Hệ thống nhìn tư thế cắn thịt nướng của Tô Ngọc Tuyết, khiến cô nàng cảm thấy cô đang cắn thịt trên người người ta vậy, trong lòng thầm nổi da gà. Chờ đã, cô có đắc tội với túc chủ không? Không có, nhất định không có! [Túc chủ túc chủ, cô ăn không vui sao?]
“Đương nhiên vui rồi.” Tô Ngọc Tuyết ăn xong xiên thịt nướng, uống một ngụm Coca Cola, mát lạnh, quá đã! Những chuyện này đều là chuyện mà trước giờ cô chưa từng hưởng thụ, bây giờ cô được tận hưởng rồi, thật khiến người ta vui vẻ quá đi! Dù cho là vì Coca Cola cùng thịt nướng thì cô cũng phải cố gắng kéo dài cái mạng này!
Nghĩ như thế, cô ợ một cái.
Thấy tâm trạng Tô Ngọc Tuyết thật sự tốt lên, hệ thống mới yên tâm. [Thế, tiếp theo cô định làm gì?]
Tô Ngọc Tuyết trả tiền, đi về nhà, “Đương nhiên là tiếp tục làm nhiệm vụ rồi.”
[Hả???] Hệ thống có chút ngạc nhiên, [Cô không phải nói muốn tự an ủi mình một trận sao?]
“Đúng vậy, không sai.” Tô Ngọc Tuyết cười cười, “Chị đã nghỉ ngơi đủ rồi, một buổi thịt nướng còn không đủ sao? Còn có Coca Cola nữa, quá đã.” Nói đến đây, lúc đến dưới nhà, cô quyết định đến siêu thị gần đó mua một thùng Coca Cola bỏ vào trong tủ lạnh. Như thế, đến khi cô thực hiện xong nhiệm vụ, chuyện đầu tiên chính là uống Coca Cola, như thế thật sự là không thể vui hơn nữa.
[Thế được, cô nhớ sau khi về liền lên giường nằm nghỉ nhé, đừng nói tôi không cho cô thời gian chuẩn bị.] Hệ thống nhìn ra Tô Ngọc Tuyết không muốn nói thật, nên cô nàng cũng không có ý hỏi tiếp. Giữa hệ thống và người, vẫn nên có không gian riêng tư, đúng không?
Tô Ngọc Tuyết vác một thùng Coca Cola lên lầu, phát hiện mình mặt không đỏ, cũng không thở hổn hển, hoàn toàn khác với dáng vẻ yếu ớt, bệnh tật trước đây. Nếu là trước kia, dù cho có thang máy, cô cũng không thể vác được vật tương đối nặng. Có thể giống như bây giờ, thật sự là quá tốt rồi.
Hơn nữa...Nghĩ đến Liễu Vân, còn có gia đình kia, đã tạo ra một động lực cực lớn cho Tô Ngọc Tuyết. Cô phải tiếp tục sống, phải sống tốt hơn họ, tuyệt đối không thể chết trước mặt họ! Nghĩ đến sau này, mình có thể tu tiên, đến khi đám người trong gia đình kia nhắm mắt xuôi tay, mình sẽ xuất hiện trước mặt họ.
Cho dù chỉ là nghĩ đến cảnh ấy thôi, cũng đủ khiến Tô Ngọc Tuyết cảm thấy vui vẻ. Hừ, cho dù thế nào đi nữa, cô tuyệt đối không được chết đi!
“Tiểu Ác, bắt đầu đi.” Tô Ngọc Tuyết thay xong áo ngủ, đắp chăn, nằm lên giường, nhắm mắt lại. Cô đã chuẩn bị xong, bắt đầu nhận nhiệm vụ thứ hai của mình. Cô rất có niềm tin, lần này bản thân nhất định có thể càng làm tốt hơn nữa.
[Mở ra thế giới nhiệm vụ thứ hai, liêu trai!]
!!! Xin đừng mà! Tiểu Ác sao em không nói đến còn có thế giới liêu trai không khoa học như thế!!!
Hệ thống đang tiến hành xuyên không không phát hiện ra tiếng lòng của Tô Ngọc Tuyết, cho dù là phát hiện ra cũng sẽ nói với cô, nói liêu trai không khoa học? Chẳng lẽ thế giới thất ngũ thì khoa học lắm sao? Nếu khoa học thì cô dùng khinh công bay lên trời cho tôi xem thử đi?
“Tiểu thư, cơm trưa cần bày lên không ạ?” Hồng Lăng vén rèm, bước vào khuê phòng của tiểu thư nhà mình, đứng bên giường nhỏ giọng hỏi.
“Trưa nay có gì?” Trong rèm trướng truyền đến một giọng nữ mềm mại, quyến rũ, vừa nghe liền khiến người ta cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Hồng Lăng nghe thấy giọng của tiểu thư nhà mình, nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn, “Hôm nay có bánh ngọt, tiểu thư có muốn lấy một phần không?”
“Được, lấy bánh ngọt anh đào.”
