán báo cũng vui vẻ ôm chồng báo rời đi tìm người mua tiếp theo. Tôi hào hứng bắt đầu giở báo ra đọc, thầy S lại rất thờ ơ.

Tôi hỏi: “Sao anh không đọc?”

Thầy S đáp: “Nội dung trên báo này, ngoại trừ ngày tháng thì những thứ khác anh đều không tin.”

Tôi kêu “xì” một tiếng: “Thế anh còn mua làm gì?”

Thầy S đáp: “Anh mua cho cô ngốc nào đó đọc, không ngờ cô ngốc đó lại bị một tiếng gọi ‘chị’ của thằng bé kia nịnh nọt đến nở hoa trong lòng, tự mua thêm một tờ.”

006.

Từ Đây, Hạnh Phúc Của Em Chính Là Anh - Chương 10: Chuyện lãng mạn nhất