“Thế, để nô tỳ nói với Lục Trù ngoài cửa một tiếng, lát sẽ quay lại hầu hạ cô được không?” Hồng Lăng nghĩ đến sở thích này của tiểu thư nhà mình, không thể để cô không được ăn.
“Được.”
Hồng Lăng đi ra ngoài, nói với Lục Trù tiểu thư nhà mình muốn chút bánh ngọt, nói món ăn hôm nay cho ma ma trong bếp nghe, sau đó liền quay về bên giường, vén rèm trướng lên. Ngồi trong rèm trướng là một cô nương tuyệt sắc, dung mạo diễm lệ, như châu như ngọc, rực rỡ động lòng người. Trong lòng Hồng Lăng thở dài, đã nhìn vô số lần cũng vẫn cảm thấy thật chói mắt
“Tiểu thư, Hồng Lăng hầu hạ người rời giường.”
“Được.” Tô Ngọc Tuyết nhìn Hồng Lăng, nụ cười có chút cứng đờ. Chuỗi ngày phải làm quen với việc được người khác hầu hạ vẫn kéo dài đăng đẵng. Chỉ là không để bại lộ, cô cũng chỉ đành chịu đựng tiếp mà thôi.
Thân phận bây giờ của cô là con gái của một đại thương nhân, tên là Tô Ngọc Tuyết. Sự giàu có của nhà này so với vương hầu, thân thích cũng xem như là người có quyền có thế, cô còn có vẻ đẹp tuyệt sắc, rất nhiều công tử danh môn quý tộc đều đang xếp hàng chờ cưới cô. Nghe kể như thế phải chăng cuộc sống của cô rất tươi đẹp không? Nhưng nếu cô tên là A Bảo thì sao?
Đúng vậy, đây chính là A Bảo trong liêu trai. Không biết có phải là vì cô tham gia nên tên của A Bảo lại tên là Tô Ngọc Tuyết, còn A Bảo là nhũ danh, chỉ có người thân cận mới có thể gọi.
Nhiệm vụ mà nguyên chủ A Bảo ủy thác Tô Ngọc Tuyết chính là tìm một người ở rể, để bố mẹ Tô gia không bị xấu hổ. Nàng đối với nhân duyên cùng Tôn Tử Sở, thật ra là chán ghét cực điểm.
Nhìn từ góc độ Tôn Tử Sở, gã đương nhiên là sống rất tốt. Tuy nửa đời trước có chịu chút khổ, nhưng nửa đời sau dựa vào tài phú của Tô gia cùng A Bảo, liền lên như diều gặp gió. Thế nhưng đối với nàng mà nói, thời điểm nhan sắc tàn phai, lại phải nghênh đón các tỷ muội mới vào, còn phải đối xử thật tốt với họ, nếu không thì bị xem là kẻ đố kỵ không khoan dung.
Tôn Tử Sở chẳng qua là một thư sinh nghèo túng góa vợ, nổi tiếng tài học thì thế nào chứ, vì gã là một kẻ quá si*, căn bản không thể nổi bật được. Nhưng hắn có được A Bảo cùng của hồi môn của nàng, hơn nữa sau đó lại may mắn được Tô gia cùng với thân thích của Tô gia giúp đỡ, cả đường đi lên như diều gặp gió.
(*Si, một trong tam độc: Tham, Sân, Si. Si: không biết phải sai đúng sai, si mê ngu muội. Trong bản dịch Liêu trai dị chí, mô tả Tôn Tử Sở là người có tính ngây.)
A Bảo vì thể diện của Tôn Tử Sở nên vẫn luôn giấu gã, gã còn cho rằng mình là người giỏi giang, liền không chút thương tiếc A Bảo đã dung nhan lụi tàn, gã nạp thêm các tỷ muội vào nhà. Cuối cùng, A Bảo chỉ đành ủ dột đến cuối đời.
Nói ra, nếu không phải Tôn Tử Sở vì mê luyến sắc đẹp của A Bảo, rời hồn đi theo nàng, còn vào mộng cùng nàng mây mưa. Cuối cùng, hóa thành con vẹt lấy đi chiếc giày thêu của nàng. Vì đủ thứ chuyện đó, A Bảo đành theo bổn phận của nữ tử mà gả cho gã, cuối cùng mới rơi vào kết cục này.
A Bảo sau khi chết đi cảm thấy không cam lòng, vì nàng vốn dĩ xinh đẹp như thế sao lại phải chịu đựng sự khinh nhục này chứ? Bị Tôn Tử Sở ly hôn lại không phải là lỗi của nàng, giao hợp trong mộng càng không phải ý của nàng, nhưng vì lời ra tiếng vào của thế tục cùng tam tòng tứ đức mà nàng chịu đủ trăm loại uất ức. Càng quan trọng là, A Bảo cảm thấy nhiều lúc, lời nói cùng hành vi của mình đều không theo ý mình.
Nàng là một cô nương trong khuê phòng, cần gì người ta phải chặt đi ngón tay chứ? A Bảo không hiểu, chỉ đành nhờ người đến thay mình, điều nàng không làm được nhưng người khác có thể. Tất thảy, đều không quan trọng bằng bố mẹ. Tôn Tử Sở, cách càng xa càng tốt.